Thiếu gia cưới thiếu phu nhân vào phủ, mà nàng ấy lại giống ta đến tám phần.
Nhưng ta lại là kế mẫu của thiếu gia.
Ta an ủi lão gia: “Hai phụ tử có mắt thẩm mỹ giống nhau, đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử mà—”
Tiết Trấn Lâm ấn ta xuống bàn, một tay giữ chặt cả hai cổ tay ta.
“Những tính toán của phu nhân, sắp làm bản tướng điếc tai rồi. Tưởng bản tướng chết rồi sao? Không nhìn ra dã tâm của phu nhân với nhi tử ta à?”
Chết thật… lần này chơi hơi quá rồi.
1
Phủ Tướng quốc, đèn hoa rực rỡ.
Ta ngồi trong tân phòng, hai chân run lẩy bẩy như sàng gạo.
Có ai xuyên sách mà xuyên thẳng vào đêm động phòng thế này không?
Chưa từng thấy mặt tân lang, lại còn để người ta bưng đèn dắt đến…
Ta mới vừa nói chuyện với ma ma bên cạnh vài câu, đã bị bà ta nghiêm giọng ngăn lại, bảo ta giữ quy củ, không được mở miệng.
Ta nhớ lúc đó mình đang sốt cao, cố đẩy bản thảo, bỗng chóng mặt rồi xuyên vào đây.
Chín mươi phần trăm là ta đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết cổ đại mà mình đang viết.
Nghe tiếng ve kêu, cảm nhận cái nóng oi ả giữa hè, cảnh tượng cưới hỏi long trọng này hẳn là của nam chính Tiết Tử Kỳ và nữ chính Tần Tĩnh Thư rồi!
Lúc viết về Tiết Tử Kỳ, ta đã mang theo chút tâm tư riêng.
Đó là tình cảm thầm mến dành cho anh chàng lớp trưởng vạn người mê hồi đại học.
Vậy nên ta đã phác họa Tiết Tử Kỳ theo hình mẫu của anh ấy, còn Tần Tĩnh Thư thì giống ta đến tám phần, như một cách dùng tiểu thuyết để bù đắp cho tiếc nuối trong đời thật.
Có lẽ ông trời thương xót, để ta tự mình bước vào một lần viên mãn.
Nghĩ vậy, lòng ta thoáng nhẹ nhõm, thậm chí còn muốn vắt chân lên ngồi.
Ngồi được một lúc, từ ngoài viện truyền đến một tràng ồn ào.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt ta.
Tim ta không kìm được mà đập loạn lên—nào, Tử Kỳ! Chúng ta cứ cưới trước rồi yêu sau!
Khi tấm khăn đỏ được nhấc lên, ta đã không nhịn được mà nhào thẳng lên người một người nam nhân vai rộng eo thon.
Người nam nhân giật mình, theo phản xạ ôm lấy ta, để ta hoàn toàn treo trên người hắn.
“Phu quân—” giọng ta ngọt ngào, nhưng ngay khoảnh khắc thấy rõ khuôn mặt hắn, giọng ta khựng lại.
Khuôn mặt này trông rất giống Tiết Tử Kỳ.
Lông mày kiếm đậm, đôi mắt phượng sâu sắc, ánh mắt dịu dàng.
Nhưng nơi khóe mắt lại có vài nếp nhăn mờ nhạt, toàn thân toát lên khí chất uy nghi và đĩnh đạc.
Hắn ta khẽ nhướn mày, “Nghe nói Ngũ tiểu thư nhà họ Bạch dịu dàng e ấp, không ngờ…”
Hắn cúi nhẹ đầu, đường nét sau cổ áo đỏ ẩn hiện trong bộ hỷ phục, “Cũng khá hoạt bát nhỉ.”
Ánh mắt hắn từ từ dịch từ mắt của ta xuống môi, yết hầu khẽ chuyển động.
Khoan đã, Ngũ tiểu thư nhà họ Bạch… Bạch Ngọc Chi?
Ma ma bên cạnh lập tức hành lễ rồi cáo lui: “Tướng gia và phu nhân cứ an tâm nghỉ ngơi, bọn nô tài sẽ canh giữ ngoài viện.”
Tướng… tướng gia?
Tiết Tử Kỳ là nhi tử ruột của hắn ta, Tiết Trấn Lâm sao?
Trời ơi?
Ta không phải đến để làm tân nương của nam chính sao?
Sao lại thành kế mẫu của nam chính rồi?
2
“Phu… phu quân, ta …ta chưa chuẩn bị sẵn sàng…”
Ta chống khuỷu tay lên lồng ngực của Tiết Trấn Lâm—ôi, cơ bắp của Tướng gia đúng là không đùa được đâu.
Tiết Trấn Lâm nghiêng đầu, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc, “Không phải phu nhân là người chủ động nhảy vào lòng bản tướng trước sao?”
Nhưng hắn ta không làm khó ta, từ từ cúi người, nhẹ nhàng đặt ta lên giường.
Chậc, sức tay và sức eo đều không tệ…
Khoảng cách rất gần, hơi thở ấm áp của y phả nhẹ lên trán ta.
Cứu với, vị đại thúc này bao nhiêu tuổi rồi?
Khuôn mặt này trông quá trẻ trung, lại còn tuấn mỹ hơn mức cần thiết.
Đây chẳng phải nhờ Tướng gia ăn ngon, uống tốt, biết cách chăm sóc bản thân sao?
Nhưng theo như ta viết, Tiết Tử Kỳ xuất hiện ở tuổi mười tám, mà nam nhân thời xưa cưới vợ sinh con sớm.
Phụ thân của hắn có khả năng cũng trẻ, chắc chỉ khoảng ba mươi tám, ba mươi chín tuổi.
Người ta thường nói, nam nhân bốn mươi mới là đoá hoa rực rỡ nhất.
Thế là ta lại tiếp tục “ngắm hoa”, ai mà nỡ buông tay một đại thúc tuấn lãng thế này
“Ta chỉ hơi bạo gan một chút, mong phu quân hiểu cho!”
Quả nhiên, mỹ nhân biết nũng nịu thì số hưởng, Tiết Trấn Lâm nhượng bộ.
Nhưng trông y như đang tự bảo vệ chính mình hơn—y đẩy tay ta ra, ôm gối và chăn, tự giác sang ngủ trên ghế dài.
Ta không đành lòng, liền hỏi: “Hay để ta giúp phu quân cởi áo?”
“Không cần, bản tướng chưa sẵn sàng cho chuyện đó.”
Tướng gia hờ hững quay lưng lại, kéo chăn che đi đôi chân dài.
Nói nghe tức ghê chưa.
Ta đâu phải thèm khát ngài, ta để ý là nhi tử ngài cơ mà!
Chính là Tiết Tử Kỳ, anh chàng lớp trưởng mà ta từng yêu thầm ở đại học đấy!
Ta cũng mặc nguyên xi ngủ, cả đêm toàn mơ mộng những thứ mà ngay cả trang mạng Zhihu cũng không cho phép miêu tả chi tiết.
Chỉ là, bình luận trên mạng đúng thật táo bạo quá (ảnh chụp màn hình đã lưu, internet chẳng kiêng nể ai cả).
3
Tiết Tử Kỳ đến thỉnh an, vừa nhìn thấy ta đã sững người tại chỗ.
Hắn và Tần Tĩnh Thư là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Nàng ấy là bạch nguyệt quang trong lòng hắn, là điều ngọt ngào mà hắn khắc ghi trong tim, từng ánh mắt, nụ cười đều in sâu trong trí nhớ.
Vậy nên, Tiết Tử Kỳ đương nhiên nhận ra, Tần Tĩnh Thư và ta có bao nhiêu nét tương đồng.
Chắc phải nói là, Tần Tĩnh Thư giống ta bản nâng cấp—hiểu biết hơn, hiền lành hơn, mọi thứ đều tươi sáng và kiên định hơn.
Chính là một phiên bản chưa bị những độc giả Zhihu uốn cong tâm lý mà thôi.
Dưới ánh nhìn ngỡ ngàng của Tiết Tử Kỳ, ta ngồi không yên.
Càng tự nhủ đừng nghĩ bậy, thì bốn chữ “văn học mẹ kế” lại càng hiện lên trong đầu.
Nhất là khi hắn giống hệt mẫu hình nam thần của ta .
Trời thời, địa lợi, nhân hòa, đã “lệch lạc” đến mức này rồi, chi bằng cứ… chệch luôn cho xong?
“Phu nhân?” Tiết Trấn Lâm ngắt ngang dòng suy tưởng điên rồ của ta, nhắc ta tiếp trà thỉnh an của Tiết Tử Kỳ.
“Mời mẫu thân dùng trà.”
Tiết Tử Kỳ mang theo vẻ trẻ trung đầy sức sống, chẳng thể giấu nổi điều gì, tay cầm trà căng đến nổi cả gân xanh, giọng nói cũng run lên.
Từ khoé mắt, ta vẫn kịp thấy ánh nhìn đầy hoài nghi của Tiết Trấn Lâm.
Tướng gia, ngài đừng vội, cũng phải để ta làm gì đó thì hãy tính chuyện dìm ta vào lồng heo chứ…
Ta tỏ ra bình tĩnh, nhưng lúc nhận trà, ngón tay lại vô tình lướt qua tay Tiết Tử Kỳ, làm hắn mất tự chủ, lùi về sau mấy bước.
Phản ứng như thế này, ai cũng nhận ra có điều bất thường.
Ta vội quay sang nhìn Tiết Trấn Lâm, quả nhiên ánh mắt sắc bén của lão hồ ly đầy nghi hoặc đã bao trùm cả gương mặt.
Trời ơi, nhi tử ngoan của ta , đừng hại ta chứ! Ta còn chưa kịp tận hưởng những điều tốt đẹp mà!
4
Để tránh kết cục bị dìm lồng heo, trong khoảnh khắc đó, đầu ta xoay đủ tám trăm vòng suy tính.
Nhìn sang tên nhi tử “nguy hiểm” này, ta liền hỏi đầy quan tâm: “Có phải con bị bỏng tay rồi không, Tử Kỳ?”
Tiết Tử Kỳ nhanh trí lên một chút, cuối cùng biết cách xử lý: “Là con không cẩn thận, khiến phụ mẫu bị kinh động.”
Thiếu niên hơi cúi đầu, mái tóc dài buộc cao rũ xuống bên má.
Lúc viết ta đã từng cho Tiết Tử Kỳ một nét đáng yêu tương phản.
Với ai hắn cũng nhã nhặn như ngọc, chỉ riêng với Tần Tĩnh Thư, ánh mắt luôn dõi theo, tình cảm khó giấu.
Tình yêu bộc lộ rõ trên đôi má, tràn qua khóe mắt.
Tiết Tử Kỳ mang trong mình tất cả những hình mẫu lý tưởng mà ta từng mơ ước.
Vậy mà người nam nhân như thế đã xuất hiện, lại trở thành… nhi tử kế của ta , thật trớ trêu.
Tiết Trấn Lâm cố kiểm soát tình hình, dù sao cũng đông người, miệng lưỡi thiên hạ khó ngăn.
Hắn ta phất tay, ra hiệu Tiết Tử Kỳ lui xuống trước.
Ta điều chỉnh lại tinh thần, cắt lời y trước: “Phu quân, Tử Kỳ thường cẩn thận như vậy sao? Ngài nói xem, liệu có phải hắn đang lo sợ ta, người mới vào phủ, sẽ khắt khe với hắn, hay là không quản nổi gia đình này?”
Tiết Trấn Lâm nheo mắt, khoé môi khẽ nhếch một chút, trông như cười mà chẳng phải cười.
Hắn ta xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, trầm giọng đáp: “Có lẽ là vậy. Nhưng chuyện này hắn cũng cần hiểu chuyện hơn. Phu nhân không cần phải bận tâm.”
“Dù sao phu nhân trên danh nghĩa là mẫu thân của Tử Kỳ. Xét về hiếu đạo hay lý lẽ, hắn đều phải tự kiểm điểm.”
Chậc, đúng là một đại thúc miệng đầy dao găm.
Ta không hề nao núng, vẫn mỉm cười đáp lời, kính hắn ta một chén trà, “Phu quân nói rất đúng.”
Ta biết rõ từng chi tiết về nhân vật nam chính Tiết Tử Kỳ do mình viết ra, nhưng đối với nhân vật phụ như Tiết Trấn Lâm, ta thật sự không để tâm nhiều.
Chỉ cho hắn một câu miêu tả đơn giản: Tiết Trấn Lâm chọn đúng minh chủ, giúp Tứ hoàng tử Thụy Vương đăng cơ, khiến họ Tiết ở Dụ Nguyên quận một bước lên trời, đạt đến địa vị chưa từng có.
Nhưng ta thiết lập như vậy chỉ để làm nền cho nam chính Tiết Tử Kỳ.
Thứ nhất, để giải thích vì sao Tiết Tử Kỳ từng cùng phụ thân chịu khổ trong cuộc chiến đoạt ngôi, từ đó rèn luyện được phẩm chất cẩn trọng và biết trân quý những điều tốt đẹp trong hiện tại.
Thứ hai, để sau này, khi trưởng thành, hắn có một hậu thuẫn mạnh mẽ, giúp hắn chuyên tâm vào chuyện tình yêu ngọt ngào.
Phải rất lâu sau, ta mới nhận ra, những cử chỉ như nheo mắt hay xoay nhẫn ngọc của Tiết Trấn Lâm không phải là dấu hiệu y buông lỏng cảnh giác, mà là biểu hiện hắn đã quyết tâm nghi ngờ ta hơn.
Từ đó, trong phủ Tướng quốc, ba người chủ hợp lại có đến một nghìn năm trăm ý nghĩ rối rắm.
Ta chiếm tám trăm, Tiết Trấn Lâm chiếm một nghìn, còn Tiết Tử Kỳ âm ba trăm.
Buồn cười thật, phu quân là đại thúc lão luyện, còn nhi tử kế thì như chú cún ngoan ngoãn.
Ta muốn hành động mà không bị phát hiện, đúng là chơi game ở chế độ địa ngục rồi…