13
Ra khỏi nhà lao, bên ngoài trời sáng rực, ánh nắng chiếu lên một bóng dáng cao gầy đứng lặng.
Chàng khoác quan bào màu đỏ sẫm, ánh mắt nhàn nhạt dừng lại trên người ta.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Bùi Thanh Hằng trong quan phục, vội bước đến hành lễ:
“Đa tạ đại nhân, dân nữ vô cùng cảm kích.”
Chàng khẽ gật đầu, không nói lời nào.
Ta cũng không biết phải nói gì thêm, hành lễ thêm một lần nữa rồi quay người rời đi.
Nhưng vừa đi được hai bước, giọng Trường Huyền đột nhiên vang lên:
“Dư Tiểu Nhi, ngươi rốt cuộc có lương tâm không? Đối với tên tiểu tử kia thì nắm tay, dặn dò đủ điều, còn với công tử nhà ta, chỉ có một câu cảm ơn thôi sao?”
“Trường Huyền…”
Bùi Thanh Hằng ngắt lời y, rồi ho kịch liệt.
Ho mãi một lúc lâu, chàng mới điều hòa được hơi thở, quay sang ta, nhẹ nhàng mỉm cười:
“Tiểu Nhi, về nhà chờ ta, đúng sai trắng đen, ta nhất định sẽ điều tra rõ.”
Giọng chàng quả nhiên khàn đặc.
Lúc ấy, một chiếc xe ngựa đỗ trước cửa, đưa ta rời đi.
Qua khung cửa sổ xe, ta vẫn mơ hồ nghe được tiếng ho đứt quãng của chàng.
Về đến nhà, không hiểu sao lòng ta trống rỗng lạ thường.
Ngẩn ngơ một lúc, rồi ta nhóm lửa lên bếp.
Lột vỏ lê, cắt thành miếng, thêm xuyên bối và ý dĩ, đun chín, sau cùng thả vào hai miếng kẹo gừng.
Nhà không có bát súp tử tế, ta đành lấy một chiếc hũ nhỏ.
Ôm hũ trong tay, ta thuê xe ngựa, đi đến phủ tể tướng.
Nhưng đến nơi mới biết, phủ tể tướng lớn vô cùng, chỉ riêng cổng đã có mấy cái.
Không có người thông báo, ta chẳng thể nào vào được.
Ta đi qua đi lại trước cửa, lòng như lửa đốt. Đúng lúc ấy, thấy Trường Huyền vội vàng đi qua.
“Trường Huyền,” ta lập tức chạy đến, “ta nấu bát súp giúp giải cảm và nhuận giọng cho Bùi đại nhân, phiền ngài chuyển giúp ta.”
Trường Huyền cúi đầu liếc nhìn ta, khóe môi nhếch lên:
“Ngươi không tay không chân sao? Sao không tự mình mang vào?”
“Ta không vào được, ơ…”
Chưa nói dứt lời, y đã nắm lấy tay ta, kéo thẳng vào trong.
Phủ tể tướng bên ngoài đã rộng lớn, bên trong lại càng làm người ta chóng mặt.
Đi qua bảy ngã tám lối, cuối cùng dừng trước một cánh cửa phòng.
“Công tử ở bên trong, vào đi.”
Trước cánh cửa uy nghiêm, lòng ta thoáng chút e dè, phải lấy hết dũng khí mới run rẩy đẩy cửa vào.
Bên trong yên tĩnh, thoang thoảng hương mực và giấy.
Bùi Thanh Hằng đang ngồi bên bàn, mắt nhìn xuống, dường như đang xem gì đó, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ hỏi:
“Có chuyện gì?”
Ta lặng người một lúc, cẩn thận bước tới:
“Bùi đại nhân.”
Trang sách trên tay chàng bất chợt bị siết nhăn lại.
Chàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chuyển động, dường như thoáng chút sáng ngời.
“Tiểu Nhi, sao ngươi lại đến đây?”
Ta nhìn chiếc hũ trong tay, so với căn phòng trang nhã này, trông thật tầm thường.
“Ta nấu bát súp cho ngài, nếu không chê thì…”
“Đưa đây.”
Chàng đáp gọn, đưa tay ra.
Ta cẩn thận rót súp vào chén trà trên bàn, lại nâng lên thử độ ấm.
Vừa đủ ấm.
“Bùi đại nhân, uống đi.”
Chàng nhận lấy, từ tốn uống hết.
Một chén cạn, ta vội vàng rót thêm một nắp đầy.
“Ngồi đi.”
Chàng chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, rồi tiếp tục đọc sách, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm súp.
Mấy lần ta định không cần hũ súp nữa, đứng dậy cáo từ, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt xuống.
Trong phòng trở về yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật sách “soạt soạt”.
Dần dần, cơn buồn ngủ kéo đến, ta mơ màng thiếp đi.
Giấc ngủ ấy thật sâu.
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang nằm trên chiếc trường kỷ bên cửa sổ.
Bên ngoài trời đã tối, trong phòng không thắp đèn.
Ánh trăng trong trẻo chiếu qua khung cửa, hắt lên gương mặt người ngồi bên cạnh trường kỷ.
Ánh mắt chàng tựa như nước, mơ hồ còn hơn cả ánh trăng.
Ta giật mình tỉnh hẳn, luống cuống ngồi dậy.
“Xin… xin lỗi, ta đi ngay, không… không quấy rầy đại nhân nữa.”
“Tiểu Nhi.”
Bàn tay ta bỗng bị nắm lấy, rồi áp vào lòng bàn tay ấm áp.
“Đừng đi, được không?”
Giọng chàng vẫn khàn khàn, mang theo chút gì đó như van nài khó nhận ra.
Ta ngây người.
Ánh mắt chàng thoáng u tối, cánh tay khẽ siết lại, kéo ta vào lòng.
“Chúng ta có thể như ở Liêu Đông được không?”
Như ở Liêu Đông.
Lòng ta khẽ rung lên, nhưng rất nhanh lại trở nên bình tĩnh.
“Đại nhân, đây là kinh thành, làm sao giống Liêu Đông được?
Không giấu ngài, phủ tể tướng này xa hoa tráng lệ, Tiểu Nhi nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến.
Nếu ở lại đây, trong phủ có ai xem trọng ta?
Huống hồ… ngài sắp thành thân với công chúa Liên Hoa rồi.
Trâm hoa nhung mà ta không nỡ mua, công chúa chỉ liếc qua đã vứt bỏ.
Tiểu Nhi tuy hèn mọn, nhưng cũng không muốn bị người khác coi như cỏ rác.”
Ta nghẹn ngào, cố gắng nói một mạch, rồi giãy ra khỏi vòng tay chàng.
“Trời đã khuya, Tiểu Nhi phải về.”
Chàng từ từ buông tay, mãi lâu sau mới mở cửa phòng.
“Ta tiễn ngươi.”
Tựa như đêm gió tuyết ấy, dưới ánh trăng chỉ có ta và chàng.
Chỉ khác rằng lần này, là chàng nắm tay ta, từng bước dẫn đường.
14
Vài ngày sau, Cối Yến cuối cùng cũng trở về.
Bà Cối thấy y tiều tụy, gầy đi nhiều, không khỏi xót xa:
“Gần đây xảy ra chuyện gì sao? Sao con lại ra nông nỗi này?”
Cối Yến cười, vẻ không mấy để tâm:
“Thời gian qua, con chuẩn bị thi, ngày đêm đọc sách, nên không đến thăm mẹ và Tiểu Nhi được.”
Bà Cối không nghi ngờ gì, chỉ dặn đi dặn lại rằng học hành quan trọng, nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn.
Cối Yến không ở lâu, nhanh chóng quay lại thư viện để tiếp tục ôn luyện cho kỳ thi mùa thu sắp tới.
Ta tiễn y ra cửa, nhưng lần này y không đi ngay như thường lệ, mà lại đỏ bừng cả vành tai, dáng vẻ ngập ngừng như muốn nói lại thôi.
“Tiểu Nhi, những ngày qua thật nhờ cậy ở ngươi. Nếu… nếu ta đỗ đạt, có thể… có thể đến nhà ngươi cầu thân chăng?”
Cầu thân…
Ta bất giác nghĩ đến những ngày tháng ở Liêu Đông cùng Bùi Thanh Hằng.
Cối Yến là một người rất tốt, nhưng những chuyện ấy ta không thể giấu y.
Chỉ có điều, tất cả phải đợi y thi xong đã.
Ta mỉm cười gật đầu:
“Được, chúc ngươi kim bảng đề danh.”
Cả khuôn mặt y rạng rỡ hẳn lên, vui sướng vẫy tay nói:
“Ta đi đây, Tiểu Nhi, chờ ta nhé.”
Cối Yến quay lại thư viện, cuộc sống lại trở về như cũ.
Chỉ là số bạc tích góp trước đó đã dùng để lo lót ngục tốt, ta lại phải bắt đầu tiết kiệm lộ phí lần nữa.
Hôm ấy sau khi xong việc, ta định đi nhờ người viết thư gửi mẹ, báo rằng có lẽ ta sẽ phải chậm trễ một thời gian mới có thể đến tìm bà.
Đang đi, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào từ phía sau.
Chưa kịp phản ứng, đã có người túm lấy ta, mạnh mẽ ném vào một chiếc xe ngựa.
Ta ngã mạnh, mãi mới gượng dậy được.
Chiếc xe ngựa này xa hoa và rộng rãi vô cùng, chính giữa ngồi một nữ nhân dung nhan diễm lệ, dáng vẻ cao quý.
Đôi mày và ánh mắt nàng ta trông có phần quen thuộc.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là công chúa Liên Hoa.
Nàng ta bắt ta làm gì đây?
“Ngươi chính là Dư Tiểu Nhi?”
Ánh mắt nàng ta đầy khinh miệt, cằm hếch lên:
“Thật không biết trời cao đất rộng, dám đến kinh thành bám lấy Thanh Hằng ca ca của ta.”
Nàng ta là cành vàng lá ngọc, ta nào dám chọc giận, vội quỳ xuống giải thích:
“Công chúa hiểu lầm rồi, dân nữ đến kinh thành cùng người khác, để tìm Cối Yến, học trò của Thái Học Viện, không hề làm phiền đến Bùi đại nhân.”
“Cối Yến?”
Công chúa Liên Hoa thoáng ngẩn ra, lộ vẻ suy tư:
“Vậy ngươi đã tìm được hắn, sao còn chưa rời đi?”
“Dân nữ bị lũ thổ phỉ cướp hết lộ phí, đành phải ở lại kinh thành làm chút buôn bán nhỏ, tích góp tiền về quê.”
“Vô lý!”
Công chúa Liên Hoa đập mạnh lên bàn xe:
“Thanh thiên bạch nhật, ngay dưới chân thiên tử, làm gì có thổ phỉ? Xem ra không cho ngươi một bài học, ngươi sẽ không chịu rời đi!”
Nói rồi, nàng ta mở cửa sổ xe, nhìn ra ngoài:
“Dưới chân Nam Sơn có một khu rừng rậm, ném ngươi vào đó một đêm, xem ngươi còn dám ở lại đây không!”
Xe ngựa lập tức chuyển hướng, đi về phía Nam Sơn.
Ta lòng đầy hoảng hốt, nhưng dù có giải thích thế nào, công chúa Liên Hoa cũng làm ngơ.
Khi xe vừa đến rìa khu rừng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng binh khí va chạm.
Rồi nghe tiếng thị vệ hô lớn:
“Có thổ phỉ! Bảo vệ công chúa!”
Công chúa Liên Hoa sợ đến tái mặt, không tin nổi vào mắt mình khi nhìn thấy một đám người bao vây lấy xe ngựa.
“Không thể nào, sao lại có thổ phỉ?”
Ta cười khổ:
“Công chúa, giờ ngài tin lời dân nữ chưa?”
15
“Chiếc xe ngựa này hào nhoáng như vậy, bên trong chắc chắn là quý nhân giàu có, đừng để dê béo chạy thoát!”
Dù thị vệ liều chết bảo vệ, nhưng đám thổ phỉ đông đảo, quyết không buông tha cho xe ngựa.
Một trận mưa tên ào ạt bắn tới, con ngựa kéo xe trúng tên hí dài, điên cuồng lao vào rừng.
Xa phu không khống chế nổi, bị hất văng khỏi xe.
“Cứu… cứu ta, cứu ta với!”
Công chúa Liên Hoa không còn vẻ kiêu ngạo trước đó, vừa khóc vừa lớn tiếng kêu cứu.
Xe ngựa chạy thêm một đoạn trong rừng, bánh xe vấp phải thứ gì đó, bất ngờ dừng lại.
Chỉ trong thoáng chốc, ta và công chúa Liên Hoa đều bị hất văng khỏi xe.
Một cơn đau ập đến, ta cố gắng bò dậy.
Cử động tay chân, may mắn không bị thương nặng.
Nhưng công chúa Liên Hoa bên cạnh khóc càng dữ dội.
“Chân ta, đau quá!”
Ta bước tới kiểm tra, phát hiện trên chân nàng có một vết rách rất sâu, máu chảy không ngừng.
“Công chúa, đừng khóc nữa, tiếng khóc của ngài sẽ dẫn bọn thổ phỉ tới đây.”
Nàng sợ hãi run rẩy, cố gắng nín khóc, đôi mắt đỏ hoe ngập nước nhìn ta.
“Ta lén trốn khỏi cung, mang theo ít thị vệ… a , đau quá!”
Nàng cố vùng vẫy, nhưng ta giữ nàng lại.
Ta xé vạt áo, quấn chặt vết thương trên chân nàng cho đến khi máu ngừng chảy, rồi quay lại gọi nàng:
“Bọn thổ phỉ sẽ lần theo dấu xe tìm tới, ngài nằm xuống đây, để ta cõng ngài đi.”
Nàng ngẩn người, đờ đẫn nhìn ta.
Không dám chậm trễ, ta cắn răng cõng nàng lên, men theo rừng mà đi.
Đi được một đoạn, sau lưng vang lên giọng nói bực dọc:
“Ngươi cõng ta thì cõng, sao lại siết vết thương của ta đau chết đi được?”
Ta thở dài:
“Công chúa, nếu vết thương của ngài tiếp tục chảy máu, dù chúng ta có đi đến đâu, bọn thổ phỉ cũng lần ra.”
Nàng ngưng lại, không nói gì thêm.
Ta cõng nàng đi vòng quanh trong rừng, cuối cùng tìm được một hang động kín đáo.
“Chúng ta tạm thời trốn ở đây. Đợi đến tối, khi sao mọc, ta sẽ định hướng rồi đưa ngài ra ngoài.”
Ta vừa ngồi xuống nghỉ ngơi, nàng lại hét lên thất thanh:
“Có nhện! Ở cửa hang, ta sợ nhện nhất, mau đuổi nó đi!”
Quả nhiên, ở cửa hang có một con nhện.
Mạng nhện bị chúng ta phá hỏng khi bước vào, lúc này nó đang cố gắng sửa lại.
“Suỵt, đừng lên tiếng.”
Ta đưa tay che miệng nàng:
“Con nhện này có khi còn cứu được mạng chúng ta.”
Nàng tất nhiên không tin.
Nhưng lúc này bị thương, hành động khó khăn, lại không sai khiến được ta, đành cố nhịn sợ, mắt vẫn nơm nớp nhìn con nhện.
Hai chúng ta chờ trong hang đến khi trời tối.
Khi màn đêm sắp buông xuống, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân ồn ào.
“Tìm kỹ vào, hôm nay gặp mối béo thế này, đừng để chúng chạy thoát!”
Bọn thổ phỉ lại kéo đến.
Công chúa Liên Hoa kinh hãi, mắt mở to, tay bịt chặt miệng, không dám cử động.
Tim ta cũng đập loạn nhịp, lòng bàn tay và trán đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chẳng mấy chốc, có tiếng bước chân tiến lại gần.
“Đã tìm bên kia chưa? Có ai không?”
“Chỉ là một cái hang nhện tơ giăng đầy, chắc không có người.”
“Vậy mau tìm chỗ khác, đừng để chúng chạy mất.”
Tiếng bước chân và trò chuyện dần xa.
Công chúa Liên Hoa thở phào nhẹ nhõm, nhìn mạng nhện trước mặt, nước mắt rơi lã chã.
“Thật… thật may nhờ có ngươi.”
Ta cũng âm thầm cảm thấy may mắn:
“Nhện trong mắt công chúa có lẽ chỉ như cỏ rác, nhưng đôi khi, chính cỏ rác lại có thể cứu mạng người.”
Nghe ta nói, nàng sững sờ hồi lâu, rồi lau nước mắt, khẽ nói:
“Xin lỗi, đều là ta hại ngươi.
“Là ta sai người vu oan Cối Yến hối lộ giám khảo, chỉ để khiến hắn bị loại khỏi khoa thi lần này, để các ngươi sớm rời khỏi kinh thành.
“Nhưng sau đó, Thanh Hằng ca ca đã điều tra rõ sự thật, Cối Yến được minh oan, còn có thể tiếp tục tham gia kỳ thi. Ta lại nghĩ cách khác để hại ngươi, ép ngươi phải rút lui mà đi.
“Đều là lỗi của ta. Giờ ta mới hiểu, vì sao Thanh Hằng ca ca lại thích ngươi, chứ không phải ta.”
Ta cuối cùng cũng hiểu, thì ra kẻ hãm hại Cối Yến là nàng.
Nhưng khi nghe nàng nói Bùi Thanh Hằng thích ta, ta không khỏi bật cười:
“Công chúa nhầm rồi, Bùi công tử thấy ta vừa xuẩn vừa vụng, sao có thể thích ta được.”
“Ban đầu ta cũng nghĩ vậy, cho đến khi biết vì muốn ăn bát mì của ngươi, huynh ấy sẵn sàng đứng chờ cả đêm ở đầu ngõ, nghe huynh ấy khi say rượu cứ gọi tên ngươi mãi, cầu xin ngươi đừng đi. Lúc ấy, ta mới hiểu, thì ra thích một người là như vậy.”
Đứng chờ cả đêm, say rượu gọi tên ta.
Những điều ấy, chàng chưa từng nhắc đến với ta.
Nghe nàng nói, lòng ta bỗng nhói lên, như thể bị muôn ngàn kim châm.
Đau đến mức nước mắt không kìm được mà tuôn trào.