Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 13

9:59 chiều – 27/06/2024

Trọng Quân ôm chặt chân ta, khóc lóc nói muốn mâũ phi, Tề Chiêu bị tiếng khóc của cậu bé làm giận dữ, đứng dậy định lấy thanh kiếm của mình, muốn cho cả mẹ con Ý phi chôn cùng hoàng hậu.

“Hoàng thượng.” Ta ôm Trọng Quân, quỳ xuống trước chân Tề Chiêu, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Hoàng thượng khai ân, Trọng Quân dù sao cũng là hoàng tử của ngài, cậu bé mới sáu tuổi thôi.”

Ta cố gắng giữ bình tĩnh, Tề Chiêu đứng trước mặt ta, ta cúi đầu nhìn mũi giày của anh, cảm thấy sống lưng lạnh toát.

“Vậy Dung quý phi nghĩ, trẫm nên xử lý hoàng tử của trẫm thế nào? Hay Dung quý phi muốn giữ lại, nuôi dưỡng bên mình?”

Lời của Tề Chiêu như có hình thể, mang theo sự chế nhạo từng chữ từng chữ đập vào người ta, làm đầu ta nổ tung, như thể tất cả máu trong người đều chảy ngược.

Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn huynh ấy, chỉ thấy trong mắt anh là sự lạnh lẽo pha lẫn với nỗi đau buồn.

“Hoàng thượng có ý gì?” Ta hỏi lại.

“Trẫm nghe nói, khi hoàng hậu mang thai, Dung quý phi và tiện nhân bị đánh chết đó qua lại… vô cùng thân mật.”

Bốn chữ “vô cùng thân mật” tràn ra từ môi anh, Tề Chiêu không nói nặng lời với ta, nhưng ta như thấy anh đang cầm dao cùn cắt vào thịt ta.

Huỳnh ấy không cho ta đứng dậy, nhưng ta vẫn vịn vào ghế từ từ đứng lên.

Ánh mắt Tề Chiêu bao trùm lấy ta, ta không tin nhìn huynh ấy, tiếng khóc của Trọng Quân thổn thức, cậu bé đang trốn sau lưng ta.

“Hoàng thượng hôm nay giữ lại thần thiếp, là nghi ngờ thần thiếp thông đồng với người khác, hại chết hoàng hậu sao?”

Tề Chiêu không nói, dường như đang chờ ta giải thích.

Nhưng ta có thể giải thích gì đây.

“Hoàng thượng đau đớn vì mất người yêu, nhưng Thanh Vân của thần thiếp, chẳng phải cũng mất mạng trong vụ tai họa đó sao!”

Giọng ta không kiềm chế được mà cao lên, là vì ta, cũng vì Thanh Vân đã đỡ mũi tên độc cho Mạnh Đan Khanh.

Nếu là trước đây, ta chắc chắn sẽ khóc trong sự chất vấn vô lý này, nhưng giờ đây trong mắt ta lại không có một giọt nước mắt nào.

Người cũ của phủ Trang đã chết hoặc tan tác, Thanh Vân duy nhất bên ta cũng đã đi, ta thực sự không còn gì để khóc.

Sự đối đầu giữa ta và Tề Chiêu cuối cùng dừng lại khi huynh ngồi xuống với vẻ thất bại trong ánh mắt kiên quyết của ta.

Ta nên là người chiến thắng, nhưng thực ra lại thua thảm hại.

Tề Chiêu sai người đưa ta về cung Trúc Lan, cũng sai người đưa Trọng Quân về.

Khi ta quay người đi, mơ hồ nghe thấy Tề Chiêu gọi ta một tiếng Vân nhi.

Ta nghi mình nghe nhầm, bước chân dừng lại, nhưng cũng không đáp lại.

Trọng Quân từ hoàng tử được yêu quý trở thành con của tội nhân, giữ được mạng sống nhưng bị giam cầm suốt đời, gia đình ngoại tổ cũng bị liên lụy mà chịu án tử.

Nhưng việc này vẫn chưa kết thúc, chuyện ngựa điên đã có kết quả, nhưng thích khách vẫn không có manh mối, chỉ cần vụ ám sát trên phố dài chưa được phá, hoàng thành này sẽ không yên ổn.

Điều ta không ngờ là việc ta và Tề Chiêu chia tay không chỉ không gây ra xôn xao, mà nửa tháng sau huynh ấy còn hạ chỉ, không do dự giao quyền quản lý hậu cung cho ta.

Có lẽ huynh ấy hối hận, có lẽ đã điều tra rõ, có lẽ muốn bù đắp cho ta, hoặc chỉ đơn giản là vì hậu cung cần có người quản lý.

Nhưng đối với ta, tất cả điều đó không còn quan trọng.

Giờ đây trong cung ai cũng lo lắng cho mình, tuy ta nắm quyền lớn, nhưng thật ra chẳng có gì để quản, những việc nhỏ hàng ngày đều có Phương Kỳ An lo liệu, ta cũng không phải bận tâm.

Thuốc chữa bệnh từng bát từng bát được đưa đến trước mặt ta, ta vốn không thích uống thuốc, trước đây đều do Thanh Vân ép uống, giờ không còn ai quản ta nữa, ta nhận thuốc nhưng không muốn uống, chỉ lén đổ hết vào chậu hoa.

Thuốc đổi rồi lại đổi, cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận bị đổ vào chậu hoa.

Bệnh của ta cứ thế kéo dài, từ mùa đông kéo đến mùa xuân, không những không khá lên mà càng ngày càng nặng.

11.
12.
Ta định cứ để như thế, nhưng thật không may, việc ta đổ thuốc bị Phương Kỳ An phát hiện.

Dạo này hắn ta cứ lải nhải bên tai ta, nói đơn thuốc của thái y viện không hiệu quả, ta uống nhiều thuốc thế mà sắc mặt vẫn không khá hơn.

Lải nhải thì thôi, hôm nay hắn ta còn lén nấp sau kệ, bắt quả tang ta đang đổ thuốc.

Ta cầm bát thuốc rỗng, quay lại, thấy Phương Kỳ An thò nửa người ra khỏi kệ, nhìn ta chằm chằm.

Hắn ta không nói một lời, bước tới lấy bát thuốc từ tay ta, rồi lặng lẽ quay đi.

Rõ ràng hắn ta không nói một câu nào, nhưng lại khiến ta cảm thấy vô cùng hối lỗi, đến nỗi buổi trưa ta cầm cuốn sách giả vờ đọc, nhưng không chữ nào vào đầu.

Ta lật trang sách một cách vô hồn, một lát sau, Phương Kỳ An lại mang đến một bát thuốc mới, nước thuốc màu nâu đậm bốc hơi trắng, nhìn thấy mà đầu ta đau nhức.

Phương Kỳ An cúi người mời ta uống thuốc, ta tuy hối lỗi, nhưng nhìn bát thuốc, cổ họng khô khốc, khó khăn nuốt nước bọt, đành miễn cưỡng gật đầu, bảo hắn ta đặt thuốc xuống trước, để nguội một chút rồi ta sẽ uống.

“Đã là ấm rồi, không nên để nguội thêm.” Phương Kỳ An múc một muỗng thuốc bằng sứ, đưa đến bên miệng ta: “Nương nương uống một ngụm đi.”

Ta mím môi không nói, lông mày nhíu lại, Phương Kỳ An thở dài, giọng càng lúc càng thấp, cậu ấy nói: “A tỉ, uống một ngụm đi, ta cầu xin tỉ.”

Nghe lời Phương Kỳ An, ta bỗng run rẩy, nhớ lại lần đầu gặp hắn.

Ngày đó ta không muốn đi dự lễ sắc phong hoàng hậu, nên cố tình để mình ngã xuống bậc thang, mượn cớ ở lại cung Trúc Lan, cũng chính ngày đó, ta nhớ đến tiểu thái giám tên Phương Kỳ An trong cung.

Sau đó vào ngày sinh nhật ta, ta nói với Phương Kỳ An, nếu hắn muốn, có thể xem ta như tỷ tỷ. Ta vừa nói xong, Phương Kỳ An đã khóc òa lên, không nói nên lời.