Nhưng nếu Tống Dung mang trong mình huyết mạch của Hoàng đế, việc đó sẽ trở nên rất phức tạp.
Ta nhẫn nhịn, chờ đợi cơ hội.
Mười tháng sau, đến ngày Tống Dung lâm bồn.
Trong lúc đó, ta vừa tiến hành các kế hoạch dọn đường cho triều chính, vừa phái thị nữ thân cận đi điều tra về xuất thân đứa trẻ này.
Thế lực của ta quả nhiên rộng lớn, chẳng mấy chốc đã lộ ra vài điểm mờ ám.
Đứa trẻ này rất có thể không phải là con của Hoàng đế!
Nghe nói, Tống Dung khi ở giáo phường chỉ là treo danh hão.
Nhưng giáo phường là nơi như thế nào? Là chốn thị phi, là nơi triều thần qua lại thường xuyên.
Tống Dung ở đó cũng không tránh khỏi vết nhơ.
Những kẻ có liên hệ với nàng ta, ít nhất cũng phải đến hơn chục người.
Trong lòng đã có chủ ý, ta âm thầm phái người giấu tên đưa tin cho Cao Quý phi, đồng thời bắt đầu lan truyền vài lời về những lỗi lầm của Hoàng đế trong Tử Cấm Thành.
Cao Quý phi quả không phụ lòng, ngày hôm sau đã đích thân đến gặp ta.
Ta giả vờ khó hiểu: “Cao Quý phi, ngươi nói long thai trong bụng Tống Dung không phải của Hoàng thượng, vậy có bằng chứng chăng? Không thể ăn nói hồ đồ.”
Cao Quý phi hùng hồn đáp: “Thái hậu nương nương, Tống Dung vốn xuất thân từ chốn giáo phường nhơ nhuốc. Hơn nữa, thời gian này rất khớp, nếu không điều tra kỹ, huyết mạch hoàng gia sẽ bị làm loạn.”
Ta thở dài: “Vậy thì gọi Hoàng thượng đến đây.”
Chẳng mấy chốc, Hoàng đế cùng Tống Dung đều đến.
Nghe lời cáo buộc của Cao Quý phi, ta tinh ý nhận ra Tống Dung đang xiết chặt góc áo.
Nàng ta viện cớ muốn lui ra ngoài để thay y phục, nhưng ta lập tức cắt ngang: “Tống Quý nhân đã tới đây rồi, vậy chờ kiểm chứng xong hãy đi cũng không muộn.”
Lần này, Hoàng đế lại không ngăn cản. Là kẻ đa nghi, tính tình của hắn chẳng khác gì tiên đế, mười phần giống nhau. Do đó, ta hiểu rằng trong lòng Hoàng đế cũng có đôi chút nghi ngờ về việc này.
Chẳng bao lâu sau, hai giọt máu rơi vào chén nước — nhưng không hề hòa quyện.
Cao Quý phi tức tối tố cáo: “Ta vốn nghĩ Tống muội muội là người không tranh giành với đời, không ngờ, không ngờ lại là người hai mặt như vậy!”
Cao Quý phi ngạo nghễ, trông chẳng khác nào vừa giành chiến thắng.
Sắc mặt Hoàng đế tối sầm lại, giáng thẳng một cái tát vào mặt Tống Dung: “Đồ tiện nhân!”
Tống Dung quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, hai tay run rẩy ôm lấy gương mặt sưng đỏ, nhưng đến lúc này nàng ta vẫn cứng cỏi đáp: “Đây là bẫy do Cao Quý phi bày ra thôi. Hoàng thượng, trong cung này, chẳng ai thích thiếp.”
“Nếu thiếp có sinh ra con của người, ngài cũng chẳng tin thiếp.”
Tống Dung lau nước mắt, bế đứa bé từng bước quay lưng đi, vẻ mặt tràn ngập thất vọng: “Hoàng thượng, rốt cuộc là thiếp tin nhầm người, phó thác sai chốn.”
Dứt lời, nàng ta ngoảnh mặt bước đi.
Nhìn xuống đám phi tần, ai nấy đều mang vẻ khó hiểu.
Lại có người buột miệng nói đúng ý ta: “Không phải chứ, Tống Quý nhân này đầu óc có vấn đề à? Rõ ràng là nàng ta lăng nhăng với người khác, lại nói như thể chúng ta phụ lòng nàng ấy vậy.”
Lời vừa dứt, cả cung cười vang.
11
Kể từ khi vào lãnh cung, Tống Dung vẫn không chịu yên phận.
Ta hiểu rõ, ngoài cung, nàng ta vẫn còn một tình nhân.
Nam phụ trong câu chuyện này, Cung Thượng Vũ, là một người vô cùng lương thiện, luôn kiên trì không bỏ rơi nữ chính. Cuối cùng, dù không ngại quá khứ của Tống Dung từng theo Hoàng đế, hắn ta vẫn yêu nàng ta một cách khiêm nhường. Kết cục, hắn ta cũng đạt được ước nguyện, cưới nàng ta về làm vợ.
Nhưng đã sống lại một kiếp, ta tuyệt đối không để Tống Dung dễ dàng thoát khỏi, phải để nàng ta sống cô độc trong lãnh cung cho đến già, để cả đời nàng ta bị chôn vùi ở nơi đó.
Theo diễn biến trong truyện, hôm nay chính là ngày Cung Thượng Vũ sẽ đến đón nữ chính, đây là lời hẹn trước của hai người.
Vì thế, ta cố tình phái người báo trước cho cung nữ của Tống Dung, dặn rằng nàng ta không muốn rời đi nữa.
Quả nhiên, Cung Thượng Vũ nghe được tin thì như kẻ mất hồn, không một lời quay lưng phi ngựa rời đi.
Cùng lúc đó, trong lãnh cung, Tống Dung đang vui vẻ trang điểm, kẻ mày. Có vẻ nàng ta rất mong đợi nam phụ đến, miệng không ngớt nói với cung nữ bên cạnh: “Tình cảm giữa ta và Hoàng thượng đã chấm dứt rồi. Hắn không tin ta.”
“Cho dù trong bụng ta mang cốt nhục của người khác thì có làm sao chứ?”
Tống Dung vừa nói, vừa nhìn đứa bé. Đôi môi nhỏ xinh phấn nộn, đôi mắt sáng như hạt huyền, trông thật đáng yêu.
Nhưng giây sau đó, một nhũ mẫu liền giằng đứa trẻ khỏi tay nàng ta.
“Ngươi là ai? Đây là con ta!” Tống Dung phẫn nộ hỏi, nhưng nhũ mẫu kia chỉ lạnh lùng đáp: “Hoàng thượng ra lệnh, bảo ta đưa đứa bé đi.”
“Tống Quý nhân, ngươi dám đội mũ xanh cho Hoàng thượng, có biết hậu quả ra sao không?”
Tống Dung chết sững, dù đứa bé là do nàng ta sinh ra, nàng ta cố hết sức giành lại, nhưng nhũ mẫu liền sai người giữ chặt nàng ta.
Cuối cùng, Tống Dung chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa trẻ bị mang đi.
Nàng ta dường như phát điên, lẩm bẩm: “Không cần nữa, đứa bé không cần cũng được… Ta phải rời khỏi đây, rời khỏi đây…”
Nói rồi, nàng ta lại ngồi xuống trước gương, chăm chút trang điểm tỉ mỉ.
Vài phút sau, nàng ta lảo đảo bước về phía cổng cung, nhưng đâu có bóng dáng Cung Thượng Vũ nào chờ nàng ta. Nàng ta từ sáng đợi đến tối, từ tối đợi đến sáng, mãi chẳng thấy ai xuất hiện.
Đứa bé bị mang đi rồi cũng bị hại chết trong im lặng.
Khi nhận được tin này, Tống Dung hoàn toàn phát điên.
12
Xử lý xong chuyện của Tống Dung, ta biết đã đến lúc kéo Hoàng đế khỏi ngai vàng.
Với kế hoạch trước đó của ta, trong dân gian bắt đầu rộ lên một phong trào ăn cá. Có cầu thì có cung, chẳng mấy chốc, người dân đổ xô đi đánh bắt cá.
Ta bí mật sai người giấu một tấm lụa thêu vào bụng cá. Một hôm, ngư dân kéo được một con cá lớn lên bờ, vui mừng khôn xiết. Khi mọi người mổ cá ra, bất ngờ tìm thấy một lời tiên đoán:
“Ấn Đĩnh kế vị, Đại Chu tất vong!”
Lời tiên tri này như một tảng đá lớn ném xuống mặt hồ phẳng lặng, khuấy động ngàn cơn sóng.
Vì những chuyện nực cười Hoàng đế gây ra với Tống Dung, quần thần từ lâu đã có điều bất mãn, lòng dân càng thêm phẫn nộ, khắp nơi dân chúng bàn tán oán trách không ngớt.
Trái lại, Nhị hoàng tử lại là người có nhân đức, yêu dân như con, được dân chúng kính yêu.
Dù mọi chuyện đã đến mức này, nhưng vẫn chưa đến lúc ép vua thoái vị.
Quần thần quỳ bên ngoài điện của ta, đồng loạt dâng tấu: “Thái hậu nương nương, thần đợi xin cầu kiến!”
Không cần nghĩ cũng biết họ đến vì chuyện gì. Suy cho cùng đều là kế hoạch của ta. Ta chầm chậm bước ra, hỏi: “Các khanh làm gì vậy? Ai gia già rồi, những việc triều chính ai gia không giúp được nữa.”
Dứt lời, ta làm bộ định quay về.
Lập tức, Thừa tướng tiến lên một bước, dõng dạc nói: “Thái hậu nương nương, tiên đế trước khi lâm chung từng phó thác giang sơn cho người, nên lời thỉnh cầu này chỉ có người mới có thể quyết định.”
“Xin Thái hậu quyết định!” Tiếng quần thần vang lên đồng loạt, ta mỉm cười hài lòng.
Phải biết rằng, ta chờ chính là lời này.
Một tháng sau, Ấn Đĩnh bị phế truất, giáng xuống làm thứ dân.
Nhị hoàng tử lên ngôi, được truyền tụng là bậc minh quân.
End