Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA VÀ MUỘI MUỘI ĐƯỢC HOÀNG THƯỢNG BAN TÊN Chương 2 TA VÀ MUỘI MUỘI ĐƯỢC HOÀNG THƯỢNG BAN TÊN

Chương 2 TA VÀ MUỘI MUỘI ĐƯỢC HOÀNG THƯỢNG BAN TÊN

9:12 chiều – 24/10/2024

Bà cùng ta ăn tối, rồi cùng ta ngủ mấy ngày liền, sau đó ma ma đến thì bà không ở cùng ta nữa.

Ma ma là nhũ mẫu của ta.

Ta hỏi Nhũ mẫu, khi nào nương đến đón ta, Nhũ mẫu nói sẽ sớm thôi.

Ta lại hỏi Nhũ mẫu, Hoàn Hoàn có nhớ ta không? Ta nhớ Hoàn Hoàn hơn cả nhớ nương, nhưng nếu tỷ ấy không nhớ ta, ta cũng không nhớ tỷ ấy nữa.

Nhũ mẫu bảo rằng, Hoàn Hoàn rất nhớ ta.

Vậy thì được, ta nói với Nhũ mẫu rằng ta cũng rất nhớ Hoàn Hoàn.

Ồ! Mỗi ngày ta đều phải học chữ, viết lách và học lễ nghi. Không thể nhờ Hoàn Hoàn làm giúp như ở nhà nữa.

Chu Thuấn sẽ không giúp ta, vì huynh ấy chẳng bao giờ để ý đến ta, làm ta không thể lơ là chút nào. Ta thật sự rất khó chịu!

Ồ! Chu Thuấn chính là con trai duy nhất của hoàng thượng, chính là ca ca đẹp đó.

Mỗi ngày ta bận rộn với việc học hành, viết lách và học lễ nghi, chẳng còn sức mà nghĩ đến việc về nhà nữa.

Một hôm, Chu Thuấn đi gặp hoàng thượng, phu tử kể câu chuyện ta thích nhất, không có tiết học.

Điều quan trọng nhất là trên bàn học có món bánh hạt dẻ mà ta thích.

Ta vừa ăn ngấu nghiến vừa khen phu tử với vẻ mặt vui vẻ: “Phu tử là thầy giáo tốt nhất thế gian!”

Câu chuyện của phu tử rất hay, nếu là mọi khi, chắc chắn ta sẽ say mê mà hỏi tới: “Rồi sau đó thế nào nữa?”

Nhưng hôm đó, ta không thể tập trung được, đến cuối cùng ta cũng chẳng biết câu chuyện kết thúc ra sao.

Sau đó, Nhũ mẫu đến đón ta, khi đi trên hành lang trở về phòng ngủ, ta chợt thấy nương và Hoàn Hoàn, nhưng chỉ trong chớp mắt họ biến mất. Ta hỏi Nhũ mẫu, “Nhũ mẫu có nhìn thấy nương và Hoàn Hoàn không?”

Nhũ mẫu nói: “Không thấy, chắc là trời tối quá, con nhìn nhầm rồi.”

Ta cũng nghĩ vậy, nhưng ta bắt đầu nhớ nương, không biết khi nào nương mới đến đón ta!

Tối hôm đó ta gặp ác mộng, ta mơ thấy Hoàn Hoàn khóc hỏi tại sao ta chưa về.

Nương nói cung cấm cao quá, bà ấy không vào được, rồi Hoàn Hoàn vừa khóc vừa đổ bệnh.

8

Một đêm, Nhũ mẫu đánh thức ta dậy và mặc cho ta bộ đồ chỉnh tề. Khi mặc xong, cơn buồn ngủ của ta cũng đã tan biến. Ta hỏi nhũ mẫu có chuyện gì vậy?

Nhũ mẫu nói: “Không có gì, chỉ là hoàng thượng nhớ con, gọi con đến để nói chuyện một chút.”

Ban đầu ta hơi giận, nhưng nghĩ đến hoàng thượng là hoàng thúc của ta nên ta không giận nữa.

Bởi vì nương nói rằng, ngài là một hoàng đế tốt, chỉ là ngài bị bệnh, và tất cả chúng ta đều phải quan tâm đến ngài một chút. Nếu ngài muốn nói chuyện với ta, thì ta sẽ chăm sóc ngài vậy.

Khi ta đến đại điện nơi hoàng thượng đang ở, ta nhìn thấy cha ta.

Ta định chạy tới để được cha bế, nhưng Lý công công đứng chặn trước mặt ta.

Ông nói: “Thẩm tiểu thư, mời theo lão nô, hoàng thượng đang đợi.”

Vì hoàng thượng đang chờ ta nói chuyện, ta quyết định sẽ nói chuyện xong rồi quay lại tìm cha, để cha dẫn ta về nhà và tiện thể chào hoàng thượng một tiếng.

Sắc mặt của hoàng thượng hôm nay trông hồng hào hơn trước rất nhiều, hoàng thượng hôm nay thật đẹp.

Hoàng thượng nhìn thấy ta rồi gọi ta lại gần.

Hoàng thượng nói với ta rất nhiều, ông bảo ta là một đứa trẻ ngoan, rằng ta hãy ở bên cạnh Chu  Thuấn, và ông dặn ta đừng tự làm khổ mình.

Hoàng thượng nói rất nhiều với ta, nhưng với Chu Thuấn chỉ nói vài câu, bảo huynh ấy phải trở thành vị hoàng đế tốt nhất của Đại Chu.

Ai trong đại điện cũng đều rất buồn, ta cũng buồn lắm.

Sau đó hoàng thượng bảo chúng ta ra ngoài, ông muốn ở một mình với hoàng hậu một lúc. Chu Thuấn nắm tay ta bước ra khỏi đại điện.

Chúng ta đã đợi ở ngoài rất lâu, rất lâu.

Khi trời gần sáng, hoàng hậu nương nương bước ra với dáng đi loạng choạng.

Bà nói: “Hoàng đế, băng hà rồi!”

Mọi người ngoài đại điện đều bật khóc, ta cũng khóc.

Chu Thuấn không khóc, nhưng huynh ấy nắm tay ta thật chặt.

Sau đó, tiếng chuông vang lên, hoàng hậu nương nương ngất đi, cảnh ngoài đại điện trở nên hỗn loạn.

Ta không nhớ rõ mình được nhũ mẫu đưa về phòng như thế nào nữa.

9

Ta đã ở trong tẩm điện rất nhiều, rất nhiều ngày.Thỉnh thoảng có cung nhân đi ngang qua đều vội vã.

Một thời gian sau, mọi người dường như không còn vội vã nữa.

Cuối cùng ta cũng được gặp Chu Thuấn và hoàng hậu nương nương.

Hoàng hậu nương nương phải chuyển khỏi tẩm điện hiện tại, bà chuyển sang Cung Trường Thọ.

Nhưng dường như bà không định đưa ta theo.

Bà nói: “Nhị Nhị, con ở lại Trường Xuân Cung được không?”

Ta nghĩ chắc hoàng hậu nương nương đang đùa với ta, ta mới chỉ có năm tuổi rưỡi thôi mà! Ở một mình sao mà hợp lý được?

Nhưng sau đó, ta thực sự đã ở lại một mình tại Trường Xuân Cung.

Trong những ngày ở một mình tại Trường Xuân Cung, ta thường mơ thấy nương vào ban đêm. Bà luôn đến đắp chăn cho ta và khen ta là một đứa trẻ ngoan.

Sau đó, cuộc sống của ta chỉ xoay quanh ba việc hàng ngày: sáng sớm thức dậy đi thỉnh an thái hậu tại Cung Trường Thọ, sau đó ở đó học quy củ. Đến giờ ngự triều xong, ta lại đến đại điện bên cạnh Cung Trường Xuân để ăn bữa đầu tiên trong ngày với thái hậu và Chu Thuấn.

Rồi họ bận rộn xử lý quốc sự, còn ta thì tiếp tục trải qua một ngày dài với các bài học về lễ nghi.

À, bây giờ hoàng hậu nương nương đã trở thành thái hậu, còn Chu Thuấn đã là hoàng đế rồi.

10

Khi thái hậu trở thành thái hậu được năm năm, ta đã 10 tuổi! Và cuộc sống của ta vẫn chỉ xoay quanh ba điểm chính: thỉnh an, học tập, và nghỉ ngơi.

Một hôm, khi ta đang học quy củ, Chu Thuấn đột nhiên nâng giọng và nói với thái hậu: “Nếu mẫu hậu nghĩ rằng điều đó không đúng, tại sao không cho phép con điều tra rõ ràng?”

Ta vểnh tai hóng chuyện, nhưng chưa kịp nghe kỹ thì thái hậu đã nói: “Nhị Nhị à, hôm nay học đến đây thôi, con về trước đi.”

Dù rất muốn nghe tiếp, nhưng tính mạng là quan trọng hơn. Bởi vì những gì thái hậu không muốn cho nghe mà nghe thấy thì dễ mất mạng lắm!

Trước đây có người lén nghe thái hậu nói chuyện và bị chém đầu!

Chiều tối, ta nằm thoải mái trên ghế thái phi đọc câu chuyện yêu thích của mình.

Thái hậu sai Trương ma ma mang theo một hộp thức ăn tới.

Thấy tình cảnh này, ta biết ngay chuyện gì xảy ra. Mỗi khi Chu Thuấn và thái hậu cãi nhau, huynh ấy lại không chịu ăn, và lúc nào cũng là ta phải mang cơm cho huynh ấy.

Khi ta vào điện ngoài thì không thấy Chu Thuấn đâu, ta đặt hộp thức ăn lên bàn và chuẩn bị vào điện trong để tìm.

Chắc chắn huynh ấy chưa ra ngoài, vì Ninh công công vẫn đang đứng đợi ở bên ngoài!

Điện trong tối om, ta gọi tên Chu Thuấn nhưng không ai đáp lại. Đang định châm nến thắp sáng thì Chu Thuấn bất ngờ lên tiếng: “Đừng thắp!”

Ta giật mình, rồi dựa theo âm thanh tìm đến chỗ huynh ấy. Chu Thuấn đang ngồi gục ở cạnh giường.

Ta ngồi xuống đối diện huynh ấy, huynh ấy tựa đầu lên vai ta rồi nói: “Thẩm Đường Chu, đừng nhìn.”

Ta vỗ nhẹ vào lưng huynh ấy và nói: “Chu Thuấn, để ta ôm huynh thì huynh sẽ không buồn nữa đâu.”

Khi ta còn đang chìm đắm trong lòng tốt của mình thì Chu Thuấn bỗng gạt ta ra và nói: “Thẩm Đường Chu, muội định siết chết ta à!”

Ta thật sự muốn khâu miệng huynh ấy lại.

Huynh ấy lại nhìn ta với vẻ nghiêm túc, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, huynh ấy đã trở lại bộ dạng hoàng đế bình thản và cao quý. Thật sự thay đổi nhanh chóng.

Có lẽ đây là kỹ năng mà mọi hoàng đế đều phải học?

Ta đứng dậy và xoa dịu đôi chân mỏi mệt của mình, rồi bảo huynh ấy: “Ra ăn cơm đi, ta sắp đói chết rồi.”

Phải rồi! Trong cung của ta không có bếp nhỏ, mỗi lần Chu Thuấn không ăn thì ta cũng chẳng được ăn.

Đôi lúc, ta thật sự muốn tét Chu Thuấn một trận.

Nhưng ta không dám, vì huynh ấy là hoàng đế.

11

Khi chúng ta ra ngoài, các cung nhân đã bày biện đồ ăn trong hộp lên bàn. Toàn là những món ta thích, ta không kiềm được mà cười lớn. Chu Thuấn liếc ta một cái: “Thật vô dụng.”

Huynh ấy rõ ràng là đang ghen tị.

Khi ta chuẩn bị ăn đến bát cơm thứ ba, có một người vội vã chạy vào. Nhìn thấy ta, hắn bắt đầu lắp bắp không nói được. Chu Thuấn liếc hắn một ánh mắt sắc bén: “Nói!”

Người đó “phịch” một tiếng quỳ xuống, vang rất lớn. Ta thở dài, lại là chuyện mà ta không nên nghe.

Rắc rối thật!

Ta nói với Chu Thuấn: “Ta ăn no rồi, ta về trước đây.”

Chu Thuấn gọi tên ta: “Thẩm Đường Chu!”

Ta vẫy tay, ý nói là ta thật sự đã no rồi.

12

Chẳng mấy chốc, ta đã đến sinh thần thứ 11.

Hàng năm, vào ngày sinh thần, ta sẽ có món bánh hạt dẻ mà bình thường không được ăn, cùng với túi thơm và tất do nương ta khâu.