Chủ tử của ta là một công chúa hòa thân, nàng ấy thanh khiết như tiên tử, tĩnh lặng như hoa cúc.
Nàng muốn trước hết phải xây dựng tình cảm với hoàng thượng, cho nên sau khi vào cung liền từ chối thị tẩm, hoàng thượng vì tức giận nàng mà phạt ta quỳ trong tuyết suốt một đêm.
Trong buổi ra mắt, nàng ấy mặc một bộ trang phục kỳ quái, hoàng hậu vì muốn thị uy với nàng mà đánh ta 30 đại bản.
Sau khi nàng được hoàng thượng thị tẩm và được sủng ái, thái hậu sợ mỹ sắc làm hại quốc gia, liền ban cho nàng một chén thuốc tuyệt dục, nàng ấy trốn sau lưng ta khóc thút thít, ta liền uống thuốc thay nàng, máu chảy không ngừng.
Nàng chứng kiến ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất cũng không gọi thái y, thản nhiên nói: “Giang Nguyệt, ngươi hãy nhẫn nại, đây là huân chương cho lòng trung thành của ngươi với chủ tử, bản cung sẽ luôn ghi nhớ công ơn của ngươi.”
Khi bị Vân Quý Phi hãm hại, nàng thà bị giam cầm cũng không biện bạch.
Lúc chúng ta thiếu thốn áo cơm, bị người trong cung hành hạ. Nàng lại cùng thị vệ dưới trăng tâm sự, nấu rượu pha trà.
Khi bị Vân Quý Phi tố cáo về hành vi này, nàng liền đẩy ta ra làm bia đỡ: “Giang Nguyệt tư thông với thị vệ, xin hoàng thượng hoàng hậu xử phạt theo cung quy, bản cung tuyệt đối sẽ không thiên vị.”
Sau đó ta bị đánh chết, họ tùy tiện tìm một tấm chiếu rách cuốn ta lại, rồi ném ta vào bãi tha ma.
Khi mở mắt ra một lần nữa, ta đã quay trở về ngày đầu tiên vào cung.
1
“Chủ tử, đêm nay là ngày người được thị tẩm, nô tỳ hầu người tắm rửa nhé.” Giang Bạch cẩn thận xin phép Mộ Nghiên Ninh.
“Bản cung ghét nhất là hôn nhân mù quáng, đợi khi nào bản cung yêu hoàng thượng rồi mới thị tẩm.” Mộ Nghiên Ninh bĩu môi, chậm rãi chăm sóc chậu lan trước cửa sổ.
“Nhưng nếu hoàng thượng trách tội thì sao?” Giang Bạch lo lắng.
“Vậy càng không thể thị tẩm, chuyện này sao có thể miễn cưỡng? Tình đến lúc nồng tự nhiên sẽ như keo như sơn, bản cung đã quyết định, các ngươi đừng khuyên nữa.”
Ta cảm thấy choáng váng.
Cây gậy rơi xuống, cơn đau xé lòng vẫn chưa tan, mở mắt ra, ta trở về ngày đầu tiên theo công chúa vào cung.
Giang Bạch vẫn còn đang khuyên nhủ, ta vội kéo tay áo nàng, nhanh chóng lui ra.
Sau bức rèm châu, là bóng dáng của Mộ Nghiên Ninh.
Mộ Nghiên Ninh là tiên tử nổi tiếng của nước Nam Chiêu, thanh khiết xinh đẹp, thông tuệ cao quý.
Dù cho chiến sự quốc gia liên miên, nàng vẫn u sầu gảy đàn, nói bất cứ lúc nào cũng không thể đánh mất đi sự thanh tao.
Ca ca tử trận, nàng nhẹ nhàng an ủi song thân đang đau buồn, nói sinh tử là chuyện thường tình, không được mất mặt.
Ngay cả khi bản thân phải đi hòa thân tại Đại Hạ, nàng cũng không quay đầu lại mà lên kiệu.
Nhìn chúng ta khóc vì xa quê, nàng thất vọng dạy bảo: “Cuộc đời nơi nào cũng là ly biệt, không nên chấp nhất khiến người ta chê cười.”
Kiếp trước, ta là cung nữ thân cận, thương nàng cô đơn hòa thân, xa quê không ai giúp đỡ.
Chuyện gì cũng vì nàng mà lo liệu, thay nàng gánh trách nhiệm chịu phạt.
Nhưng, dưới vẻ ngoài thông tuệ thanh thản ấy, là một trái tim ích kỷ, lạnh lùng vô tình và độc ác.
Trọng sinh trở lại, không có ta làm tấm chắn, ngươi làm sao an ổn trong hậu cung đầy sóng gió?
Không có ta làm đá lót đường, ngươi làm sao giữ được sự trong sạch giữa bùn lầy?
Ngươi còn muốn cùng hoàng thượng có một mối tình khắc cốt ghi tâm, muốn có câu chuyện tam cung lục viện chỉ yêu một người.
Ta cúi mắt cười lạnh.
Kiếp này, những vinh hoa phú quý, tình yêu ngươi muốn, ta sẽ phá hủy từng cái một.
2
“Giang Nguyệt, sao ngươi không giúp ta khuyên chủ tử, nếu nàng từ chối thị tẩm, nhất định sẽ khiến hoàng thượng không vui.”
Giang Bạch vẫn lo lắng cho Mộ Nghiên Ninh.
Chính là Giang Bạch trung thành không đổi này, nàng bị đại thái giám bên cạnh hoàng hậu để mắt tới và quấy rối, khi nàng cầu cứu Mộ Nghiên Ninh, nàng ta lại nói: “Dù không phải là đàn ông hoàn chỉnh, nhưng tình yêu của hắn dành cho ngươi là thật. Trong cung sâu thẳm, có tình cảm chân thành như vậy cũng đáng.”
Sau đó Giang Bạch không chịu nổi sỉ nhục này liền treo cổ tự vẫn.
Mộ Nghiên Ninh thậm chí không truy tìm nguyên nhân cái chết của nàng, sau này không tìm được thêu công như Giang Bạch, thường cảm thán: “Giang Bạch sao lại ngốc thế nhỉ? Tình yêu đẹp thế mà lại không muốn, đến cả mạng cũng không cần. Còn khiến bản cung không có đồ thêu đẹp để mặc.”
Cho nên kiếp này, ta và Giang Bạch, phải sống thật tốt.
“Giang Bạch, chúng ta chỉ là nô tỳ, khi nào mới có thể thay đổi quyết định của chủ tử? Ngươi thay vì lo lắng vô ích, không bằng tự chăm sóc mình, tối nay còn nhiều việc phải làm lắm đấy.”
Ta kéo Giang Bạch đi tắm rửa, thay y phục trong cung, rồi ăn no một bữa, gỡ bỏ mọi mệt mỏi rồi mới đến tiền sảnh hầu Mộ Nghiên Ninh.
Mộ Nghiên Ninh vẫn mặc bộ y phục trắng như ánh trăng, nàng ta đang chơi đàn dưới ánh trăng, dù bây giờ đang là mùa đông lạnh giá.
Hoàng thượng đến, đám hạ nhân quỳ rạp xuống, nàng vẫn thẳng lưng, đợi khúc đàn kết thúc mới đứng dậy hành lễ.
Hoàng thượng đang hứng khởi, không trách nàng vô lễ, vui vẻ đỡ nàng dậy.
Đêm mờ ảo, mỹ nhân tấu đàn, hai người lần đầu gặp gỡ, thoáng qua như một tia chớp.
Trọng sinh trở lại ta mới biết, mọi sự tình cờ, đều là do Mộ Nghiên Ninh tỉ mỉ sắp đặt.
Khi không khí đã đến, hoàng thượng muốn kéo nàng vào giường, nàng ta lại thẳng thừng từ chối: “Thần thiếp hiện chưa dâng trái tim cho hoàng thượng, ngài cũng chưa đặt thần thiếp ở trong tim, cho nên xin hoàng thượng hãy tôn trọng thần thiếp.”
Đám hạ nhân im phăng phắc.
Hoàng thượng hơi khó xử nói : “Trẫm là thiên tử.”
Mộ Nghiên Ninh vẫn thanh khiết kiêu ngạo: “Thiên tử cũng là người, xin ngài hãy tôn trọng ta.”
Hoàng thượng liền ném đi chuỗi hạt quát mắng: “To gan, ngươi là công chúa hòa thân của một nước bại trận, có tư cách gì yêu cầu trẫm.”
Khi hoàng thượng định trút cơn giận lên chúng ta, ta liền quỳ trước mặt Mộ Nghiên Ninh.
“Nương nương, người quên lời căn dặn của quân chủ Nam Chiêu rồi sao? Phải tận tâm hầu hạ hoàng thượng, không được tùy tiện.”
Kiếp trước chính vì Mộ Nghiên Ninh không thị tẩm, khiến quan hệ hai nước xấu đi, Nam Chiêu đã khó khăn nay lại càng thêm khó khăn, mất thêm 5 thành trì.
Ta khuyên nàng thị tẩm, lấy lòng hoàng thượng để đổi lấy hòa bình ngắn hạn cho Nam Chiêu, nàng lại thản nhiên để cung nữ sơn móng tay cho mình: “Như vậy, tình cảm giữa ta và hoàng thượng sẽ không còn trong sáng, ngươi sau này đừng nhắc nữa.”
Ngươi muốn làm cao, ta sẽ để ngươi đứng cao mà không thể xuống.
Ta để lộ cần cổ trắng ngần, nước mắt lưng tròng nói: “Hơn nữa, hoàng thượng anh tuấn phi phàm, là mộng xuân của bao thiếu nữ, dù không phải thiên tử, chẳng lẽ thị tẩm lại làm nhục ngài sao?”
Nàng không ngờ ta lại thẳng thắn khuyên nàng như vậy, chặn đứng mọi đường lui của nàng.
Gương mặt thanh khiết của nàng bỗng chốc vỡ vụn, vì lời đã nói trước đó, nàng vẫn cứng đầu quay lưng về phía mọi người: “Tình cảm là việc tự nhiên, bổn cung không thích bị ép buộc.”
“Được, được, thị tẩm cho trẫm, là ép buộc ngươi sao? Trẫm…”
Để ngăn hoàng thượng phạt những người trong cung Mộ Thanh, ta vội quay sang cầu xin hoàng thượng: “Hoàng thượng thứ tội, công chúa chỉ là nhất thời nghĩ không thông, dù sao ngài cũng anh tuấn phi phàm, có người nữ nhân nào không động lòng chứ, nô tỳ…”
Ta giả vờ ngã vào chân ngài ấy, mái tóc đen như tuyết, hương thơm phảng phất khiến ánh mắt ngài ấy tối sầm lại, một tay ôm lấy ta: “Mộ phi không để ý đến trẫm, tự nhiên có người khác yêu mến trẫm.”
Nói xong hoàng thượng liền ôm ta lên kiệu mềm rồi đi mất.