Hoắc Y Cẩm đi nửa tháng, cuối cùng cũng trở về.
Chỉ là dáng vẻ hắn trông rất lạ, ánh mắt nhìn ta cũng có phần tránh né.
Hắn còn hỏi ta có dự định gì cho cuộc sống sau này không?
Ta bị câu hỏi của hắn làm cho sững người.
Trước đây, ta dự định sẽ thủ tiết suốt đời cho hắn, sau đó hắn trở về triều, thì ta lại định mang số vàng bạc châu báu của mình đi thuê một cái biệt viện lớn, rồi mở một cửa hàng, sống một đời không lo cơm áo gạo tiền.
Nếu có thể lấy được hưu thư, lập hộ khẩu riêng thì càng tốt hơn.
Sau đó, sau đó hắn đối xử tốt với ta, ta liền…
Hỏng rồi! Chẳng lẽ cuộc sống quá thoải mái làm ta không muốn rời đi?
Hoắc Y Cẩm cúi đầu ăn cơm, nói hắn đã hiểu rồi!
Hắn hiểu gì chứ? Ta còn chưa nói gì mà!
Ngày hôm sau, hắn dẫn ta đến khu Nam thành xem một biệt viện.
Biệt viện được thiết kế theo phong cách vườn tược Tô Châu, có cầu nhỏ nước chảy, tuy không thể sánh được với Hoắc phủ nhưng lại được cái thanh nhã hơn nhiều.
Ta thấy ưng cái bụng lắm.
Hoắc Y Cẩm trực tiếp dúi chìa khóa vào tay ta.
“Tặng nàng đấy! Không phải nàng luôn muốn một ngôi nhà của riêng mình sao?” Hắn nói.
Ta cầm chùm chìa khóa nặng trĩu, cảm thấy hình như có gì đó không đúng.
Một ngày nọ, Hoắc Y Cẩm về nhà rất muộn, hỏi ta có muốn đến biệt viện của mình để đi dạo thư giãn không?
Ta ăn no căng bụng chẳng muốn nhúc nhích, hắn lại trực tiếp bảo nha hoàn bắt đầu thu xếp hành lý, còn gọi Hoắc Tiểu Kỳ cùng đến đó ở với ta vài ngày.
Ta tức nghẹn, như một gói hàng bị đóng gói và vứt bỏ, bị hắn đưa đến biệt viện.
Khi thu dọn hành lý, ta mới phát hiện, Hoắc Y Cẩm đã chuyển toàn bộ của cải của ta và cả nghìn lượng vàng dưới giường trong phòng ngủ đến đây.
Cảm giác này giống như đang chuẩn bị ôm tiền bỏ trốn vậy.
Trực giác mách bảo ta rằng Hoắc phủ sắp xảy ra chuyện, ta phải về một chuyến.
Nhưng Hoắc Tiểu Kỳ có lẽ vì di chuyển trong đêm, tự dưng sốt cao.
“Mẫu thân, mẫu thân ơi!”
Thằng bé sốt cao, nói không rõ lời, ta vừa sắp xếp người đi gọi đại phu, vừa ôm Hoắc Tiểu Kỳ, suốt đêm lau người hạ sốt cho nó.
Đương nhiên không thể trở về Hoắc phủ được.
Khi trời sáng, có nha hoàn ghé vào tai ta nói rằng Hoắc phủ tối hôm qua bị tịch thu.
“Ngươi nói gì cơ?” Cả đêm không ngủ, ta nghi ngờ mình nghe nhầm, lập tức ngã phịch xuống đất.
Nha hoàn Thanh Trúc vội đỡ ta dậy, lau nước mắt nói: “Hoắc phủ tối hôm qua bị niêm phong rồi, nam nữ già trẻ đều bị tống vào đại lao. Nghe nói là vì Hoắc tiểu tướng quân tự cao tự đại, không coi triều đình và hoàng thất ra gì, còn lấy binh quyền uy hiếp hoàng thượng, cho nên, cho nên bị…”
Toàn thân ta bủn rủn, bị dọa đến thất thần!
Liên tưởng đến những ngày gần đây, sự bất thường của Hoắc Y Cẩm, và việc đêm qua hắn vội vàng đưa ta và Hoắc Tiểu Kỳ đi trong đêm, tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Làm sao đây? Thiếu phu nhân, cha mẹ ta vẫn còn ở trong phủ!” Nha hoàn Thanh Trúc lo lắng đến phát khóc.
“Đừng hoảng!” Hoảng cũng vô ích, tội danh lớn như vậy, Hoắc Y Cẩm không chết cũng sẽ bị lột da.
Ta bảo Thanh Trúc bình tĩnh, nhưng tay ta lại không ngừng run rẩy.
Với tính khí của Hoắc Y Cẩm, bị tống vào ngục, chẳng phải sẽ bị đánh chết sao?
Còn mẹ chồng mềm yếu của ta, lần trước rơi xuống vách núi đã suýt mất mạng, khóc suốt ba ngày ba đêm không dứt.
Chưa kể Hoắc lão phu nhân, trong nhà tù ẩm ướt tối tăm, bà cụ có chịu nổi không?
Ta bảo Thanh Trúc thay quần áo, về Hoắc phủ thăm dò tin tức.
Còn ta tự đi thăm hỏi những bạn bè cũ của Hoắc phủ để tìm hiểu tình hình.
Ta hỏi rất nhiều nhà, hầu như bọn họ đều đóng cửa từ chối tiếp khách, đều không muốn gặp ta, người đồng ý gặp thì lại khuyên ta mau rời đi, về nhà mẹ đẻ cũng được, đi xa cũng được!
Nhưng ta đã sớm không còn nhà mẹ đẻ, giờ Hoắc phủ cũng không còn, ta biết đi đâu đây?
Lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy bàng hoàng…
Trở về biệt viện, ta kiểm tra Hoắc Tiểu Kỳ, cậu bé đã hạ sốt, lại bắt đầu nghịch ngợm.
Ta đổ người ngủ thêm một giấc nữa.
Đến chiều tối, ta mang theo một ít bạc, đi hối lộ lính canh nhà tù, nhờ họ dẫn ta đi gặp Hoắc Y Cẩm.
Quản ngục nhìn ta một hồi lâu, ta nghĩ chắc bạc chưa đủ, liền đút thêm một ít.
Sau khi lòng của hắn đã đầy ắp bạc, hắn mới cười và nói cho ta một tin tức.
Hoắc tiểu tướng quân phạm trọng tội, loại tội danh này khó mà nói trước được.
Nếu mọi chuyện ổn thỏa, thì gia quan tấn tước.
Nếu không ổn, thì đầu cũng khó giữ, còn phải chịu tiếng đời chửi rủa.
Người như vậy, ai dám cho ta vào thăm?
Hắn bảo ta đừng phí công, về nhà yên tâm chờ tin tức đi.
Ta tức giận đạp vào tường, bạc trắng trôi đi thật vô ích!
Hoắc tiểu tướng quân bị giam vào đại lao, trong triều người chỉ trích hắn ngày càng nhiều.
Nghe nói đảng phái do Nhữ Dương vương cầm đầu còn buộc tội hắn đã cấu kết với kẻ thù bên ngoài, mới khiến kẻ thù cam đoan không bao giờ xuất binh.
Loại lời đồn này, ngay cả một phụ nữ như ta nghe cũng cảm thấy phẫn nộ.
Một vị tướng quân cách kẻ thù hàng nghìn dặm, khiến kẻ thù không dám xâm phạm trong vòng ba mươi năm, lại bị một lũ văn thần chỉ biết nói suông ức hiếp, gán cho những tội danh từ trên trời rơi xuống, biến hắn từ công thần thành ra tình trạng thê thảm như thế này.
Biết vậy chi bằng Hoắc tiểu tướng quân cần gì phải đánh trận nữa, cứ trực tiếp đầu hàng luôn cho rồi, ai muốn đánh thì đánh, thắng thua cũng chẳng quan trọng, dù sao bây giờ tính mạng cũng như ngàn cân treo sợi tóc rồi.
Càng nghĩ càng buồn, ta trùm chăn khóc nức nở.
Nhớ lại hôm đó nhìn thấy thứ muội Khương Vi lên xe ngựa của Nhữ Dương vương, ta càng tức giận hơn.
Nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của Khương Vi, ta lập tức bật dậy khỏi giường.
Không được, không thể cứ để mọi chuyện như vậy được, ta quyết định dù có phải đập hết tiền bạc cũng phải đập ra một con đường, cứu Hoắc Y Cẩm ra ngoài.
Sau vài ngày nỗ lực, cuối cùng ta cũng tìm được đường dây, trà trộn vào đại lao.
Lính cai ngục cải trang ta thành một nha đầu đưa cơm, dẫn ta vào phòng giam.
Trong ngục thất tối tăm mù mịt, trên chiếc chiếu rơm lạnh lẽo kia, một thân hình gầy gò đang nằm nghiêng.
Nhìn mà lòng quặn thắt.
“Phu quân!” Ta lập tức nức nở không thành tiếng.
Ngay khi ta định chạy đến, cổ áo phía sau bị túm lấy.
“Nàng đang làm gì vậy?”
Vừa lau hai hàng nước mắt, ta quay người lại, chỉ thấy Hoắc Y Cẩm một thân áo bào dài mới tinh, đường hoàng đứng sau lưng ta.
Ta nhìn hắn, rồi lại nhìn bóng người gầy gò co ro trong góc tường, hình như đúng là hơi mỏng manh hơn chút.
Ta sơ ý quá!
Hoắc Y Cẩm dẫn ta qua cửa sau đến một khoảng sân rộng, hỏi ta vào bằng cách nào?
Ta im lặng: “Đập tiền!”
“Hừ!” Hoắc Y Cẩm cúi đầu nhìn ta, khoé miệng nở nụ cười.
Hắn nói: “Còn chịu đập tiền cơ đấy, ta còn tưởng Hoắc Y Cẩm ta đang nuôi một con sói mắt trắng không ấy chứ!”
Ngươi mới là sói mắt trắng!
Cả nhà ngươi đều là sói mắt trắng!
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?” Ta hỏi hắn, tại sao một người sắp mất đầu lại có thể nhàn nhã sống trong biệt viện rộng rãi, thoải mái như thế.
Hoắc Y Cẩm ngồi xuống, thong thả rót một chén trà, nhìn ta.
Ta bị hắn nhìn đến mức không thoải mái, chìa ngón tay ra chọc vào hông hắn.
“Chàng nói đi chứ!”
“Đừng động!” Hoắc Y Cẩm không nghiêm túc.
“Nhột!”
“Hừ!”
Ta tức giận ném cái túi trống không vào người hắn, quay lưng định bỏ đi.
Khổ cho ta tán gia bại sản chỉ để gặp hắn một lần, còn hắn lại thảnh thơi như thế này!
Hoắc Y Cẩm kéo ta lại, nhìn kỹ ta như lần đầu gặp gỡ.
“Nàng không phải vẫn luôn muốn hoà ly, lập hộ khẩu riêng, muốn mang hết số vàng bạc châu báu của mình bỏ trốn sao? Bây giờ là cơ hội đáng giá ngàn vàng, tại sao không đi?”
Ta…
Hắn làm sao biết được? Hoắc tiểu tướng quân còn am hiểu thuật đọc tâm sao, đáng sợ quá đi!