“Ngài mau ra ngoài, ta dù gì cũng là con gái!”
“Ngươi sợ gì, thân thể của ta, ngươi chẳng phải cũng đã thấy rồi sao?”
Thế sao giống được! Khi đó ngài còn là một đứa trẻ, có gì đáng nhìn chứ! Bây giờ ta đã là một cô nương khuê các, chưa từng xuất giá!
Ta đang cố nghĩ cách đáp lại thì nghe hắn hỏi:
“Có đau lắm không?”
Ta cắn răng đáp:
“Không đau.”
Hắn tiếp tục bôi thuốc, khiến ta la lớn:
“Dừng lại! Dừng lại! Đau chết mất, điện hạ nhẹ tay chút đi, đừng bôi nữa! Ngài mau ra ngoài đi!”
“Đừng động đậy. Không bôi thuốc thì vết thương sẽ lâu lành.”
Ta cảm giác như lưng mình bị vô số con côn trùng cắn, đau đớn chưa từng trải qua.Rồi lại cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng rơi xuống lưng.
Quay đầu nhìn, Thập Thất hoàng tử đang rơi nước mắt.
“Đừng khóc nữa! Một nam nhân mà rơi nước mắt thì còn ra thể thống gì!”
Nghe vậy, hắn càng khóc dữ hơn, vẻ như không còn để ý gì nữa. Vừa khóc vừa nói:
“Người trong cung của ta, ta muốn thế nào thì thế ấy! Tay bà ta sao dài thế, còn quản đến chuyện của cung khác!”
Ta vội xoay người bịt miệng hắn lại:
“Suỵt! Ngốc ơi, tường có tai đấy, kẻo có người nghe thấy !”
Trong lúc hoảng hốt, ta quên mất mình chỉ mặc một lớp áo mỏng. Thập Thất hoàng tử ngẩn người, ta cũng đứng hình.
Mặt hắn đỏ đến tận mang tai, còn ta cũng chẳng hơn gì. Ta vội nằm úp xuống giường, lớn tiếng gọi Minh Nguyệt, bảo đưa Thập Thất hoàng tử ra ngoài!
Chuyện này khiến vết thương trên lưng càng đau hơn. Vừa xấu hổ, vừa đau đớn, ta lấy chăn trùm kín mặt, chỉ mong có thể chui xuống đất mà trốn.
Minh Nguyệt đến, nhưng lại bị Thập Thất hoàng tử đuổi ra. Hắn ghé sát tai ta, khẽ nói:
“Không sao, ta đã nghĩ kỹ rồi. Vài năm nữa sẽ xin phụ hoàng ban chỉ phong ngươi làm chính phi của ta. Chúng ta như thế này cũng chẳng phải vượt quá giới hạn.”
Nghe xong, ta chỉ nghĩ rằng đứa trẻ này hôm nay nhất định uống không ít. Ta giả vờ không nghe, quyết định đêm nay không nói thêm lời nào nữa.
Không ngờ hắn càng lấn tới, còn dùng đầu cọ vào tóc ta, thậm chí hơi thở nóng ấm phả lên tai. Ta lập tức bừng tỉnh, giơ tay cho hắn một bạt tay:
“Ra ngoài!”
Thập Thất hoàng tử ôm mặt, ánh mắt ngỡ ngàng, gọi tên ta:
“Tiểu Thu.”
“Ta nói lại một lần nữa, ra ngoài!”
Lúc này hắn như bừng tỉnh, ánh mắt trở lại bình thường, quay đầu bỏ đi.Đêm ấy, ta lắng nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, trằn trọc suốt cả đêm, lòng rối bời như tơ vò.
Hắn là hoàng tử, còn ta chỉ là con gái của một tiểu quan, chẳng qua vì những năm trước hắn thất sủng, ta mới may mắn được ở bên chăm sóc.
Hắn ỷ lại vào ta, nhưng không thể vì chút ân tình ấy mà ngông cuồng nghĩ mình có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng. Nếu ngày nào đó rơi xuống đất, kẻ chê cười ta chắc chắn không ít.
6
Ta nằm trên giường thêm vài ngày mới miễn cưỡng có thể xuống đất.
Thời gian đó, Thập Thất hoàng tử không vào phòng ta nữa, nhưng mỗi ngày vẫn dậy từ tờ mờ sáng để luyện võ, đến rất khuya mới tắt đèn nghỉ ngơi.
Nghe động tĩnh, ta biết Minh Nguyệt vẫn đều đặn dậy sớm hầu hạ hắn.
Minh Nguyệt còn đến bôi thuốc cho ta, vừa làm vừa nói:
“Điện hạ rất quan tâm đến tỷ, ngày nào cũng hỏi thăm tình trạng của tỷ. Tỷ phải dưỡng thương cho tốt, sớm ngày khỏe lại nhé.”
“Ừ, muội thay ta cảm tạ điện hạ. Ta sẽ mau chóng hồi phục để quay lại làm việc.”
Hôm ấy, ta ra khỏi giường, gặp Tiểu Hạ Tử đang ôm một bọc đồ bước ra từ chính điện.Thấy ta, hắn vui vẻ nói:
“Tỷ khỏe rồi à!”
“Ừ, khỏe được gần hết rồi. Ngươi mang bọc đồ này làm gì thế?”
Tiểu Hạ Tử đáp:
“À, dạo này điện hạ muốn đến phủ Đại tướng quân ở một thời gian. Ta đi theo hầu hạ.”
Ta gật đầu, hỏi tiếp:
“Hoàng thượng phê chuẩn rồi sao? Đi bao lâu?”
“Phê chuẩn rồi! Chắc khoảng mấy tháng.”
Thời gian trôi qua, Thập Thất hoàng tử càng lớn, càng được hoàng thượng yêu quý. Giờ đây, ngay cả việc xuất cung tạm trú cũng được chuẩn duyệt, đủ thấy hắn ngày càng được sủng ái:
“Làm xong chưa?”
Một giọng nam trầm từ cửa vọng vào. Ta ngẩng lên, ngẩn người một lát mới nhận ra đó là Thập Thất hoàng tử. Xem ra ta nằm trên giường quá lâu, đến mức không nhận ra chủ tử của mình nữa.
Tiểu Hạ Tử vội chạy tới, nói:
“Xong rồi, đã chuẩn bị xong hết.”
Ta hành lễ, Thập Thất hoàng tử bước tới định đỡ ta dậy, nhưng như chợt nghĩ ra gì đó lại thu tay về, chỉ nói:
“Mau đứng lên.”
“Điện hạ dự định đi bao lâu?” Ta hỏi.
Hắn hắng giọng, mắt nhìn sang nơi khác, không dám nhìn ta, nói:
“Khoảng một, hai ngày thôi.”
Tiểu Hạ Tử liền nói:
“Điện hạ chẳng phải bảo ít nhất cũng một tháng sao? Nô tài đã chuẩn bị rất nhiều đồ.”
Thập Thất hoàng tử lườm Tiểu Hạ Tử một cái, nói:
“Ngươi nhớ nhầm rồi, ta nói là một, hai ngày.”
Ta mỉm cười:
“Vậy điện hạ đi sớm về sớm. Tiểu Hạ Tử, nhớ chăm sóc điện hạ cho tốt.”
“Vâng!”
Trước khi đi, ta nói thêm:
“Điện hạ, hôm ấy là nô tỳ hồ đồ, đã mạo phạm đến ngài, xin ngài thứ tội.”
Thập Thất hoàng tử gật đầu, vẫn không chịu nhìn ta, nói:
“Không sao.”
Rồi hắn kéo Tiểu Hạ Tử đi mất.Sáng hôm sau, trong lúc ta quét sân, họ lại quay về.Chưa kịp mở lời, Thập Thất hoàng tử đã nói:
“Quên mang đồ.”
“Quên gì thì để Tiểu Hạ Tử quay lại lấy là được mà.” Ta dừng tay hỏi.
Hắn không trả lời, chỉ lầm lũi bước vào chính điện. Đến ngày thứ ba, khi ta đang tưới hoa, họ lại trở về.
Thập Thất hoàng tử liếc nhìn ta một cái, không nói gì, lập tức chạy vào chính điện, rồi nhanh chóng cùng Tiểu Hạ Tử rời đi.
Đến ngày thứ tư, ta dứt khoát đứng canh ở cửa, nhìn Tiểu Hạ Tử theo sau Thập Thất hoàng tử, tay xách đồ quay lại.
Ta nhận lấy một bọc đồ nhỏ, Thập Thất hoàng tử cau mày, lạnh giọng nói:
“Cẩn thận vết thương của ngươi!”
Ta mỉm cười:
“Không sao, ta đã khỏe rồi.”
Hắn liền giật bọc đồ từ tay ta, bước nhanh đi mất.
Ta chạy vài bước cũng không theo kịp hắn. Nhìn bóng lưng hắn rời đi, ta mới nhận ra, hắn thật sự đã trưởng thành. Vai rộng, dáng cao, chân dài, đi bên cạnh hắn có một loại cảm giác mạnh mẽ của nam nhân.
Thu dọn xong đồ đạc, Tiểu Hạ Tử liền lui xuống, chỉ còn ta và Thập Thất hoàng tử.
Hắn quay lưng lại với ta, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, rọi lên người hắn, khiến dáng vẻ ấy trông thật ôn hòa:
“Tiểu Thu, ta sắp đi rồi.”
Ta ngẩn người:
“Đi? Đi đâu?”
Thập Thất hoàng tử quay lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta, nói:
“Đi Tây Bắc, vài năm mới trở về.”