Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA TÁI GIÁ VỚI MỘT NAM NHÂN ĐÃ HÒA LY Chương 7 TA TÁI GIÁ VỚI MỘT NAM NHÂN ĐÃ HÒA LY

Chương 7 TA TÁI GIÁ VỚI MỘT NAM NHÂN ĐÃ HÒA LY

10:56 chiều – 19/08/2024

13

Để trừng phạt ta, Từ Thế Khôn quyết định không can thiệp vào việc mở cửa tiệm nữa.

Hắn muốn tận mắt chứng kiến ta vì muốn lấy lại lòng tin của hắn mà phải chịu đựng sự khinh bỉ, hạ mình để hoàn thành nhiệm vụ này.

Mỗi ngày, ta phải dầm mưa dãi nắng, sáng sớm đi, tối muộn về, ta đã bước đi không biết bao nhiêu lần trước cửa phủ của Lục đại nhân, nhưng vẫn không có tiến triển gì.

“Thật hiếm khi phu nhân có thể nghĩ ra cách này để che mắt mọi người.”

Lẽ ra, ta phải đứng dưới nắng trong sân của phủ Lục đại nhân vài canh giờ để thể hiện lòng thành.

Nhưng giờ đây, ta lại đang ngồi ở tiền sảnh, được gia chủ dâng lên chén trà cống phẩm được ban từ triều đình, lịch sự mời ta nếm thử.

Ta khẽ nhấp một ngụm.

Vị đầu ngọt, vị sau cay.

Thật giống như phu nhân của Lục đại nhân trước mặt ta, sau vị đắng là sự quyền uy không thể phủ nhận.

Trong mắt mọi người, ta đến Tuyền Châu là để mở rộng sản nghiệp cho Từ phủ, nhưng không ai biết rằng, ta vượt ngàn dặm chỉ vì vị Lục phu nhân này.

Sau khi đã nhìn thấu cõi trần, hiểu rõ lòng người.

Ta tin rằng trên đời này, không có sự giúp đỡ nào là vô cớ.

Quả thật, câu chuyện về Lục đại nhân không ép buộc tình yêu, sẵn lòng hiến thiếp cho người khác không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Nhà quan lại, trọng danh tiếng hơn tất cả.

Nếu không phải vì trong nhà đã rối loạn, họ sẽ không dễ dàng để lộ điểm yếu.

Nhưng sự thật là Liễu Như My đã bị phu nhân Lục đại nhân đuổi ra khỏi phủ.

Lý do không có gì đặc biệt, vì nàng ta dòm ngó vị trí của chủ mẫu, có ý muốn chiếm đoạt.

Lục phu nhân không phải là một nữ tử yếu đuối, dễ bị bắt nạt như ta, người bước vào giữa chừng. Lục phu nhân là nhi nữ của một tri phủ, gả cho Lục đại nhân khi nhà họ vẫn còn nghèo khó, là người đã giúp đưa Lục đại nhân bước vào chốn quan trường.

Một khi phát hiện Liễu Như My có ý muốn vượt quyền, Lục phu nhân liền bị đuổi ra ngoài, bán cho kẻ môi giới nô lệ.

Chính Từ Thế Khôn đã xuất hiện đúng lúc, và Lục đại nhân đã thuận theo tình thế để giữ vững danh tiếng của mình.

Nhưng dù đã đuổi được người đi, cơn giận trong lòng Lục phu nhân vẫn ngày càng gia tăng.

Khi ta mới đến thăm Lục phu nhân, đúng lúc tiểu thiếp mới của Lục đại nhân sinh được một đứa con trai.

Còn Lục phu nhân thì ngày ngày tiều tụy, sức khỏe suy kiệt: “Phu nhân cẩn thận, loại thuốc đen này chẳng khác gì thuốc độc, chắc chắn có điều mờ ám.”

Ta vốn định nói thẳng để lấy lòng tin của Lục phu nhân, không ngờ, Lục phu nhân lại mỉm cười hiểu ý, rồi ngay trước mặt ta, uống cạn bát thuốc đó.

Ta mới nhận ra.

Lục phu nhân đã có quyết tâm từ bỏ từ lâu: “Người không phụ ta, ta không phụ người. Nhưng nếu người phụ ta, ta sẽ khiến họ hối hận không kịp, phải trả giá gấp trăm lần!”

Ban đầu, Lục phu nhân định chờ thêm một thời gian nữa, để độc phát tác, khi đã có đủ bằng chứng, sẽ buộc tội Lục đại nhân mưu sát chính thê, để thiên hạ nhận ra bộ mặt thật của hắn.

“Nhưng phu nhân chẳng lẽ thực sự lấy mạng mình ra để đánh đổi?”

“Theo luật pháp, tội đó chỉ bị phán hoà ly và lưu đày tám trăm dặm.”

Ta nói nhẹ nhàng về hình phạt đó.

Lục phu nhân lập tức nhận ra ý tứ trong lời ta: “Theo ý của Từ phu nhân, liệu có cách nào tốt hơn?”

“Tất nhiên là có.”

Ngay lúc đó, một nha hoàn mang đến đĩa mía tươi, để Lục phu nhân giảm bớt vị đắng trong miệng.

Ta đưa tay ra, Lục phu nhân tưởng ta cũng muốn nếm thử, nhưng thực ra, điều ta muốn chỉ là nhúm muối nhỏ trong đĩa gia vị bên cạnh để khử vị chát.

“Triều đình đã ban lệnh, cấm buôn bán muối lậu.”

Ta đặt nhúm muối trước mặt Lục phu nhân, nở nụ cười, phu nhân trợn mắt ngạc nhiên, ngay lập tức hiểu ra ý ta.

“Quan lại thông đồng với thương nhân, một khi bị phát hiện, bất kể cao thấp, đều sẽ bị xử như tội phản nghịch.”

14

Mất tròn một tháng.

Cuối cùng, ta cũng “cầu” được con dấu từ tay Lục phu nhân, để đến xin lỗi Từ Thế Khôn.

Nhưng Liễu Như My đã chặn ta lại trước cửa viện của nàng ta: “Tỷ tỷ đã hoàn thành việc lớn, thật đáng tiếc, quan nhân đang ngủ trong phòng ta, không có thời gian gặp tỷ.”

Dưới cùng một mái nhà, mà như người xa lạ.

Từ Thế Khôn ẩn náu trong viện của Liễu Như My, cũng đã một tháng chưa gặp ta, ta cười nhạt, không quan tâm, lách qua nàng ta, bước tiếp, rõ ràng tỏ thái độ không hề bận tâm đến chuyện này.

Nhưng trong mắt nàng ta, hành động này chỉ là sự giữ thể diện, che giấu sự thiếu tự tin.

“Tỷ tỷ không cần phải giả vờ nữa.”

Nàng ta lại một lần nữa chắn đường ta.

Gió thu trong trẻo, mát lạnh.

Nàng ta cố ý bảo nha hoàn tháo bỏ áo choàng, để lộ ra bộ y phục bên trong, dưới lớp vải mỏng manh ấy, không thể che giấu cái bụng đã nhô lên.

Nàng ta ngẩng cao đầu, ép sát để ta nhìn thấy rõ ràng hơn: “Đứa trẻ này đã được năm tháng rồi, đại phu nói rằng khả năng cao là con trai.”

“Ngày trước tỷ tỷ từng nói, Khôn lang sẽ không vì ta mà chịu đòn để nâng ta lên làm chính thất. Không lâu nữa, tỷ tỷ sẽ hiểu rằng, dù tỷ tỷ có bao dung và nhẫn nhịn đến đâu, đối với một nữ tử đã bị bỏ rơi, cũng chẳng có giá trị gì.”

Nói xong, nàng ta như một vị tướng chiến thắng, ngẩng cao đầu, không thèm liếc nhìn ta lấy một cái, tự mãn quay trở vào viện.

Nhưng trước khi bước vào cửa, nàng ta như nhớ ra điều gì đó, cố ý quay lại nửa người.

Nàng ta ban cho ta một ánh mắt đầy vẻ chế giễu: “Suýt nữa quên nói với chị, trước khi ngủ, quan nhân đã thỏa mãn nguyện vọng của ta, bảo tỷ đến chùa Pháp Hoa, cầu Phật tổ bảo vệ đứa bé này. Sau này, nếu có điều gì không hay xảy ra với đứa trẻ, thì đó chắc chắn là do tỷ có tâm địa bất chính, bị Phật tổ trừng phạt.”

Nàng ta đang cảnh cáo ta, đừng có ý định xấu mà hại đứa con trong bụng nàng ta.

Thật sự nàng ta nghĩ rằng ta không biết việc nàng ta đã mang thai, chỉ vì nàng ta kéo dài thời gian ở Dương Châu và tránh gặp mặt ta ở phủ.

Nhưng ta vẫn như ý nàng ta, đi đến chùa Pháp Hoa, thành tâm cầu cho đứa trẻ trong bụng nàng ta một lá bùa bình an.

Trước tượng Phật từ bi cứu độ chúng sinh.

Lục phu nhân, giả vờ như không quen biết, nhưng thật ra đang quỳ cạnh ta để cầu nguyện, khẽ trêu chọc:

“Từ phu nhân thành tâm thế này, đến ta cũng bị phu nhân lừa rồi.”

Lục phu nhân nghĩ rằng ta chỉ làm màu, trong lòng chắc đang cầu nguyện cho đứa trẻ của Liễu Như My sớm yểu mệnh.

Ta điềm tĩnh, ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt hiền từ của tượng Phật đắp bằng bùn đá.

“Trước mặt Phật tổ, ta nào dám lộng ngôn.”

Lục phu nhân không hiểu ta đang nghĩ gì, ta mỉm cười, nhẹ nhàng như một bông hoa nở:

“Cầu phúc cho con của mình, ta, người mẫu thân này, đương nhiên phải vô cùng tận tâm.”

15

Sau lần lễ Phật đó, Lục phu nhân dường như đã thay đổi tính tình sau khi lắng nghe những lời giáo huấn từ Phật pháp.

Lục phu nhân đã liên tiếp nạp thêm ba phòng thiếp cho Lục đại nhân, chẳng ai trong số đó là con gái nhà lành, việc chuộc thân và nhập phủ đều tốn không ít bạc.

Liễu Như My cũng được đưa vào phủ trong thời gian này, nàng ta cầm văn khế của tiệm mới mà đã cướp từ tay ta, khẩn cầu Lục đại nhân giúp đỡ, xin đừng quá khắc nghiệt trong việc xử lý luật pháp, tốt nhất là có thể xoay chuyển tình thế, lấy lý do “Thất xuất” (bảy tội để bỏ chính thê) để ta tự rời khỏi nhà.

Vì tình xưa khó dứt và vì vàng bạc thật, Lục đại nhân đã không ngần ngại nhận lời.

Nàng ta, dù đang mang thai, vẫn phải thức đêm lẻn vào cửa sau của phủ Lục đại nhân mỗi khi Từ Thế Khôn say ngủ không biết gì.

Cuối cùng, trời không phụ lòng người.

Khi nàng ta sinh hạ một bé trai trắng trẻo đáng yêu, ta tuyên bố rằng đứa trẻ này phải do ta, chính thất, nuôi dưỡng.

Từ Thế Khôn, không còn chút tình cảm nào với ta, từ trên bậc thềm cao đã đẩy ta ngã xuống một cách thô bạo.

Hắn vung tay ném một tờ giấy chứng nhận của quan phủ, để nó rơi lả tả trên đầu ta như một sự sỉ nhục.

“Ngươi tâm địa độc ác, vì tranh sủng mà không từ thủ đoạn nào. Nay Lục đại nhân đã phân xử rõ ràng, phong Như My làm chính thất, ngươi làm thiếp. Ngươi có tư cách gì để nuôi con của nàng!”

Đây lại là chiêu trò cũ mà Liễu Như My giỏi nhất, nàng ta đã mua chuộc bà mụ, diễn một vở kịch trước mặt Từ Thế Khôn, như thể bị ai đó đầu độc để khó sinh, nhằm xóa bỏ chút tình cảm cuối cùng của hắn đối với ta.

Từ Thế Khôn không phụ lòng nàng ta, không còn quan tâm đến thể diện nữa, chủ động đến huyện đường đánh trống kiện tụng, thỉnh cầu Lục đại nhân.

Chỉ vài lời ngắn gọn.

Lục đại nhân lập tức miễn cho hắn hình phạt đánh đòn, rồi giáng ta xuống làm thiếp.

Mọi việc diễn ra thuận lợi một cách bất ngờ, đáng lẽ ra phải làm người ta cảnh giác.

Nhưng Từ Thế Khôn đã quá say đắm trong tình yêu, không còn biết lý trí là gì, vì không muốn nàng ta chịu thiệt, hắn thậm chí không sợ mất mạng. Một khi đã đạt được điều mong muốn, hắn đâu còn tâm trí mà nghĩ đến những điều này.

“Ta đã cho ngươi cơ hội ở lại, đó là đã khoan dung rồi. Từ nay về sau, nếu ngươi còn ghen tuông gây chuyện, đừng trách ta vô tình, sẽ đuổi ngươi ra ngoài bằng một trận đòn!”

Từ Thế Khôn ra lệnh thu lại chìa khóa điều hành nhà từ tay ta, rồi quyết liệt quay lưng bước đi.

Những quản gia trong Từ phủ, thấy gió đổi chiều liền lập tức thay đổi thái độ.

Họ tranh nhau mang những món quà tốt nhất, ùn ùn kéo đến viện của Liễu Như My.

Ta thiện ý nhắc nhở quản gia đứng đầu là Cao quản sự: “Một người hầu mà phục vụ hai chủ, cẩn thận mất cả chì lẫn chài.”

Ông ta ta ngạo mạn vuốt râu cười khẩy: “Đến nước này rồi, phu nhân, à không, vệ di nương, còn tỏ vẻ tài giỏi gì nữa.”

“Các cửa tiệm ở Ký Châu đều bị bọn cướp phá hủy hết rồi, có bản lĩnh thì ngươi cầm chứng cứ đến quan phủ mà kiện chúng ta!”

Cả đám người cười ầm lên chế nhạo, trong cơn đắc ý, họ hoàn toàn không coi ta ra gì: “Ai có thể ngờ được, vệ di nương lại tin vào lời nói đùa của mình ngày trước.”

“Chủ nhân trên đầu chúng ta mang họ Từ, cho dù có chọc thủng trời cũng không thể nào đổi thành họ Vệ!”