Ta và tỷ tỷ là tỷ muội song sinh.
Tỷ ấy thông minh nhưng lại trở thành thị nữ thân cận của vương gia ngốc nghếch.
Ta thì lười biếng nhưng lại được một tướng quân lạnh lùng cứu giúp, ngày ngày ép ta luyện tập.
Gặp lại nhau, chúng ta đồng thanh nói:
“Đổi chỗ không?”
1
Ta và tỷ tỷ gần như giống nhau như đúc , người ngoài khó mà phân biệt đâu là tỷ,đâu là muội.
Chúng ta ngầm hiểu, đổi chỗ cho nhau.
Trước khi đi, tỷ tỷ dặn dò:
“Cuộc sống hàng ngày của Thẩm Kinh Mặc đều do tỷ tự tay chăm sóc, muội lười, nhưng mọi chuyện liên quan tới Thẩm Kinh Mặc muội phải chú ý, nếu không sẽ bị lộ tẩy.”
Ta cũng nhắc tỷ ấy:
“Ta luyện nửa giờ là phải nghỉ một canh giờ, tỷ đừng quá siêng năng, để Tần Tiêu nhìn ra sơ hở.”
Thế là ta về lại phủ Túc Vương, tỷ ấy về phủ tướng quân.
Nhưng không ngờ, chúng ta đều không nghe lời nhau.
2
Vừa vào cửa, ta đã bị Thẩm Kinh Mặc chạy quá nhanh đâm ngã.
Một nam nhân cao bảy thước đè chặt ta.
Ngài ấy ngẩng đầu lên, kiếm mày sao mắt, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm nhìn ta chằm chằm.
“Phù Nhi Phù Nhi, kẹo hồ lô của bản vương đâu!”
Nếu không mở miệng, ta suýt quên mất huynh ấy là người ngốc.
Thật đáng tiếc, người đàn ông này khí tức toả ra hiên ngang,mà lại ngốc.
Túc Vương Thẩm Kinh Mặc văn thao vũ lược, là hoàng tử đầu tiên được Hoàng thượng phong tước.
Nhưng đời khó lường, mùa thu săn bắn năm ngoài ngài ấy bị trúng tên rơi xuống ngựa.
Từ đó trở nên ngốc nghếch.
Ta đẩy Thẩm Kinh Mặc ra, đứng dậy nhặt giỏ trúc rơi bên cạnh.
Mở nắp ra, hóa ra là một bình rượu ngon.
Ta và Thẩm Kinh Mặc đồng thời sững sờ.
Hỏng rồi!
Vội vàng trở về, quên không đổi giỏ với tỷ ấy.
Không biết Tần Tiêu thấy rượu ngon mình muốn uống biến thành hai xiên kẹo hồ lô, sẽ có biểu cảm gì.
Giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện đó, ta đang vắt óc nghĩ cách giải thích thì.
Người hầu bên cạnh nheo mắt.
Ánh mắt lóe lên một tia hung ác.
Hắn cầm bình rượu lắc lư trước mặt Thẩm Kinh Mặc:
“Vương gia nhận ra thứ này không?”
Thẩm Kinh Mặc nghiêng đầu: “Không nhận ra, nhưng Phù Nhi mua chắc chắn là ngon!”
Huynh ấy cướp lấy bình rượu, uống sạch không còn giọt nào.
“Vương gia!” Ta sợ hãi kêu lên.
Rượu này rất mạnh.
Mấy người hầu thấy Thẩm Kinh Mặc uống như vậy, biểu cảm thả lỏng không ít.
“Ngốc tử uống rượu như uống nước, thật tiếc cho bình rượu ngon này.”
Cười khinh miệt xong ,một số người thư giãn quay người rời đi.
“Phù Nhi, bản vương buồn ngủ,lại đây ngủ cùng bản vương đi!”
Mặt Thẩm Kinh Mặc rất nhanh đỏ bừng.
Bước đi loạng choạng, kéo tay ta hướng về phòng.
“Hả? Vương gia, Vương gia?
“Nô tỳ chỉ là thị nữ của ngài, ngàn vạn không dám ngủ cùng ngài!”
Ta cố gắng kháng cự bằng cách quay người về hướng ngược lại.
Nhưng Thẩm Kinh Mặc ngốc này, sức lực rất lớn.
Ta bị huynh ấy kéo đi suốt quãng đường.
Huynh ấy còn vừa đi vừa nói: “Phù Nhi là thê tử của bản vương, có thể ngủ, có thể ngủ.”
Ta: “???”
Tỷ có phải người đã quên nói với ta điều gì quan trọng không?
Các thị nữ khác thấy ta bị kéo vào phòng, ánh mắt vừa ghen tị vừa không cam lòng.
Châm biếm lạnh lùng nói:
“Giang Phù Nhi đang chơi trò mèo vờn chuột gì đây, chẳng phải cô ta dụ dỗ thằng ngốc kia để nâng cô ta làm thiếp sao!”
“Hừ, dù cô ta làm thiếp thì sao, chẳng qua là ngốc tử, còn hiểu phong hoa tuyết nguyệt gì?”
“Nhưng vương gia dù sao cũng là nam nhân…”
3
Trong phòng, có mùi hương phượng vĩ thoang thoảng.
Ta nhíu mày.
Phượng vĩ, có thể làm rối loạn tâm trí, khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Ta liếc nhìn Thẩm Kinh Mặc, dây lưng càng tháo càng rối, mắt trầm xuống.
Thế gian này làm gì có nhiều tình cờ như vậy.
Hóa ra là có người cố ý.
Nhưng ta bản tính lười biếng, không muốn dính vào rắc rối.
Xem ra phải nghĩ cách trốn đi mới được.
“Phù Nhi, dây lưng hỏng rồi!”
Ta thở dài, bước tới giúp huynh ấy cởi ra.
Huynh ấy lại mở rộng hai tay, cười ngây ngô chờ ta cởi áo.
Thẩm Kinh Mặc không chỉ có khuôn mặt đẹp, mà thân hình cũng…
Vai rộng eo thon, không một chút mỡ thừa.
Giây tiếp theo, ta bị huynh ấy đè lên giường.
Tốc độ nhanh đến mức ta không kịp phản ứng.
Ta không khỏi nghi hoặc,làm sao một kẻ ngốc lại có thân thủ như vậy.
Chẳng lẽ,huynh ấy giả ngốc?
Ta âm thầm rút kim bạc từ trong tay áo, lặng lẽ quan sát.
Ta là nữ y sĩ ,nếu Thẩm Kinh Mặc dám làm gì ta, ta sẽ đâm hắn ta đến tê liệt!
Ánh mắt ta chăm chú nhìn Thẩm Kinh Mặc, thấy huynh ấy từ dưới gối lấy ra một quyển sách.
“Phù Nhi, chúng ta chơi trò chơi nhé? Đây là do Vương mama đưa cho, nói là có thể tạo người nhỏ.”
Đây là một cuốn xuân cung đồ!
Ta chỉ xem qua hai trang đã vứt nó đi.
Mặt ta nóng bừng lên.
“Sách kiểu này ngài cũng xem, ngài!”
Mặt Thẩm Kinh Mặc lập tức tối sầm lại.
Huynh ấy tiến lại gần ta.
Ta cầm kim bạc, sẵn sàng hành động!
Giây tiếp theo, lại nghe Thẩm Kinh Mặc cáo buộc ta:
“Ngươi không phải Phù Nhi!”