Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA GẢ CHO MỘT VỊ VƯƠNG GIA TÀN NHẪN Chương 5 TA GẢ CHO MỘT VỊ VƯƠNG GIA TÀN NHẪN

Chương 5 TA GẢ CHO MỘT VỊ VƯƠNG GIA TÀN NHẪN

4:54 chiều – 29/08/2024

11

Sau khi xử lý đơn giản vết thương, Ninh Tri Húc đưa ta lên xe ngựa.

Ta tựa vào thành xe, cố gắng để cơ thể được thoải mái nhất, nhưng những cơn xóc nảy vẫn làm vết thương đau đớn, khiến ta vô thức rên lên một tiếng.

Ánh mắt của Ninh Tri Húc nhìn ta đầy áy náy, giọng nàng nghẹn ngào:

“Thật xin lỗi, lúc đó ta chỉ là bị cơn giận làm mờ mắt, ta không nên ra tay nặng như vậy.”

Ta cố gắng nhếch môi cười, roi ngâm trong nước ớt, quả thật không phải là thủ đoạn mà người bình thường có thể nghĩ ra.

Ta lắc đầu:

“A tỷ, ta không trách ngươi. Ta biết ngươi vốn không phải người xấu, những gì ngươi làm suốt bao năm qua đều là do có kẻ cố tình xúi giục và dung túng. Họ chỉ mong biến ngươi thành một kẻ giống như lời đồn kiêu ngạo, độc ác đến tột cùng.”

Ninh Tri Húc cúi đầu nhìn đôi tay mình, những ngón tay trắng trẻo, chưa từng chạm vào việc nặng nhọc.

“Nhưng ta thực sự đã làm nhiều việc ác như lời đồn. Từ nhỏ, mọi người đều nói với ta rằng, ta là đích nữ của phủ Tướng quốc, ta muốn làm gì cũng được. Thậm chí nếu ta muốn sao trên trời, họ cũng phải hái xuống cho ta. Chưa từng ai dạy ta làm sao phân biệt đúng sai.”

Ánh mắt ta trở nên phức tạp. Ninh Tri Húc lớn lên trong sự nuông chiều, dù nàng gây ra bất kỳ rắc rối gì, cũng sẽ luôn có người đứng ra xử lý, và sẽ có không ít kẻ xu nịnh đến tán dương nàng. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến những việc mà mình làm sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho người khác.

Nàng sống trong tháp ngà, được bao bọc, bảo vệ, đó là may mắn của nàng, nhưng cũng là bất hạnh của nàng.

“Ta chỉ là một kẻ vô dụng, chuyên gây rắc rối. Chỉ biết mang lại phiền toái cho người xung quanh, thậm chí ta còn không biết điều gì là đúng, điều gì là sai, và ta còn khiến ngươi bị thương nặng như thế này. Gọi người phụ nữ độc ác đó là mẫu thân suốt mười mấy năm trời!”

Ninh Tri Húc nói đến đây thì không nói nổi nữa, ánh mắt nàng đầy đau đớn, hối hận. Ta chỉ còn đủ sức nắm chặt tay nàng, lắc đầu.

“A tỷ, không phải vậy. Ta biết ngươi từ nhỏ đã cố gắng học hành chăm chỉ, là người rất có tài, ba bước một câu, năm bước một bài thơ. Lúc ta sống ở vùng quê xa xôi, cũng từng nghe danh ngươi. Ta còn biết ngươi năm 15 tuổi tham gia săn bắn, bắn trúng con hươu đầu đàn, được bệ hạ đích thân khen ngợi. Ngươi không tệ như ngươi tưởng đâu.”

“Ta biết a tỷ của ta không phải qua lời đồn đại, có lẽ vì chúng ta là song sinh, tâm linh tương thông. Ngươi chỉ là một đứa trẻ được nuông chiều quá mức, nhưng biết sai mà sửa thì vẫn là điều tốt.”

“Còn về chuyện của Trường Ninh công chúa, khi đó sự việc xảy ra, ngươi còn trong tã lót, ngươi không biết gì cả, sao có thể nói ngươi có lỗi?”

Ta cố gắng tìm từ ngữ trong đầu, nỗ lực an ủi nàng.

Những lỗi lầm đã phạm phải trong quá khứ thì không thể sửa chữa, nhưng chỉ cần nàng biết sai mà sửa, thì không bao giờ là quá muộn.

Ninh Tri Húc siết chặt nắm tay, rồi tránh vết thương của ta, ôm chặt lấy ta:

“Vãn Tinh, a tỷ đã nhận ra mình sai lầm đến nhường nào. Từ nay ta sẽ thay đổi, sẽ làm một tấm gương tốt cho muội. Ta sẽ cho muội thấy rằng a tỷ của muội là người tốt nhất trên đời.”

Ta nở một nụ cười chân thành:

“Được, ta sẽ chờ.”

Nếu bỏ qua những lời đồn đãi trong kinh thành, Ninh Tri Húc vẫn là một nữ tử tài sắc vẹn toàn trong chốn khuê phòng, văn võ song toàn, nhưng tiếc rằng nàng lại vì mê đắm hoàng thượng mà mù quáng suốt bao năm.

Phía đông đã bắt đầu rạng sáng, nơi giao hòa giữa trời và đất, chiếc xe ngựa lao nhanh như gió.

“Rítt!”

Một tiếng động lớn vang lên, xe ngựa đột ngột dừng lại, khiến chúng ta ngã nhào.

Màn xe bị vén lên, một góc áo màu vàng chói lọi xuất hiện trước mắt.

Trong ánh sáng ngược, hoàng đế đứng từ trên cao nhìn xuống chúng ta.

“Tri Húc, sao ngươi lại dám lừa trẫm?”

Ninh Tri Húc theo bản năng che chắn cho ta sau lưng.

“Đồ hoàng đế chó má, ngụy quân tử, kẻ tiểu nhân…”

Nàng chưa kịp chửi thêm vài câu, chúng ta đã bị trói lại, đầu còn bị trùm một cái bao tải hôi hám.

Xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh.

Trong bóng tối ngột ngạt, Ninh Tri Húc không kiềm được mà lên tiếng:

“Sao ngươi không nói sớm? Nếu ngươi nói sớm, ta đã không đưa ngươi vào phủ Cửu Vương, cũng có thể sớm nhận ra bộ mặt thật của hoàng đế.”

Ta đáp:

“Nói sớm có ích gì chứ? Với sức của chúng ta, làm sao có thể chống lại hoàng đế và công chúa? Hơn nữa, roi của ngươi đánh nặng như vậy, ta lấy đâu ra thời gian mà mở miệng?”

Nàng càng thêm lo lắng:

“Giờ phải làm sao, chẳng phải chỉ có ngươi với ta thôi sao? Cửu Vương có thể giúp ngươi không?”

Lời còn chưa dứt, xe ngựa lại đột ngột dừng lại.

Một giọng nói lạnh lùng nhưng quen thuộc vang lên từ phía ngoài rèm.

“Hoàng huynh, vẫn khỏe chứ?”

Kỳ Dận… chàng thực sự đã đến!

“Chúng ta được cứu rồi! Ưm…”

Chúng ta còn chưa kịp vui mừng thì đã bị nhét giẻ vào miệng và kéo ra khỏi xe.

Chưa đi được bao xa, dưới chân đã thấy chới với, còn cổ thì bị dây thừng siết chặt đến nghẹt thở.

Ta cố gắng nhìn qua khe hở của bao tải.

Giờ đây, có lẽ chúng ta đã bị treo lên tường thành.

“Cửu đệ, tài bắn cung của đệ là thiên hạ vô địch. Vậy giữa hai nữ nhân này, đệ có thể bắn trúng ai?”

Giọng hoàng đế bình thản như đang bàn luận về thời tiết hôm nay, nhưng lại khiến ta lạnh cả sống lưng.

Ta và Ninh Tri Húc, phải có một người chết sao?

Kỳ Dận… chàng có nhận ra ta không?

Sau bao năm tính toán kỹ lưỡng, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy hoảng loạn và bất lực.

Bên ngoài im lặng đến đáng sợ.

Cung đã giương lên, gió thổi qua dây cung căng cứng, phát ra âm thanh “véo véo”.

Ta cam chịu nhắm mắt lại.

Mũi tên xé gió lao tới, thẳng hướng tường thành mà bay, vang lên âm thanh giòn giã khi cắm sâu vào da thịt.

Nhưng ta không cảm thấy đau đớn.

Chẳng lẽ là Ninh Tri Húc…

“Giết!”

Kỳ Dận lớn tiếng hô.

Chớp mắt, tiếng vó ngựa, tiếng binh đao giao chiến vang lên không ngớt.

Trong cơn hoảng loạn, một mũi tên khác đã cắt đứt dây thừng trên cổ ta.

“Đừng động đậy.”

Ta được Kỳ Dận ôm chặt, đáp xuống đất một cách an toàn.

Hắn thô bạo giật chiếc bao tải trên đầu ta, rồi rút miếng giẻ trong miệng ta ra.

Ánh sáng bất ngờ khiến ta phải nheo mắt lại.

Nhìn khuôn mặt lo lắng tột độ của Kỳ Dận, ta một lúc lâu mới thốt ra được câu hỏi:

“Chàng… làm sao biết được ta là ai?”

Khóe mắt hắn đỏ lên, giọng nói pha chút nghẹn ngào:

“Mũi tên của ta, chưa bao giờ bắn trượt.”

Nói rồi, Kỳ Dận cúi xuống hôn ta.

Nụ hôn này dịu dàng và kéo dài.

Ta gần như không thể thở, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị giữ chặt, nụ hôn càng trở nên sâu hơn.

Trên đầu, giọng Ninh Tri Húc vang lên đầy hoảng loạn:

“Cửu Vương gia, còn một người nữa ở đây!”