9.
Ta thu tiền đến mức mắt sáng như sao.
Sau đó, một đám sai nha mang đao hùng hổ đến dẹp sòng bạc của ta, nói rằng mở sòng bạc trái phép là phạm pháp, là trái kỷ cương.
Tên bổ khoái dẫn đầu liên tục tạ lỗi: “Có người tố cáo, hạ quan cũng chỉ là theo lẽ công bằng chấp pháp, xin tiểu Hiệu úy lượng thứ.”
Kỳ thực, hắn muốn nói rõ rằng oan có đầu, nợ có chủ, đừng làm khó hắn.
Hừ, đừng tưởng ta không biết Phủ doãn Kinh thành là cữu cữu của Diệp Khuynh.
Tiền bạc thu về quốc khố, số bạc đến tay rồi cũng bay mất!
Chưa kể, khi ta đến Túy Thanh Phong uống rượu, các cô nương còn từ chối tiếp rượu, cả Triệu Ngọc, Lý Tĩnh Tùng, và Diệp Lan cũng bị vạ lây.
Bà chủ Túy Thanh Phong cũng chỉ lườm bọn ta.
Bốn người chúng ta ngồi trong nhã gian, ngơ ngác nhìn nhau.
Khi bước ra khỏi kỹ viện, vẻ mặt bẽ bàng, ba người kia không ngừng trách mắng ta.
“Cũng tại ngươi, không có việc gì tự nhiên đi trêu chọc Diệp Khuynh làm gì.”
“Ngươi có biết không? Hắn là ý trung nhân trong mộng của toàn bộ các cô nương kinh thành, giờ thì hay rồi, các cô nương cũng chẳng thèm nhìn chúng ta nữa.”
“Đúng vậy!”
Ta: “…”
Về đến phủ công chúa, Lưu thúc gác cổng nói Diệp đại nhân đã ghé qua, đầu óc ta đầy nghi vấn bước vào tiền sảnh, chỉ thấy cha mẹ đang ngồi, vẻ mặt buồn thảm.
“Có chuyện gì vậy?”
Cha ta cau mày, nhìn ta đầy lo lắng: “Vừa nãy Diệp Thị lang đã ghé qua.”
Ta nhướn mày: “Cáo trạng sao?”
Nói ta trêu ghẹo hắn? Hay là nói ta đánh bạc?
“Hắn nói rất nhiều, dẫn kinh viện điển tích, đưa ra nhiều ví dụ đã từng xảy ra, ý là muốn nói với chúng ta rằng: Kinh thành phồn hoa dễ làm mờ mắt, nếu không răn dạy con cẩn thận, con sẽ đi vào con đường không thể quay đầu, cuối cùng gây họa liên lụy đến hoàng thất, đến lúc đó chặt đầu con cũng không cứu vãn nổi thanh danh hoàng gia.”
Ta: “……”
Mẫu thân ta đập bàn đứng dậy, vẻ mặt kiên quyết: “Con phải đi học thôi!”
“……”
10.
Vung đao múa thương thì ta làm được, nhưng vung bút múa văn thì chết ta mất.
Trên lớp ngủ gật bị mắng, trả lời không được bị mắng, chữ viết như vẽ bùa cũng bị mắng, không biết viết cũng bị mắng.
Một ngày trôi qua, đầu óc ta kêu ong ong.
Sau ba ngày, từ lớp học của những người cùng trang lứa, ta bị chuyển xuống lớp của đám trẻ mười mấy tuổi, rồi xuống lớp của bọn trẻ sáu bảy tuổi, ngồi ở cuối phòng.
Mười mấy tiểu tử con con nhìn ta bằng ánh mắt như nhìn thấy vật hiếm lạ.
Lũ đồng học trước kia thì cười nhạo ta, ném đá vào ta.
Nắm tay ta siết chặt lại.
Cơn giận trong lòng cuối cùng cũng có cơ hội bùng phát, ta đánh hết bọn chúng.
Sau đó bị Lưu phu tử đánh hai mươi roi, mắng ta ngỗ nghịch không chịu nổi, đúng là khúc gỗ mục không thể tạc tượng.
11.
Tất cả chuyện này đều là nhờ phúc của Diệp Khuynh mà ra.
Ân oán này đã kết chặt.
Ta là kẻ rất hay ghi thù.
Trời chưa sáng ta đã dậy, dẫn theo đám huynh đệ mai phục trên đường Diệp Khuynh đi chầu, rải đá, giăng dây ngáng ngựa, đút gậy dài vào bánh xe ngựa, hoặc trực tiếp lẻn vào chuồng ngựa nhà họ Diệp mà tháo bánh xe.
Nhân tiện ta còn trộm luôn chiếc khố của Diệp Khuynh, viết lên đó dòng chữ “Khố của Diệp Khuynh”, rồi buộc vào một cây trúc, cắm ở đầu phố phồn hoa, phất phới đón gió như cờ xí.
Nghe nói, các cô nương đổ xô tới xem, chiêm ngưỡng chiếc khố của Diệp Khuynh, rồi dựa vào mức độ mòn và tua rua của nó mà suy đoán ra nhiều điều.
Chuyện này là do một mình ta làm.
Tiểu Ngộ và bọn họ nói rằng chuyện này quá mất mặt, để ta tự đi mà mất mặt.
Ngay cả Diệp Lan, Triệu Ngọc, và Lý Tĩnh Tùng cũng không chơi với ta nữa, nói rằng sợ bị vạ lây.
Hừ, ta lại không sợ!
Diệp Khuynh còn dám đánh chết ta sao?
Hắn không dám đánh chết ta.
Hắn chơi ngầm.
Cho người giả làm kẻ trộm, lấy trộm túi tiền của ta, để ta đuổi theo.
Dụ ta vào căn nhà hoang.
Diệp Khuynh núp sau cánh cửa, đột kích, bắt lấy ta rồi ném ta xuống giếng cạn, còn dùng tảng đá to bịt miệng giếng, giam ta một đêm!
Kẻ nhát gan chắc bị dọa chết khiếp.
May mà ta gan dạ.
Diệp Lan còn nói ca ca hắn ôn hòa như ngọc, luôn giữ nét quân tử phong nhã, không dễ để lộ vui buồn.
Hừ, đôi mắt lạnh lẽo, gương mặt căng thẳng, trông âm trầm như muốn nhỏ ra nước đen.
Quân tử phong nhã?
Đến kẻ giết người còn chẳng đáng sợ bằng hắn.
Nhân lúc hắn vào triều, ta trèo vào nhà hắn, hái hết tất cả lan trong vườn, cắt luôn cả lá.
Hoa và lá bị ném lên giường hắn, lá rải khắp phòng ngủ, ta thản nhiên để lại một dòng chữ nguệch ngoạc: “Tiểu gia đã ghé qua!”
Đi mà không đáp lại thì không phải lễ nghĩa!
Sáng hôm sau, ta ra khỏi cửa đi học, bị Diệp Khuynh đang nghỉ lễ chặn giữa đường.
Hắn trói ta vào cây đại thụ trong sân sau trường học suốt một canh giờ, còn hái mấy bông mẫu đơn yêu thích của Lưu phu tử cài lên tóc ta.
“Diệp Khuynh!”
Ta vùng vẫy hết sức, khẽ gầm lên.
Hắn vẫn thản nhiên, tay nhàn nhã cầm quạt.
“Ngươi muốn hại chết ta sao! Đó là bông hoa mà Lưu phu tử yêu thích nhất!”
Diệp Khuynh khẽ nhướng mi nhìn ta một cái, ánh mắt đầy khinh miệt.
Sau đó, hắn chậm rãi bẻ thêm một bông mẫu đơn khác trên cành.
Giơ cao, rồi thả tay ra.
Bông mẫu đơn tươi thắm từ tay hắn rơi xuống, chạm đất…
Mắt ta trợn tròn, sắp nổ tung!
Chỉ có hai bông thôi!!!
Lưu phu tử ngày nào cũng khoe khoang về chuyện ông ấy cứu sống được một gốc mẫu đơn, nở ra hai bông hoa, quốc sắc thiên hương!
Cách vài ngày lại đọc bài thơ ông viết về mẫu đơn cho chúng ta nghe.
Diệp Khuynh đã bẻ hết cả rồi!
Bên ngoài sân vang lên tiếng bước chân, hắn như một tia chớp bay vào, lưỡi dao lóe sáng, dây thừng bị cắt đứt, hắn nắm dây trong tay, thoắt cái đã biến mất khỏi sân.
Lưu phu tử bước vào đúng lúc thấy ta gỡ bông hoa ra khỏi búi tóc.
Ta: “……”
Lưu phu tử đánh ta mười roi, phạt chép năm lần “Thiên Tự Văn” rồi đuổi ta về nhà viết thư kiểm điểm.
Ta và Diệp Khuynh không đội trời chung!
12.
Để Diệp Khuynh hiểu rõ hậu quả khi chọc giận ta, ta nhờ Triệu Ngọc tổ chức một buổi du ngoạn ngoài thành.
Địa điểm là ở trang trại của ông ngoại hắn, nơi có một hồ cá lớn, trồng nhiều sen, có thể chèo thuyền hái sen.
Ta lặn dưới nước, đợi thuyền của Diệp Lan và Diệp Khuynh đến giữa hồ, lúc đó ta sẽ tìm cơ hội kéo hắn xuống nước.
Thuyền đã đến.
Thuyền dừng lại.
Diệp Khuynh đang dạy bảo Diệp Lan, bảo hắn không nên giao du với ta, Diệp Lan cúi đầu, không dám hé một lời, liên tục gật đầu.
Ta lặng lẽ lặn xuống đáy thuyền, dùng sức đẩy một cái.
Thuyền rung lắc, hai người trên thuyền lập tức ngồi xuống, tay nắm chặt thành thuyền.
Ta nhắm vào tay của Diệp Khuynh, bất ngờ nhảy khỏi mặt nước, túm lấy, kéo mạnh.
“Chu Tuyết Sinh! Ngươi đang làm gì vậy!”
Diệp Lan trên thuyền hoảng hốt la lớn.
Ta lật người lên, đầu gối đè lên lưng Diệp Khuynh, dùng tay ấn đầu hắn xuống nước.
Diệp Khuynh không phản kháng, chỉ có những chuỗi bong bóng nổi lên liên tục.
Hừ, đấu với ta sao?
Ta nhanh chóng bơi lên, bám vào mép thuyền, nhảy lên lại.
Diệp Lan nắm chặt lấy thành thuyền, cố gắng giữ thuyền không bị lật.
“Không sao đâu, thuyền sẽ không lật.”
Ta trấn an hắn.
Hắn sợ hãi đến run rẩy, cổ vươn ra nhìn xuống mặt nước: “Ca ca ta đâu rồi?”
Ta chỉ về phía mặt nước đang gợn sóng.
“Dưới nước.”
“Chu Tuyết Sinh! Ngươi có điên không! Ca ca ta không biết bơi!”
Diệp Lan gào lên khản cả tiếng, như thể muốn nhảy xuống nước thay ca ca mình.
Ta: “!!!”
Khi ta lặn xuống nước, Diệp Khuynh đã hít vào không nổi, mà thở ra nhiều hơn.
Ta như nhìn thấy kết cục của mình – giết người, bị chém đầu cũng không cứu vãn nổi danh tiếng hoàng gia.
Ta vội kéo hắn lên khỏi mặt nước, Diệp Lan giúp ta đưa hắn lên thuyền.
Diệp Khuynh hoàn toàn ngất xỉu, gương mặt từ trắng mịn thường ngày chuyển sang trắng bệch đáng sợ.
Diệp Lan dùng hết sức chèo thuyền, muốn nhanh chóng vào bờ.
Trên chiếc thuyền chòng chành, ta quỳ một chân, để Diệp Khuynh nằm úp trên chân kia, vỗ mạnh vào lưng hắn.
Đợi nước trong bụng hắn trào ra, ta lại đặt hắn nằm ngửa rồi hô hấp nhân tạo.
Hết hơi này đến hơi khác.
Ta cũng lo lắng, nếu Diệp Khuynh thật sự không cứu được, thì ta sẽ tiêu đời đấy.
Vì vậy, ta càng nỗ lực hơn.
Hít sâu một hơi, cúi xuống, áp môi lên môi Diệp Khuynh.
Cuối cùng hắn cũng tỉnh lại.
Hàng mi khẽ run, trong mắt đầy vẻ mơ màng, sau đó lập tức tỉnh táo, ánh mắt kinh ngạc tột độ.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Đầu còn giữ được, đầu còn giữ được.
“Cảm thấy sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“……”
Diệp Khuynh không nói một lời, ánh mắt đầy hung dữ, lại có chút e dè, né tránh ánh nhìn của ta, giơ tay che miệng…
Haizz, không phải chứ?
“Sao mặt ngươi đỏ—”
Chưa nói hết câu, Diệp Khuynh đã hất ta ngã xuống thuyền.
Ta chúi đầu xuống nước, trong nước lộn một vòng, bám vào thành thuyền, lau mặt, rồi vuốt lại mái tóc ướt sũng đang che mặt lại.
“Thật xin lỗi, Diệp đại nhân, tiểu nhân không biết ngài không biết bơi, suýt chút nữa đã phạm sai lầm lớn. Tiểu nhân ở đây thành tâm xin lỗi, khi về sẽ để mẫu thân mời ngự y đến phủ ngài chăm sóc. Ngài muốn trách phạt thế nào cũng được, lỗi lầm là của tiểu nhân, tiểu nhân sẽ gánh.”
Diệp Khuynh toàn thân ướt sũng, bộ y phục trắng dính sát vào người, trông thật chật vật, gương mặt vốn tái nhợt, nhưng hai má lại đỏ bừng, đôi môi mím chặt, đôi mắt thì lạnh lùng sâu thẳm, tựa như sóng ngầm cuộn trào.
Ta cảm thấy hắn trông có chút… kỳ lạ.
Lạ ở đâu, ta cũng không rõ.
Ta không muốn làm hắn thêm khó chịu nên rút lui về cuối thuyền, định giúp đẩy thuyền cho nhanh vào bờ, nhưng Diệp Khuynh lại dang hai tay, vận công phi thân rời đi.
Hắn làm bắn đầy nước vào mặt ta.
Những hạt nước đập vào mặt đau rát.
Ta và Diệp Lan trên thuyền chỉ biết câm nín nhìn nhau.
Mặc kệ Triệu Ngọc và Lý Tĩnh Tùng vừa chửi mắng ta, vừa dặn Diệp Lan không được hé lộ chuyện này, ta nhanh chóng phi ngựa về phủ, bảo mẫu thân đi mời ngự y.
Sau khi mẫu thân đi, phụ thân ta nhìn ta, thở dài: “Haizz, xem ra Diệp đại nhân nói đúng rồi, haizz, phải làm sao đây, con à, con phải cố mà học hành chăm chỉ, học hành thay đổi vận mệnh…”
Ta: “……”