Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 5

3:53 chiều – 29/06/2024

“Khương Nham, Khương Nham, còn sống không?”

Giọng nói trầm ổn mà dường như mang theo chút lo lắng, đau lòng. Ta nghĩ mình nghe nhầm rồi.

“Ơi! Còn sống còn sống, Hoắc Y Cẩm, là chàng đến cứu ta sao?”

Trên đỉnh đầu, đá vụn và đất rơi xuống.

Ta nheo mắt ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đen, tà áo xoay như đóa hoa thật lớn, từ trên trời đáp xuống.

Thật đúng là Hoắc Y Cẩm.

Hoắc Y Cẩm đáp xuống một cành cây bên cạnh ta, một tay vịn vào dây thừng, đoạn đường núi này ta trượt xuống một cách khổ sở, hắn lại chỉ cần bay xuống cái một.

“Phu quân!” Ta kéo dài giọng, chưa kịp khóc thành tiếng đã bị Hoắc Y Cẩm mắng đến câm nín:

“Khương Nham, đầu óc ngươi có vấn đề à? Ai bảo ngươi xuống cứu người!”

Miệng ta đầy đất, ngậm lại thấy rát rát, thế là ta nhổ “phì phì” hai tiếng.

Không thể nhịn được nữa.

“Hoắc Y Cẩm, đầu óc ngươi mới có vấn đề đấy! Nếu ta không xuống, mẫu thân ốm yếu không tự lo liệu được của ngươi đã rơi xuống vực sâu lâu rồi, ở đó mà còn thời gian mắng ta, về nhà khóc tang đi!”

Mắng xong, cả hai chúng ta đều ngẩn người.

Ta lén nhìn Hoắc Y Cẩm.

Chỉ thấy hắn tức đến mức lỗ mũi phồng to, lồng ngực phập phồng cả buổi cũng không bình tĩnh lại được.

Lỡ mồm một lúc, quên mất hắn là kẻ giết người như cơm bữa!

“Còn không mau lăn qua đây!”

Hắn vươn một cánh tay về phía ta, bảo ta bám vào.

Ta ấm ức hít hít mũi, kéo một góc váy cho hắn xem.

Trước đây vì sợ mình bất cẩn ngã xuống, ta đã cởi tất và buộc cổ chân mình vào cành cây.

“Chân bị tê, không qua được.”

Hoắc Y Cẩm nhìn ta, vẻ mặt không thể tin nổi.

Ta còn tinh ý thấy yết hầu hắn chuyển động, cuối cùng cũng không nói gì.

Hắn cầm dây thừng, nhún người một cái đã đến bên ta. Chỉ thấy mu bàn chân ta lạnh buốt, Hoắc Y Cẩm dùng dao găm cắt tất buộc cổ chân ta ra, nhấc bổng phần hông, ôm lấy eo ta giữ chặt trong lòng.

“Á…”

Sau đó ta cảm thấy mình như bay lên, chỉ vài lần nhún nhảy, Hoắc Y Cẩm đã đưa ta trở lại mặt đất.

Ta chưa kịp chạm đất, Hoắc Y Cẩm đã ôm chặt ta vào lòng, không quên cởi áo khoác ngoài che đi đôi chân trần của ta.

Ta sợ hãi, bám chặt lấy hắn như con bạch tuộc.

Hắn mặt mày hằm hằm, nhưng cánh tay lại ôm chặt. Người hầu muốn tiến lên đỡ ta, hắn liền nghiêng người tránh đi.

Ơ! Sao ta lại cảm thấy hắn đối xử với ta khá tốt nhỉ?

7.

Chân ta bị trật, mặt cũng có vài vết xước.

Không thể cử động, cũng không còn mặt mũi gặp người khác.

Ta la hét nói người nào đó không thể vong ơn phụ nghĩa, rồi chiếm chăn gối phòng trong, đẩy Hoắc Y Cẩm ra thư phòng.

Hoắc Y Cẩm vô cùng tức giận, mắng ta không biết tự lượng sức mình, mắng ta không làm tốt biện pháp bảo vệ đã xuống cứu người, đó là hành động “ngu ngốc”, trên chiến trường, chắc chắn sẽ bị phạt đánh.

Ta trừng mắt nhìn hắn, người rơi xuống là mẫu thân của hắn, là mẹ chồng ta, người đã hết lòng hết dạ với ta trong suốt một năm qua đấy.

Đừng nói là không làm tốt biện pháp bảo vệ, dù không có ta cũng phải xuống cứu người.

Nói xong, ta cũng tự giật mình.

Hóa ra không biết từ lúc nào, ta đã xem người nhà họ Hoắc như gia đình mình.

“Tóm lại, sau này không có ta bên cạnh, ngươi không được đi đâu cả!”

Hoắc Y Cẩm để lại câu này rồi quay đầu bỏ đi.

Ta ngẩn ngơ trong gió một lúc lâu, hắn nói vậy là có ý gì?

Ta…

Chẳng lẽ bị giam lỏng rồi sao?

Hừ!

Chủ nghĩa bá quyền!

8.

Triều đình đã khen thưởng cho Hoắc Y Cẩm vì công trạng của hắn, ban cho ruộng đất và rất nhiều thứ khác.

Thứ thiết thực nhất chính là một nghìn lượng vàng!

Vàng được đúc thành thỏi, xếp gọn gàng trong rương, lấp lánh ánh kim.

Hoắc Y Cẩm thấy ta thèm thuồng nhìn, liền hỏi ta có muốn hay không?

Ta gật đầu lia lịa.

Thế nhưng Hoắc Y Cẩm lại nói: “Đừng có mơ, một thỏi cũng không cho ngươi!”

Sau đó, hắn còn sai người hầu để các thỏi vàng dưới gầm giường của ta, ra lệnh cho nha hoàn đếm ba lần mỗi ngày, thiếu một thỏi là phải báo ngay cho hắn.

Ta tức đến há hốc mồm.

Hắn không phải ghét chuột chũi sao? Sao bây giờ cũng thích giấu tiền trong nhà rồi?

Hoắc Y Cẩm dạo này rất bận, vì những lời bàn tán trong triều đình về việc hắn công cao lấn chủ ngày càng sôi nổi, ngay cả ta, một người bệnh đang dưỡng thương ở hậu viện cũng có thể nghe lỏm được.

Mọi người trong nhà đều khuyên Hoắc Y Cẩm nên bày tỏ lòng trung thành với hoàng đế, nhưng hắn lại không quan tâm, nói rằng hoàng đế là người sáng suốt.

Nhưng thời gian hắn về nhà càng ngày càng ít, vẻ mặt thoải mái cũng càng ngày càng hiếm.

Có một lần, nửa đêm ta tỉnh dậy, phát hiện Hoắc Y Cẩm đang đứng trước giường, dịu dàng nhìn ta.

Thấy ta tỉnh, hắn ngồi xổm xuống, dịu dàng vuốt ve tóc ta.

Ta hỏi hắn bây giờ là mấy giờ?

Hắn nói: “Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi.”

Hắn nói mình về lấy đồ thay, phải đi xa vài ngày.

Rồi ta ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, ta bật dậy, thấy căn phòng sáng trưng.

Ta vội hỏi nha hoàn, tối qua thiếu gia có về nhà không?

Nha hoàn trực đêm nói không!

Nhưng khi dọn dẹp hành lý, ta lại phát hiện mấy bộ quần áo hắn thường mặc đã biến mất không dấu vết.

Lòng ta bỗng dưng cảm thấy lo lắng.

Ta tìm đến mẹ chồng, mẹ chồng đang đánh bài với bác hàng xóm, thấy ta đến, bà liền nhét đống tiền thắng được vào lòng ta.

Ta lại đi gặp lão phu nhân.

Lão phu nhân nghe ta nói rõ ý định thì mỉm cười nhẹ nhàng.

“Con à, khi xưa ta quyết ý gả con vào Hoắc gia, quả nhiên không nhìn lầm người.”

Gì cơ?

Khi xưa chẳng phải bà nhìn trúng Khương Vi, nhưng Khương Vi không chịu gả cho Hoắc Y Cẩm chết trận, nên ta mới thay thế mà gả vào sao?

Lão phu nhân: “Đứa ngốc này! Con có thể thay gả, ta sống nửa đời người rồi, lẽ nào mù quáng mà cưới con sao? Ta đã xem xét kỹ lưỡng từng cô gái vừa độ tuổi trong kinh thành rồi, con gái quý tộc thì quá kiêu ngạo, tỳ nữ thì lại quá yếu đuối, mãi mới nhìn trúng con, mới tìm đến mẹ kế Vương thị của con.”

“Nếu lúc đó ta trực tiếp yêu cầu con gả vào phủ, chắc chắn Vương thị sẽ làm khó dễ, nên chỉ nói là nữ nhi Khương gia.”

“Muội muội cùng cha khác mẹ của con kiêu ngạo, chắc chắn không chịu hạ mình, chỉ có con, cũng may là con!”

Ta sốc không nói nên lời.

Hoắc lão phu nhân vỗ vỗ tay ta, lại nói về Hoắc Y Cẩm.

“Ta thấy gần đây Cẩm Nhi đối xử với con cũng không tệ, đứa trẻ này từ nhỏ đã nghĩ một đằng nói một nẻo, thích muốn chết nhưng lại giả vờ không quan tâm. Con rộng lượng, đừng chấp nhất với nó.”

“Bà nội!” Thế mà Hoắc lão phu nhân lại nói ta rộng lượng đấy.

Ta là người nhỏ nhen nhất, tuy nhiên không nói đến tiền bạc thì sao cũng được, còn nói đến tình cảm thì… cũng tạm ổn!

Tóm lại, ta được Hoắc lão phu nhân an ủi đến nở hoa trong lòng.

Hoắc lão phu nhân còn nói, Hóa Y Cẩm chinh chiến trên sa trường bao nhiêu năm, không phải là kẻ vô mưu vô trí chỉ biết dũng mãnh, những lời đồn đại trong kinh thành, chắc chắn hắn đã sớm có tính toán, người trong nội trạch chúng ta cứ yên tâm đi!

Hoắc lão phu nhân không gấp, mẹ chồng còn suốt ngày đánh bài, ta càng nên yên tâm thì hơn.

Ta nên về phòng đóng cửa đánh một giấc ngon lành.