5.
Ta vốn nghĩ mình và Diệp Khuynh sẽ chẳng còn gì liên quan nữa, nào ngờ hắn lại bị đồng liêu mời đến Túy Thanh Phong uống rượu.
Túy Thanh Phong là kỹ viện, nhưng chỉ phục vụ trà, rượu và ca hát. Văn nhân nhã sĩ thường thích đến đây uống trà, đánh cờ và nhấm rượu.
Triệu Ngọc dẫn ta đến để mở mang tầm mắt, cũng ngồi uống rượu ở Túy Thanh Phong, bên cạnh có hai tiểu nương tử đàn hát rất vui vẻ.
Đang trong cơn hứng khởi, bỗng có hai người lăn lộn đánh nhau lăn vào phòng.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là bằng hữu cùng vào sinh ra tử ở biên cương của ta và Triệu Ngọc, còn một người nữa trông như là tộc đệ của Diệp Khuynh?
Triệu Ngọc mơ mơ màng màng bước tới can ngăn, chẳng hiểu can kiểu gì, lại thành ra ba người cùng lao vào đánh nhau.
Ngươi một quyền, ta một cước, loạn xạ cả lên.
Các cô nương sợ hãi núp sau lưng ta.
Ta nghe ra, hóa ra hai người kia cãi nhau vì chuyện tiền rượu.
Một người bảo đã mời mấy lần rồi, người kia lại nói rõ ràng là ngươi mời ta đến thì phải trả tiền.
Hai tên nghèo kiết xác mà cũng dám đi dạo kỹ viện.
Nhìn cảnh bàn ghế đổ ngổn ngang, càng lúc càng gần chỗ ta, ta bèn bước lên túm lấy cánh tay của Diệp Lan hất ra sau, đá Lý Tĩnh Tùng một cái, rồi lại nhanh chóng ôm cổ Triệu Ngọc kéo ra.
Xong rồi, phân tách được rồi.
Diệp Khuynh không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, bạch y phấp phới, dáng vẻ lạnh lùng như tùng bách giữa rừng sâu phủ tuyết trắng.
Lại như một đóa mẫu đơn kiêu sa thướt tha.
Kỹ viện phàm tục này nhờ có hắn mà bỗng trở nên cao quý, rực rỡ.
Đáng tiếc, lúc này mẫu đơn kia lại đang nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị, đầy vẻ chán ghét.
“Ở kỹ viện mà tranh giành đánh nhau, thật làm nhục văn nhân!”
Ta vốn không thích bị người khác dạy đời, càng không thích bị trách móc vô cớ.
Cho dù ngươi có đẹp đến mấy cũng không ngoại lệ.
Ngay lập tức, ta nhướn mày, cợt nhả lạnh lùng nở nụ cười: “Chẳng phải là vì tranh giành Diệp đại mỹ nhân mà đánh nhau sao? Diệp mỹ nhân, giờ tiểu gia ta thắng rồi, nể mặt uống với ta một chén rượu nhé?”
Thị lang đại nhân lập tức mặt đen như đáy nồi, hất mạnh tay áo, bước tới định vung tay tát ta.
Ta giơ tay chắn ngang, tay phải nắm lấy vạt áo hắn, cười to: “Ôi chao, Diệp mỹ nhân, cớ gì phải vội, tiểu gia đây nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”
“Ngươi muốn chết à!”
Diệp Khuynh lướt người né tránh, lại tung cước đá tới.
Ta nhảy lên mái nhà, phá cửa sổ mà ra, không quên buông lời châm chọc:
“Tiểu gia ta xin cáo lui trước, lần sau lại đến để được gần mỹ nhân! Tạm biệt nhé, mỹ nhân!”
Để lại hắn ở phía sau, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Tên tiểu tử, ngươi dám!”
Ta có thể đánh bại hai tên Lý Tĩnh Tùng, một tên Triệu Ngọc, nhưng không phải là đối thủ của Diệp Khuynh.
Vậy nên, biết điều mà chuồn trước thì hơn.
6.
Diệp Khuynh quả thật siêu đáng ghét!
Tối hôm đó, hắn mặt lạnh như băng đến nhà ta, nói một tràng văn vẻ làm phụ thân ta mụ mị cả đầu óc.
Nào là: “Công chúa là tấm gương của hoàng gia, Chu tướng quân cũng là người tài ba, thực không thể quá nuông chiều công tử để hắn hành xử bừa bãi như vậy được.”
Lại còn: “Tuy chức quan của ta nhỏ, nhưng cũng là mệnh quan triều đình, đại diện cho thể diện của triều đình, không thể để bị sỉ nhục.”
Cứ thế mà lải nhải không ngừng.
Rồi hắn đưa tấu chương ra cho phụ thân ta xem.
Phụ thân ta không biết chữ, bèn đưa tấu chương cho mẫu thân ta.
Ta cũng muốn xem thử trong đó viết cái gì.
Vậy là ba cái đầu chúng ta chụm lại, cùng nhìn vào tờ tấu chương nhỏ bé đó.
Chắc hẳn Diệp Khuynh không ngờ lại có cảnh tượng này, chỉ biết nhíu mày nhìn cả nhà già trẻ ta từ đầu đến cuối.
Mẫu thân đọc xong tấu chương, hỏi Diệp Khuynh: “Sỉ nhục mệnh quan triều đình cũng là tội sao?”
Không đợi Diệp Khuynh trả lời, bà quay sang lườm ta: “Con sỉ nhục người ta thế nào? Có lột quần áo người ta không?”
Ta lắc đầu.
“Con có sờ mông người ta không?”
Ta lại lắc đầu.
Mẫu thân ta nhìn Diệp Khuynh, dáng vẻ như muốn làm chủ công lý cho hắn: “Sỉ nhục đến mức nào, ngươi nói đi, ta sẽ đánh hắn bằng roi.”
Diệp Khuynh mím môi thành một đường thẳng, mặt đen kịt, chẳng biết phải đáp lời thế nào.
Phụ thân ta gọi ta quỳ ra giữa sân, bảo Lâm thúc đi lấy roi, rồi vui vẻ đấm đấm vào ngực Diệp Khuynh mà cười: “Ta sẽ dạy dỗ nó ngay, đừng để bụng nhé, nam tử hán đại trượng phu, trong lòng phải rộng như biển cả chứ!”
Ta nhìn chằm chằm Diệp Khuynh, châm chọc: “Diệp đại nhân, ngài gặp khó khăn liền tìm phụ mẫu người ta, như vậy cũng chẳng có gì đáng tự hào đâu.”
“Mau câm miệng lại!” Mẫu thân ta huých nhẹ vào ta hai cái.
Ta ngoan ngoãn quỳ xuống, nhưng miệng vẫn không ngừng: “Diệp đại nhân, tiểu gia ta đã nói là làm, hôm nay đã nói, lần sau nhất định sẽ đến đòi lại. Ngài nhớ kỹ nhé.”
Mẫu thân ta vung roi quất cho ta mười roi.
Diệp Khuynh lạnh lùng nhìn từ đầu đến cuối, rồi quay lưng bỏ đi.
7.
Diệp Lan nói rằng ca ca hắn ghét nhất là bị coi như nữ nhân, càng ghét hơn khi bị người khác trêu chọc dung mạo của mình, mà ta đã hai lần chạm vào cái vảy ngược của hắn.
Xong rồi.
Ta muốn xem xem, rốt cuộc là ai chơi lại ai.
8.
Kinh thành mở một sòng cá cược, cược xem tiểu tử nhà họ Chu bao giờ mới được hôn lên nhan sắc diễm lệ của Diệp Thị lang.
Ta chính là người mở ra sòng cược ấy.
Diệp Lan cằn nhằn rằng ta muốn chết thì đừng kéo hắn theo, nhưng rồi hắn lại lén đặt cược một trăm lượng, cược là ta sẽ không hôn được.
Lý Tĩnh Tùng cược năm mươi lượng, cũng là hôn không được.
Triệu Ngọc thì cược rằng ta sẽ hôn được.
Rất nhanh, xung quanh ta tụ tập một đám công tử bột.
Chúng công tử bột thi nhau đặt cược, chỉ trong một thời gian ngắn, chuyện náo nhiệt nhất kinh thành chính là tiểu tử Chu Tuyết Sinh của phủ Công chúa muốn hôn mỹ nam đệ nhất kinh thành, tài tử Diệp Khuynh.
Khoảng thời gian sau đó, ta tham gia bất cứ yến tiệc nào cũng bị các cô nương trừng mắt nhìn chằm chằm.
Có cô nương lớn mật, thậm chí còn dám đến trước mặt ta mà mắng ngay trong tiệc thưởng sen của phu nhân thừa tướng: “Ngươi là cái thá gì, mà lại dám vọng tưởng đến Diệp đại nhân!”
Là một tiểu cô nương, khuôn mặt tròn, đôi mắt như hạnh nhân, dáng người không cao, nhiều lắm cũng chỉ mười bốn tuổi.
Ta khoanh tay, cười đùa đáp lại: “Ta là nam nhân, ta đi mơ tưởng một gã nam nhân thối làm gì? Chắc chắn là ta phải mơ tưởng đến muội muội ngoan ngoãn như ngươi rồi!”
Tiểu cô nương đỏ bừng mặt, dậm chân một cái, mắng: “Tên lưu manh thối tha!”
Một đám công tử bột vốn dĩ đang vây quanh ta bỗng chốc tản ra tứ phía. Bởi vì tỷ muội trong nhà bọn họ dùng đủ mọi cách uy hiếp dụ dỗ, bảo bọn họ đừng có tụ tập chơi bời với ta.
Còn có cô nương đến thẳng tại thi hội của Hiền Vương phi mà đánh ta.
Là quận chúa nhà Hiền Vương, tay cầm roi quất tới vừa đánh vừa mắng: “Cô cô không dạy dỗ ngươi thì để biểu tỷ ta dạy ngươi một trận! Diệp đại nhân đường đường là Trạng nguyên, cột trụ của triều đình, sao ngươi dám nhục mạ người ta như thế? Mau dẹp cái sòng cược vớ vẩn đó đi, nếu không ta nhất định sẽ tâu lên hoàng thượng!”
Ta đùa giỡn với nàng vài hiệp, cướp lấy roi ngựa vung lên giữa không trung phát ra tiếng “vút”: “Biểu tỷ, tỷ thích Diệp Khuynh đúng không? Hay để ta trói hắn mang về phủ cho tỷ nhé?”
Tiểu cô nương mở to mắt, lập tức lắp bắp: “Ngươi… ngươi nói cái gì… nói bậy bạ cái gì vậy hả!”
Mắt nàng bỗng sáng rực, ta lập tức xoay người vung quyền, nhưng đã quá muộn, bị người ta nắm chặt cổ tay, xoay ngược ra sau.
Ta lập tức nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Ngộ, miệng la lớn: “Đau, đau, đau…!”
Tiểu Ngộ lao đến, hoảng hốt lo lắng, muốn ra tay nhưng lại không dám, chỉ biết đứng tại chỗ nhảy dựng lên: “Diệp đại nhân bớt giận! Diệp đại nhân ngài nhẹ tay thôi! Tiểu Hiệu úy của chúng ta bị thương trên chiến trường, tay chưa khỏi hẳn mà!”
Ta rõ ràng cảm nhận được lực ở cổ tay nới lỏng ra.
Ngay lập tức ta nắm ngược tay hắn, xoay người nắm lấy cổ áo hắn, kiễng chân, hôn lên.
Một chiêu thành công, ta lập tức lùi lại, nhảy lên nóc nhà: “Ha ha ha, Diệp mỹ nhân thật là vừa thơm vừa ngọt nha, tiểu gia ta rất thích!”
Diệp Khuynh thế mà không đuổi theo.
Hắn dường như ngây người, đứng chôn chân tại chỗ, đờ đẫn như khúc gỗ.
Dưới sân, tiếng hét chói tai của Vân Tương quận chúa vang lên, còn ta đã lặng lẽ trốn mất rồi.