3
Mộ Nghiên Ninh chậm chạp không chịu thị tẩm, chẳng qua là muốn nam nhân nghĩ càng khó có được càng quý trọng.
Nàng không muốn trở thành một người nữ nhân như trong hậu cung, chủ động đón ý hùa theo hoàng thượng.
Vì vậy, nàng không thị tẩm, nhưng tỉ mỉ sắp xếp lần đầu gặp gỡ. Nàng muốn dùng kế hoãn binh, khác biệt mà thanh tao.
Kiếp trước, phương pháp này vô cùng hiệu quả. Thành công khiến hoàng thượng hứng thú, sau khi bị từ chối, hoàng thượng trút giận lên người trong cung Mộ Thanh, nhưng sau đó lại đặt Mộ Nghiên Ninh vào lòng, một thời gian sủng ái vô cùng.
Dù vậy, việc một vị hoàng đế anh minh mất mặt trước mọi người, cũng là một vết thương lòng.
Sự yếu đuối và ngưỡng mộ của ta, tâm sự thiếu nữ, tất cả đều phơi bày trước mắt đế vương, thêm vào đó là hương mê tình đặc chế, không người nam nhân nào có thể chống lại.
Kiếp trước ta hầu hạ hai người mỗi đêm, đã sớm biết sở thích trên giường của vị hoàng đế trẻ tuổi này.
Một đêm xuân tiêu, quân vương không thượng triều sớm.
Ta được phong làm Nguyệt Đáp Ứng.
Khi ta gặp lại Mộ Nghiên Ninh, là lúc thị tẩm xong, đến chào hoàng hậu.
Nàng mặc trang phục đặc trưng của nước Nam Chiêu, áo váy trắng như trăng, giữa hậu cung trang nghiêm trang phục đặc biệt càng trở nên nổi bật và chói mắt.
Vì sự xuất hiện bất ngờ của ta, hậu cung đêm đó có thêm hai vị tân phi.
Các vị phi tần mặt mày khác nhau, khinh miệt, giễu cợt, ghen ghét, thờ ơ, còn có ánh mắt tò mò chờ xem kịch hay.
Ta khiêm nhường cung kính hành lễ.
Mộ Nghiên Ninh vốn đã căm ghét ta cướp đi hoàng thượng, càng không muốn mất mặt trước mọi người.
Khí độ của công chúa khiến nàng kiêu hãnh hành lễ.
Vốn đã khinh miệt xuất thân của ta, cho nên mọi người đều đồng loạt dồn ánh mắt vào Mộ Nghiên Ninh.
Không đợi hoàng hậu lên tiếng, Vân Quý Phi đã khơi mào sự việc: “Mộ phi có phải không muốn vào hậu cung của hoàng thượng? Bản cung nghe nói ngươi đêm qua từ chối thị tẩm, đã không thị tẩm, sao còn hòa thân?”
Mộ Nghiên Ninh đáp lại lạnh lùng: “Thần thiếp là công chúa Nam Chiêu, có nghĩa vụ hòa thân.”
“Ồ? Vậy tức là, ngươi trong lòng không muốn vào hậu cung của hoàng thượng, chỉ vì thân phận nên không thể không đến?”
Truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó
Ta âm thầm khen Vân Quý Phi một tiếng.
Phụ nữ hiểu rõ phụ nữ nhất.
Vân Quý Phi quá quen với chiêu bài muốn bắt phải thả của Mộ Nghiên Ninh, hôm nay hỏi thẳng trước mọi người, chính là muốn đóng đinh Mộ Nghiên Ninh lên cây cột nhục nhã, tuyệt đường lui của nàng.
Nàng ta cũng biết lời nói đó chứa đầy cạm bẫy, nàng thản nhiên đáp: “Quý phi nếu đã nghĩ vậy, thần thiếp không còn lời nào để nói.”
Nàng theo thói quen nhìn ta, chờ ta giải vây cho nàng.
Nhưng lần này, ta cúi đầu nhìn mũi chân, không đáp lại nàng chút nào.
“Mộ phi thật sự mắt cao hơn đầu, ngay cả hoàng thượng tôn quý của chúng ta cũng không để vào mắt.”
Vân Quý Phi chốt lại.
4
Hoàng hậu nhìn thấy nhan sắc tuyệt trần của Mộ Nghiên Ninh, càng sợ nàng sẽ trở thành đối thủ mạnh, chỉ mong giẫm nàng xuống: “Mộ phi, có phải không vừa ý với trang phục bản cung tặng ngươi?”
Mộ Nghiên Ninh ngạo nghễ trả lời: “Thần thiếp nhớ quê hương, mặc trang phục Nam Chiêu mới thấy an ủi.”
Nào có nhớ quê hương gì, nàng chỉ muốn khác biệt, để hoàng thượng càng chú ý đến nàng hơn.
Kiếp trước, hoàng hậu làm khó, lệnh người lột bỏ trang phục của nàng trước mọi người, để bảo vệ phẩm giá của nàng, ta không màng phạm thượng, cùng người tiến lên đánh nhau, còn Mộ Nghiên Ninh an toàn núp sau lưng ta, đợi hoàng thượng đến nàng ta được cho phép mặc y phục quê hương, một thời gian trong hậu cung rất nổi bật.
Còn ta bị lệnh đánh 30 trượng, nàng ta không có lấy một câu cầu xin. Ta nằm trên giường suốt một tháng mới xuống giường được, còn để lại di chứng đau nhức mỗi khi trời mưa.
Mọi người phẫn nộ, hoàng hậu lệnh lột bỏ trang phục của nàng ngay tại chỗ.
Vài bà mụ to khỏe tiến lại, Mộ Nghiên Ninh cuối cùng hoảng hốt, nàng chạy về phía ta, lớn tiếng kêu: “Giang Nguyệt cứu bổn cung.”
Kiếp này, ta sẽ không làm lá chắn cho ngươi nữa.
Ta quỳ xuống đất: “Cầu xin hoàng hậu nương nương khai ân, tha cho Mộ phi. Nàng biết sai rồi, không nên khinh thường cung quy, xin ngài tha thứ cho nàng.”
Nhưng ta người thấp lời nhẹ, trong cảnh hỗn loạn, như một viên đá nhỏ rơi vào biển sóng dữ, chẳng tạo nên chút gợn sóng nào.
Mộ Nghiên Ninh bị mọi người xé rách trang phục, lộ ra nội y.
Tóc tai rối bù, son phấn lộn xộn trên mặt, chẳng còn chút dáng vẻ tiên nữ thanh khiết vừa rồi, giờ chỉ như một cô nương ăn mày.
Hoàng thượng đến muộn hơn kiếp trước một chút, nhìn thấy ta nước mắt lưng tròng quỳ cầu hoàng hậu, và Mộ Nghiên Ninh lôi thôi lếch thếch.
Hắn thoáng chút chán ghét nhìn Mộ Nghiên Ninh, nhìn ta sâu sắc, rồi cười hỏi hoàng hậu có chuyện gì.
Hoàng hậu ba phần chột dạ, lần đầu tiên chào hỏi đã làm khó phi tần trước mặt mọi người, sợ bị hoàng thượng trách phạt.
Trong khoảnh khắc chần chừ ấy, ta tranh thủ trả lời: “Khởi bẩm bệ hạ, lỗi là của thần thiếp, chưa kịp nhắc nhở tiểu chủ thay y phục cung đình, mạo phạm nương nương, phá hỏng cung quy. Xin bệ hạ và nương nương khai ân, tha cho tiểu chủ lần này thất lễ, lần sau chắc chắn không dám vượt quá như vậy.”
Ta đổ hết mọi tội lỗi lên Mộ Nghiên Ninh, hoàng hậu hài lòng cười: “Mộ phi không hiểu chuyện, nhưng Nguyệt Đáp Ứng lại rất hiểu đại nghĩa.”
Hoàng thượng cũng hài lòng gật đầu, ánh mắt đầy hứng thú nhìn ta.
“Mộ phi nhiều lần phạm cung quy, giáng làm Quý Nhân. Nguyệt Đáp Ứng cần cù siêng năng, thăng làm Quý Nhân.”