4
Bị hắn ta phát hiện rồi?!
Tim ta thắt lại, tay cầm kim bạc vòng ra sau đầu huynh ấy:
“Sao ta có thể không phải…”
Thẩm Kinh Mặc nước mắt lưng tròng, chu môi:
“Phù Nhi của ta sao lại không muốn chơi trò chơi với ta!”
Lúc này huynh ấy giống hệt con hươu nhỏ ta từng nuôi lúc nhỏ.
Trong lòng không khỏi nảy sinh vài phần thương cảm.
Ta thu kim bạc lại, vuốt nhẹ đầu huynh ấy, cố tình dọa:
“Vương gia, trò chơi đó chơi có thể gây chết người, vương gia không thể bừa bãi!”
Nghe vậy Thẩm Kinh Mặc liền cứng đờ .
Ta thấy mục đích đạt được, liền muốn xuống giường.
Thẩm Kinh Mặc kéo tay ta:
“Bản vương sợ sợ!
“Phù Nhi không được đi đâu, sau này đều phải cùng ngủ với bản vương, nếu không ta bảo mama đánh mông ngươi.”
Ta: “…”
Được rồi,dù sao giường này thoải mái hơn giường của thị nữ?
Ta đoán Thẩm Kinh Mặc cũng không dám động tay động chân với ta.
Dỗ Thẩm Kinh Mặc ngủ xong, tôa lặng lẽ xuống giường.
Kiểm tra nhiều chỗ, ta phát hiện phượng vĩ hương ở trên y phục của Thẩm Kinh Mặc.
Thật ác độc.
Đem độc ngấm vào y phục mà huynh ấy mặc hàng ngày, ngày càng tích tụ, e rằng không lâu nữa Thẩm Kinh Mặc sẽ từ ngốc trở thành đần độn.
Ai bảo huynh ấy giống con hươu nhỏ của ta.
Ta khẽ thở dài.
Lấy ra một bộ kim bạc, châm cứu cho hắn ta, tạm thời làm chậm sự lan rộng của độc tố.
Kim châm vào da, Thẩm Kinh Mặc lông mi khẽ run: “Đau đau!”
Ta nhẹ nhàng vuốt phẳng lông mày của huynh ấy: “Đau đau bay đi, rất nhanh sẽ không đau nữa vương gia.”
Thẩm Kinh Mặc thật sự yên tĩnh lại.
Ta châm xong, mệt đến không biết ngủ quên từ khi nào.
Trong giấc mơ, dường như có người đang bóp cổ ta.
Lúc đó ta cảm thấy rất khó thở.
Bên tai dường như có người đang nói chuyện.
“Chất độc của ngài chính là do cô ta hạ, thần sẽ giết cô ta ngay!”
“Dừng lại! Bản vương khi nào nói muốn lấy mạng cô ta? Thẩm Thất, ngươi đã vượt quyền, trở về nhận phạt.”
Sức lực ở cổ ta giảm dầm.
Ta trở mình.
Hai chân kẹp chặt chăn bông lớn.
“Thật là cái vương phủ tồi tệ, chăn bông này cứng quá…”
“Ờ!”
5
Trước gương đồng, ta nhẹ nhàng vuốt ve vùng da ở cổ.
Một dấu vết mờ nhạt của móng vuốt mờ ảo hiện ra.
Ta trầm tư: Chẳng lẽ đêm qua không phải là mơ?
Phía sau dường như có một ánh nhìn nóng bỏng đang chằm chằm vào ta.
Ta cảnh giác quay người lại.
Trong phòng chỉ có Thẩm Kinh Mặc đang chơi với quả cầu đá:
“Phù nhi, bản vương đã đợi nàng cùng chơi đá cầu !”
Ờ… đá cầu…
Ta sinh ra đã không khéo léo, không phải là loại có thể tập võ.
Tỷ ta thì cơ thể rất tốt, nhưng không thích dược liệu.
Vì vậy tỷ ấy từ nhỏ đã học võ, còn ta từ nhỏ đã học y.
Tỷ tỷ giỏi giang, trở thành tỳ nữ của Túc vương phủ.
Còn ta bị chủ nhà cũ bắt nạt giữa đường, nhờ có tướng quốc phủ Tần Tiêu tình cờ đi qua bảo vệ, mới cứu ta.
Để ta không bị bắt nạt nữa, ngài ấy liền bảo ta học một ít võ nghệ để tự bảo vệ bản thân.
Hàng ngày ta bị lôi dậy sớm để tập luyện, khổ sở không kể xiết.
Vì vậy, chơi đá cầu,tỷ ta biết chơi, còn ta thì không!
Ta lén quan sát Thẩm Kinh Mặc.
Ngài ấy nhìn ta với ánh mắt chờ đợi.
Ta lẩm bẩm: “Ngốc như vậy, chắc không phát hiện ta là giả mạo chứ?”
Trong sân, dưới bóng cây.
Ta đá mạnh một cái, quả cầu bay như mũi tên, mạnh mẽ lao về phía Thẩm Kinh Mặc!
“Vương gia,người mau tránh ra.”
Ngay khi quả cầu sắp đập vào mắt huynh ấy, Thẩm Kinh Mặc bất ngờ tự vấp ngã.
Lúc huynh ấy ngã xuống cùng là lúc quả cầu bay qua đỉnh đầu.
Một phen hú hồn!
Thẩm Kinh Mặc tức giận:
“Phù nhi kém thông minh hơn trước rồi, chơi không vui!”
Để dỗ dành huynh ấy, ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị món ngon.
Ta đặt một đống đồ ăn ngon trước mặt Thẩm Kinh Mặc.
“Đây đều là món vương gia thích ăn, vương gia bớt giận.”
Nhưng sắc mặt Thẩm Kinh Mặc càng khó coi hơn.
Hai tỳ nữ bên cạnh che miệng cười trộm:
“Giang Phù nhi bị sao vậy, vương gia ghét nhất là lươn, vịt gỗ, đậu phụ, cô ta lại mang lên đầy đủ.”
Ta: “…”
Ký ức bị lẫn lộn, trong đầu ta chỉ nhớ tên những món ăn này.
Không ngờ rằng lời nhắc nhở của tỷ tỷ ta lại quên mất.
Thẩm Kinh Mặc dường như đang giận dỗi với ta.
Bắt đầu không còn dính lấy ta nhiều nữa.
Các tỳ nữ thấy ta mất sủng ái, hợp nhau bắt nạt ta.
Họ ném hết đồ của tủ ta ra ngoài, bắt ta ra nhà kho ngủ.
Một hộp gỗ tròn lăn đến chân ta.
Ta mở ra ngửi thử.
Bên trong ngoài trầm hương, còn pha lẫn hương phượng vĩ.
Đây chính là mùi trên y phục của Thẩm Kinh Mặc!
Ta chưa hết kinh ngạc, hộp gỗ đã bị giật đi:
“Hương quý như vậy cô làm sao mua được, chắc chắn là lừa vương gia tặng, hừ!”
“Một tỳ nữ thấp hèn làm sao xứng dùng thứ tốt này, xem như hiến cho chúng ta đi!”
Ta cười lạnh: “Chỉ sợ các ngươi có mệnh lấy, không có mệnh dùng.”
Sau khi họ đi, ta kiểm tra kỹ mùi hương còn lại trên đầu ngón tay.
Quả nhiên là hương phượng vĩ.
Tỷ tỷ, chẳng lẽ chất độc của Thẩm Kinh Mặc là do người hạ sao?
Nhưng theo những gì ta hiểu về tỷ tỷ , tỷ ấy không thể nào là người xấu!
Tỷ chắc chắn bị vu oan.
Hiện tại ta chính là Giang Phù nhi.
Nếu bị phát hiện ta là người hạ độc, ta có nhảy xuống hoàng hà cũng không thoát tội.
Ta phải tiêu hủy chứng cứ trước khi mọi chuyện bị bại lộ!
6
Thẩm Kinh Mặc đúng là tính cách trẻ con, dỗ chút là được.
Nghe nói ta muốn dẫn huynh ấy ra phố chơi, huynh ấy liền lon ton theo sau.
Ta dẫn anh vào tiệm may, chọn vài loại vải, bảo chủ tiệm may thành áo.
” Bổn vương có rất nhiều y phục rồi, sao Phù nhi còn phải may thêm?”
Ta tùy tiện tìm lý do để qua chuyện.
Những bộ y phục cũ có độc của Thẩm Kinh Mặc, nhất định không thể mặc nữa.
Vả lại sai người đến đo y phục cũng không bằng tự chọn tiệm cho an tâm.
Thợ may đang đo kích thước cho Thẩm Kinh Mặc, nhưng huynh ấy cứ động đậy, kêu ngứa ngáy.
Thợ may lo lắng đổ mồ hôi đầy đầu, cuối cùng đưa thước đo cho ta:
“Cô nương, vẫn là cô tự làm đi, lão phu lực bất tòng tâm!”
“Này?”
Thẩm Kinh Mặc thấy là ta, liền ngoan ngoãn giơ hai tay ra.
Ta cắn răng kéo thước đo ra.
Huynh ấy rất cao , ta chỉ đành kiễng chân, từ phía sau vòng một vòng đến trước ngực.
Khoảng cách rất gần,gần tới mức ta có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của huynh ấy.
Có khách đi qua sau lưng và đụng phải ta một cái.
Ta ngã về phía Thẩm Kinh Mặc, cả khuôn mặt áp vào ngực cứng cáp của huynh ấy.
Ở eo, một đôi tay lớn giữ chặt.
Sức nóng từ lòng bàn tay, làm tai ta đỏ lên.
Tư thế này, thật là ái muội…
Ta ngẩng đầu, chạm mắt với Thẩm Kinh Mặc chưa kịp che giấu cảm xúc.
Đôi mắt đen sâu của huynh ấy có một chút lo lắng.
Chớp mắt đã tan biến.
Ta nhìn sâu hơn, huynh ấy đã cong mắt lên:
“Phù nhi ngốc ngốc!”
Chỉ là một kẻ ngốc, ta đang xấu hổ cái gì.
Ta dùng tay quạt quạt má.
Người đụng ta đột nhiên như phát điên, mắng ta thậm tệ:
“Ngươi làm cái gì, không có mắt à? Làm lão gia ta suýt ngã!
“Thế này nhé,đưa cho năm mươi lượng để ta đến y quán khám bệnh, ta sẽ không chấp nhặt với cô nương.”
Ta nhướng mày, đây là côn đồ đòi tiền ta sao?!
“Hà tất phải phiền phức như vậy, ta sẽ chữa não cho ngươi ngay tại đây, không cần cảm ơn.”
Ta kéo Thẩm Kinh Mặc ra phía sau.
Rồi nhanh như chớp, dùng kim bạc châm vào huyệt của hắn.
Người hắn ngay lập tức đổ xuống.
Ta chỉ làm hắn tạm thời ngất đi.
Nhân lúc này, ta kéo tay Thẩm Kinh Mặc ra cửa.
“Đại ca!”
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện vài người, xông về phía ta.
Tốt lắm, đồng bọn làm càn đây mà!