5
Ta mua lại Thanh Thủy phường.
Chính là con thuyền cũ nát đó, cùng với tất cả nữ nhân trên thuyền.
Danh tự này là do Phí Hạc đặt, hắn nói rằng sống trên đời, phải trong sạch thanh bạch.
Ban đầu vốn định mua một gian thanh lâu, để hoa khôi nương tử ca vũ vì ta, lại đút cho ta một quả nho, cùng ta nhấp một ly tiểu tửu, quả thực mỹ hảo.
Nhưng khi trông thấy những nữ nhân trên con thuyền cũ, xiêm y lộ liễu, thần sắc vô hồn, ta liền không còn tâm tư tiêu dao nữa.
Ta còn chưa kịp bước vào trong, đã thấy một hán tử mặt đen vội vã ném xuống vài đồng tiền rồi lao vào khoang thuyền, trên người nồng nặc mùi hôi tanh.
Không nhịn được.
Đến khi hoàn hồn, trên mặt ta đã in một dấu đỏ, hán tử nọ mắng chửi ầm ĩ, còn Phí Hạc rút đao chắn trước người ta.
Chỉ cần liếc mắt là nhận ra chúng ta không phú tức quý, kẻ kia không dám sinh sự, hậm hực bỏ đi.
Ta đưa tay lau mặt, giọng khàn khàn cất lời.
“Về sau, không cần tiếp khách nữa.”
Những nữ nhân vốn bất động như tượng đá, thần sắc đột nhiên trở nên kích động.
“Không được!”
“Chẳng lẽ muốn để chúng ta chết đói?”
“Tuyệt đối không được!”
Ta nói không tiếp khách, so với việc để bọn họ hầu hạ những hán tử hôi hám kia, còn đáng sợ hơn.
Lão tú bà thở dài, đưa lại túi bạc cho ta.
“Ngươi vẫn nên đi đi.”
“Nhận tiền của ngươi, mà lại đoạn đường sinh kế của bọn ta, cái thế đạo này, người có cốt khí không sống nổi đâu.”
Túi bạc cầm trong tay, bỗng nhiên nặng đến đau tay.
Ta nghiến răng, hạ quyết tâm.
“Các ngươi theo ta về phủ, làm nha hoàn, hay bà tử cũng được!”
“Chỉ là một thuyền nữ tử, ta năn nỉ phụ thân, nhất định có cách.”
Phí Hạc kéo ống tay áo của ta, khẽ lắc đầu.
Lão tú bà kinh ngạc nhìn ta một cái, sau đó cự tuyệt.
“Thuyền trong thủy hạng, không chỉ có một chiếc. Quý nhân có thể lo cho một thuyền, nhưng sao lo được hết?”
“Hơn nữa, nhà cao cửa rộng, càng là bạc tình bạc nghĩa, nào có để tâm đến sinh tử của bọn ta? Trên con thuyền này, không phải chưa từng có nữ nhân bị đuổi khỏi cửa lớn của hào môn đâu.”
Bọn họ không chịu theo ta, ta hạ giọng hỏi.
“Vậy tìm một nhà tốt, gả cho người tử tế thì sao?”
Nữ tử bị hán tử mặt đen kia nhắm trúng, thoạt nhìn cũng trạc tuổi nhị tỷ của ta, nhưng trên tay đã kéo theo hai đứa trẻ.
Nàng gắng gượng nhếch môi cười.
“Gả một thê tử, nuôi thêm ba miệng ăn, có ai chịu làm vụ mua bán lỗ vốn này?”
“Nhà mẹ đẻ ta có sáu huynh đệ, nhưng không một ai lấy được vợ, đầu thôn đều là người chết đói, ngay cả nuôi một người cũng khó.”
Cách này cũng không được. Ta lại hỏi.
“Vậy đến quan phủ tìm đường sống, triều đình ta không cấm nữ nhân tòng quân, tiền tuyến cũng có nữ tướng quân…”
“Hừ!”
Lão tú bà bật cười lạnh lẽo.
“Nữ tướng quân? Phía trước có hàng trăm hán tử bảo hộ, trên người mặc chiến giáp tốt nhất, dùng đao kiếm sắc bén nhất, ngươi tưởng nàng dựa vào chính mình mà làm tướng sao?”
Ta mở miệng, muốn phản bác.
Không phải vậy. Nhị tỷ ta từ nhỏ đã tập võ, một lòng trung quân báo quốc, trên chiến trường chưa từng sợ hãi…
Nhưng lão bà này nói cũng không sai.
Phụ thân vì nàng mà an bài hộ vệ, trưởng tỷ cũng cử người bảo hộ. Những kẻ ấy ra chiến trường, duy nhất một nhiệm vụ: bảo vệ tính mạng nhị tỷ.
Nếu như vậy, thế đạo này, nữ nhân bần cùng, thể nhược, bị trượng phu vứt bỏ, lại chẳng còn đường nào khác để sống ư?
Cuối cùng, ta vẫn để lại túi bạc.
“Trẻ con trong thuyền phát sốt, cầm tiền này đến y quán xem bệnh đi.”
“Tiền này nhận rồi, ta chính là đông gia. Ta… không nhúng tay vào chuyện làm ăn của các ngươi.”
“Nhưng có thêm chút bạc, cuộc sống cũng dễ dàng hơn. Nếu gặp khách không muốn tiếp, cứ đuổi hắn đi!”
6
Phong hỏa liên tam nguyệt.
Chiến loạn kéo dài suốt ba tháng.
Trưởng tỷ vạn thọ yến, đại tiệc bày suốt bảy ngày bảy đêm.
Nhưng nhị tỷ chung quy vẫn chưa trở về.
Bắc cương chiến hỏa không ngừng, sáu tháng giao tranh, quân ta hết rút lại rút, nay chỉ còn cố thủ tại Gia Dụ Quan.
Nàng gửi về một phong gia thư, mở ra lại chỉ là một tờ giấy trắng.
Hôm ấy, phụ thân nắm chặt bạch thư trong tay, trầm mặc hồi lâu, hồi lâu…
Thuở nhị tỷ mới nhập quân doanh, thư gửi về từng hàng từng chữ, dày đặc chí khí.
Nàng nói muốn lập công hiển hách, muốn trừ giặc ngoại xâm, muốn quét sạch thiết kỵ Đại Du ra khỏi bờ cõi Đại Chu.
Nhưng biên cương lạnh lẽo.
Vậy nên nàng xin lương thực, xin áo bông, xin binh khí.
Từng là “Hồng Anh tướng quân” do hoàng thượng tự tay sắc phong, từng được ngự bút ban danh “Nữ trung hào kiệt”.
Nhưng sớ tấu lên, như đá chìm đáy biển.
Nhị tỷ nhờ trưởng tỷ hỏi giúp, nhờ hoàng thượng hỏi giúp.
Hoàng đế cười ha hả, vuốt ve tay trưởng tỷ.
“A Chương làm tướng quân vẫn chưa đủ sao? Vậy thì, đến khố phòng lấy bộ trâm lam ngọc, lấy dạ minh châu, ban cho nàng.”
Nhị tỷ lúc này mới bừng tỉnh.
Thì ra cái danh “Hồng Anh tướng quân” không phải vì nàng tài trí thao lược, mà chỉ là một phần ân thưởng ban cho sủng phi.
Một ngọn thương gắn chùm tua đỏ, chẳng khác nào một viên trân châu đeo tai, một chiếc ngọc quan cài đầu.
Muốn phong thưởng, ban cho.
Muốn lương thảo, không có.
Thái giám mặt trắng bệch, giọng eo éo tuyên chỉ.
“Tướng sĩ là để đánh trận, đánh không thắng, còn dám đến cầu xin bạc của cô?”
Nhưng rõ ràng nhị tỷ đã nói, trận chiến ở Đồng Quan có thể thắng.
Lão tướng quân đơn độc tử thủ bốn ngày bốn đêm, cuối cùng hết lương cạn đạn.
Khoác tấm vải rách, nhai da thuộc, đào rễ cỏ, làm sao địch lại quân giặc rượu thịt no say.
Trận đánh không thắng, không có lương thảo.
Không có lương thảo, không thể thắng trận.
Ta phẫn nộ muốn lên tiếng, nhưng phụ thân đã kéo ta xuống.
Ông quỳ gối lĩnh chỉ, đầu cúi rất thấp, rất thấp.
Từ đó về sau, những phong thư nhị tỷ gửi về, phụ thân không còn đem vào Khôn Ninh cung nữa.
Đến khi nhị tỷ cũng đã nhìn thấu.
Từ đó gửi về, chỉ là một phong giấy trắng.
Ta và Phí Hạc tìm đủ trăm phương ngàn kế, lén lút gửi tiền ra bắc.
Nhưng bị phụ thân phát hiện.
Hôm ấy, ông xách trượng, đánh đến khi ta rách da rướm máu.
“Nghịch tử! Cái gì cũng dám làm!”
“Ngươi có biết, lần trước có kẻ lén lút gửi bạc ra biên cương, cả nhà hắn đều bị tru diệt không?”
Ta cắn răng, nước mắt lăn dài.
“Đường xa vạn dặm, hai đứa trẻ như các ngươi, trên đường bị tham ô, bị cướp đoạt, bị đánh rơi, các ngươi có biết không?”
Miệng ta đầy mùi máu tanh, nghẹn ngào bật lời.
“Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ khoanh tay đứng nhìn sao?”
Lặng lẽ bỏ nhị tỷ lại nơi biên cương.
Chẳng lẽ, thật sự không làm gì cả sao?
7
Kinh thành lưu dân ngày một đông.
Giang Nam thủy tai, Tây Nam thiên tai, Bắc cương chiến loạn.
Có khi dạo bước trên đường, bên trái là Yên Vũ lâu xa hoa tráng lệ, nơi bạc trắng vung tay chẳng tiếc, bên phải lại là kẻ da bọc xương, gục chết trên phố vì đói.
Phí Hạc lén đưa ta trèo tường ra ngoài, cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Phụ thân liền đem ta giam vào khuê phòng.
Ta chỉ có thể qua sắc mặt đám nha hoàn, bà tử trong phủ mà lờ mờ đoán biết tình hình bên ngoài.
Phí Hạc dù sao cũng là người Phí gia, phụ thân nể mặt, không tiện cự tuyệt, cho phép hắn thi thoảng đến tìm ta.
“Tam muội, sao không chịu ăn cơm tử tế?”
Ta lo lắng.
Nếu lưu dân đã tràn vào kinh thành, thì Gia Dụ Quan… chẳng lẽ cũng thất thủ?
Nhị tỷ còn ổn chứ?
Các huynh trưởng của Phí Hạc, vẫn còn an toàn chứ?
Cả hai chúng ta đều trầm mặc.
Phí Hạc cười gượng.
“Tam muội, người nhỏ thế này, mà tâm tư lại nặng quá đấy.”
“Ngươi yên tâm, lưu dân trong kinh thành đã giải tán rồi.”
Ta trợn mắt.
“Thật sao?”
“Thật.”
Hắn gật đầu.
“Trên đường ta tới đây, phố xá sạch sẽ, ngõ hẻm yên tĩnh, Yên Vũ lâu lại mở cửa rồi, kinh thành không còn lưu dân nữa.”
Phí Hạc không biết nói dối.
Tiểu tử này từ nhỏ chỉ cần nói dối, mũi sẽ đỏ bừng.
Ta liền yên tâm, ăn liền hai bát cơm lớn.
“Không biết nhị tỷ bây giờ ra sao, Gia Dụ Quan có đang có tuyết rơi không? Đã lâu rồi nàng chưa gửi thư về.”
Phí Hạc xoa đầu ta.
“Ngươi muốn tạo phản đấy à?”
“Muốn biết tin tức của nhị tỷ không?”
Một câu của Phí Hạc khiến ta lập tức dừng tay, không đánh hắn nữa.
“Nhanh nói!”
Ta hung dữ trừng mắt, nhìn hắn lấy từ trong lòng ra một phong thư—là gia thư từ Phí gia.
Thư là do đại ca của Phí Hạc gửi.
Phí đại ca luôn trầm ổn vững vàng, là trụ cột của bốn huynh đệ Phí gia.
Hắn viết trong thư rằng, hắn và nhị tỷ đã định chung thân đại sự.
“Nhị tỷ ta nàng!—”
“Tổ tông ơi, nhỏ giọng chút!” Phí Hạc vội vàng bịt miệng ta.
Ta thực sự quá kinh ngạc.
Bọn ta từ nhỏ đã sợ Phí đại ca, hắn lúc nào cũng mặt lạnh như tiền, ít nói chẳng khác nào phụ thân ta.
Nhị tỷ lại là người tính khí nóng nảy, vậy mà nàng lại thích Phí đại ca sao?
Hơn nữa,
“Thế nào mà lại tư định chung thân? Phụ thân ta có biết không? Đã bái đường chưa?”
“Phí đại ca sao lại viết ít như vậy? Chuyện trọng đại thế này, lại chỉ vài chữ qua loa.”
Những vấn đề này, Phí Hạc đều không trả lời được.
Hắn lắc đầu.
Nhị tỷ đã không nói rõ trong thư, tất có lý do của nàng.
Nhưng nếu muốn thành thân, vậy cũng phải hồi kinh chứ?
Ta đã hơn một năm không gặp nhị tỷ rồi.
“Đợi nhị tỷ trở về, nhất định phải phạt nàng cùng ta uống rượu!”
8
Nhị tỷ còn chưa hồi kinh, trong cung đã truyền ra đại hỉ sự.
Trưởng tỷ hoài thai.
Đây là long tự đầu tiên, cũng là duy nhất của Chu đế.
Chẳng rõ vì sao, hậu cung mỹ nhân vô số, nhưng bao năm qua, bụng ai cũng chẳng chút động tĩnh.
Hoàng đế đại hỉ, đích thân hạ chỉ trước triều đình, muốn vì trưởng tỷ cùng hoàng trưởng tử mà xây nên Trích Tinh Các.
Trích Tinh Các cao ba mươi chín tầng, mỗi tầng đều khảm ngọc lưu ly, trân châu bảo thạch.
Ngài nói trưởng tỷ là hoàng hậu được tiên nhân thừa nhận, là người có tiên duyên, là phúc trạch của Đại Chu.
Tin tức truyền về Mị phủ, phụ thân lại càng thêm tiều tụy.
Quốc khố trống rỗng, thuế má nặng nề, chiến sự liên miên thất bại.
Giờ phút này lại muốn đại dựng Trích Tinh Các…
Hôm sau, phụ thân quỳ suốt triều đường, khẩn thiết thỉnh hoàng đế thu hồi mệnh lệnh.
Ta cùng Phí Hạc chẳng rõ tin tức trong cung.
Chỉ biết rằng đêm hôm ấy, phụ thân từ hoàng cung trở về, trán đỏ bầm, mắt cũng đỏ.
“Lạc Ngự sử chết rồi.“
Chết vì dâng lời can gián.
Đầu đập vào cột rồng giữa Kim Loan điện, chết ngay trước mắt bệ hạ.
Thái giám mặt trắng bệch, miệng cười tươi như hoa, lẽo đẽo theo sau phụ thân.
Ta hoảng hốt nắm chặt tay áo người.
Lạc Ngự sử đã chết, vậy còn phụ thân? Có phải cũng bị liên lụy? Có bị khiển trách không?
“Chúc mừng Mị quốc công, chúc mừng Mị tam tiểu thư.“
Ta quay đầu nhìn phụ thân, chỉ thấy người nhắm mắt, hai hàng lệ lặng lẽ lăn xuống.
Không giáng chức, mà ngược lại, phong thưởng.
Thi thể Lạc Ngự sử bị ném vào bãi tha ma.
Mà phụ thân thì được tấn phong quốc công.
Một người dưới một người, trên vạn người.
Mị Huệ là trưởng nữ của Mị gia, Trích Tinh Các là vì nàng mà xây.
Chức quốc công của phụ thân, thấm đẫm máu của Lạc Ngự sử.
Tiễn bước tên thái giám, ta nhẹ giọng nói.
“Ta vào cung tìm trưởng tỷ.“
Chu đế sủng ái trưởng tỷ như vậy, lời của nàng, hắn hẳn sẽ chịu nghe vài phần.
Trưởng tỷ xưa nay không thích xa hoa, nàng yêu đọc sách, thích trồng hoa, chỉ cần một nhành hoa nhỏ cũng đủ để nàng vui mừng cả ngày.
Tháng trước nghe tin trong thành có người chết đói, nàng còn sai người mang bạc cùng lương thực ra ngoài.
Vật ngự tứ không thể tùy ý bán đi.
Những thứ nàng gửi ra, đều là bạc tự mình tích góp, y phục đồ đạc năm xưa từ Mị phủ mang theo.
Một người như trưởng tỷ, sao có thể xa xỉ dùng mỡ máu của dân chúng mà dựng Trích Tinh Các?
“Nói bậy! Ngươi ngoan ngoãn ở trong phủ, đâu cũng không được đi!“
Ta cuống lên.
“Vậy cứ thế mà nhìn sao? Phụ thân, người có biết thiên hạ đang chửi trưởng tỷ thế nào không?“
“Ngay cả người trong phủ ra ngoài cũng bị ném đá, hôm qua chính mắt ta nhìn thấy!“
Phụ thân nhìn ta thật sâu.
“Mị Huệ là hoàng hậu, Mị Chương là đại tướng, chỉ có ngươi… tuyệt đối không được rời khỏi phủ.“
Lời chưa nói hết.
Chính là lời phán của vị tiên nhân kia năm ấy.