8
Đang vào giữa mùa đông, hoa mai nở rộ.
Yến tiệc thưởng mai tại phủ họ Chu quy tụ các họ hàng và quản gia.
Lâm thị không chịu nổi cái lạnh nên đã sớm lui về nghỉ ngơi.
Chu Diệp ngồi một bên, ôm hai tiểu thiếp cười đùa.
Nhưng lại không thấy Tri Dao đâu.
Nghe nói sau hôm đó, nàng ta mất hết ân sủng, bị Chu Diệp bỏ mặc, thậm chí đến cả những tiểu nha đầu cũng có thể ức hiếp nàng.
Giữa bữa tiệc, bỗng vang lên một khúc nhạc u buồn, ngay sau đó, một mỹ nhân với đôi chân đeo chuông vàng bước ra giữa vườn mai nở rộ.
Đôi chân nhỏ bé đã bị lạnh cóng đến xanh xao, bởi vì nàng ta đang nhảy múa trên nền tuyết.
Khi nhảy được một đoạn, nàng cởi dần y phục, đến khi khúc nhạc kết thúc, nàng chỉ còn lại một lớp áo mỏng manh.
Người nữ nhân ấy, chính là Tri Dao.
Cơ thể nàng lạnh đến tím tái, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc áo choàng lông hồ ly trắng quý giá ta đang mặc.
Sau khi nàng múa xong, mọi người đều sững sờ, lão phu nhân mặt đanh lại, còn Chu Diệp chỉ cười lớn, kéo Tri Dao vào lòng.
“Haha, thật là một người biết ý, điệu múa thế này xem bọn kỹ nữ trong thanh lâu múa chẳng có gì thú vị, chỉ có nữ nhân đoan chính múa mới thật sự hấp dẫn.”
“Nàng có biết, điệu múa này bao nhiêu nữ nhân không chịu học, chỉ có nàng mới chịu học không.”
Ta chợt hiểu ra, thì ra hôm đó Tri Dao đã dùng việc múa trước mặt mọi người làm điều kiện để giữ lại mạng sống của mình.
Kiếp trước, Chu Diệp cũng từng bắt ta học điệu múa này, nhưng ta không chịu, thay vào đó ta học múa Kim Liên, để lấy lòng hắn.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra giống hệt như kiếp trước, Chu Diệp uống nhiều rượu, nắm lấy cằm của Tri Dao:
“Nàng thật đáng yêu, đợi khi thê tử ốm yếu kia của ta chết đi, ta sẽ nâng nàng lên làm chính thất.”
Tri Dao kích động đến mức run rẩy, sắc mặt dần có chút huyết sắc, nàng cười nhạt nhìn ta từ xa.
Lão phu nhân đập mạnh bàn trách mắng:
“Đúng là làm trò đồi bại, giữa ban ngày mà dám làm mấy chuyện xấu hổ này.
Người đâu, lôi tiện tỳ này ra, đánh mười roi!”
Chu Diệp uống say, ôm chặt lấy Tri Dao không buông, khiến lão phu nhân tức giận bỏ đi.
…
Ta cầm sổ sách, muốn đến hỏi lão phu nhân vài vấn đề, nhưng trước khi bước vào, ta nghe thấy tiếng lão phu nhân và bà Triệu đang nói chuyện thì thầm với nhau.
“Phu nhân, đại thiếu gia quá mức hoang đường.”
Lão phu nhân thở dài nặng nề:
“Ban đầu ta định dù tốt xấu thế nào, chỉ cần nuôi như mèo chó, lấy danh nghĩa nhi tử họ Chu để nối dõi và giữ vững gia nghiệp là được.
Nhưng mấy năm gần đây hắn ngày càng hoang đường, ta chết rồi e rằng Tri Hằng sẽ không thể kiềm chế nổi hắn.”
Giọng lão phu nhân mang theo chút căm phẫn:
“Con mụ tiện nhân đó sinh ra đứa con vô dụng như vậy, thật là uổng công ta chăm sóc cho mụ ta!”
Ta giật mình, hóa ra Chu Diệp không phải con ruột của lão phu nhân, chuyện bỏ mẫu để lấy tử mới thật đúng với cách làm của bà.
“Lão nô nghĩ, tiểu thư Tri Hằng có phong thái giống bà hồi trước, có thể là người hữu dụng.”
“Ừ, ta cũng thấy nó có thể sử dụng được.
Ban đầu chỉ định để nó viết giấy cam kết suốt đời không lấy phu quân, như một quản gia cả đời quản lý việc kinh doanh của nhà họ Chu.
Nhưng giờ, ta lại thay đổi ý định.
Tri Hằng quá thông minh, ta sợ nó tham vọng quá lớn.
Chu Diệp lại hồ đồ, chi bằng đợi khi Lâm thị chết, ta gả Tri Hằng cho Chu Diệp làm kế thất, sinh con nối dõi cho nhà họ Chu.
Nó làm chủ mẫu, yên tâm lo toan cho nhà họ Chu chúng ta, chẳng phải là đôi bên đều có lợi sao?”
Ta cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, cái lạnh thấu xương lan khắp cơ thể.
Bà ấy lại có ý định này, muốn ta gả cho tên súc sinh đó!
Trong phòng, giọng lão phu nhân trở nên u ám:
“Ta đã hết lòng lo cho nhà họ Chu, bảo đảm nhà này sẽ phú quý lâu dài, cũng coi như xứng đáng với linh hồn của ông ấy nơi chín suối, dưới hoàng tuyền, ta cũng có thể ngẩng mặt gặp ông ấy.”
Bà Triệu thở dài một tiếng:
“Lão phu nhân đối với lão gia tình sâu như biển, vì di ngôn của ngài ấy mà lo lắng khổ tâm, trời đất có thể làm chứng.”
Ta nắm chặt tay lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, sự đau đớn giúp ta tỉnh táo.
Tình sâu như biển của bà, dựa vào cái gì lại phải dùng cuộc đời và hạnh phúc của ta để hoàn thành?
9
Muội muội Tri Dao được sủng ái trở lại, sự xa hoa còn vượt xa trước đây.
Ta vừa mới ngồi xuống trong vườn, nàng đã dẫn theo người đến.
Trải đệm mềm, đặt lò than, đốt hương, bày trà, dáng vẻ không kém gì một chính thất phu nhân.
Nàng ta cười đầy tự mãn:
“Ngươi lấy lòng lão phu nhân để trở thành Nhị tiểu thư thì sao chứ, sau này phủ họ Chu rốt cuộc vẫn là của thiếu gia.”
“Đợi ta làm chủ mẫu của nhà họ Chu, ngươi sẽ hiểu được rằng khi rơi vào tay ta, ta sẽ có cách khiến ngươi hiểu rõ tôn ti trật tự.”
Ta nhìn nàng ta, bật cười khúc khích:
“Muội muội ngốc nghếch, sao lại ngây thơ như vậy?
Lão phu nhân đã nói rõ rồi, nếu chẳng may thiếu phu nhân qua đời, sẽ gả ta cho thiếu gia làm kế thất.”
Tri Dao chấn động, ánh mắt tràn đầy sự không tin, miệng lẩm bẩm:
“Không thể nào, không thể nào…”
Ta che miệng cười:
“Sao lại không thể chứ, dù sao ta và thiếu gia cũng đâu phải ruột thịt.
Nếu ngươi không tin, cứ đi hỏi thử xem.”
Tri Dao chợt tỉnh ra, hằn học liếc ta một cái, sắc mặt tái nhợt, vội vã bước đi.
Ta nhìn theo bóng lưng nàng ta, khẽ cúi mắt nhấp một ngụm trà.
Mọi chuyện có lẽ sẽ sớm bắt đầu thôi…
10
Lễ mừng thọ năm mươi của lão phu nhân được tổ chức vô cùng hoành tráng.
Sau một ngày náo nhiệt, buổi tối Chu Diệp lại thiết đãi một bữa tiệc gia đình tại viện của mình, mời lão phu nhân và ta cùng tham dự.
Lâm thị ngồi bên cạnh hắn, mặc dù là phu thê nhưng cả hai đều nhìn nhau với ánh mắt đầy chán ghét.
Sau khi vội vàng dâng hương và chúc thọ, Lâm thị liền cáo bệnh trở về phòng.
Chu Diệp vỗ tay, Tri Dao liền mang một bát canh vào.
Chu Diệp tự tay dâng bát canh cho lão phu nhân nói:
“Mẫu thân, đây là món Phật nhảy tường mà con đích thân canh lửa, hầm suốt một ngày một đêm để dâng lên người.”
Lão phu nhân nhìn Chu Diệp, trong ánh mắt vốn lạnh lùng nay thoáng chút ấm áp:
“Con có lòng rồi.”
Nói xong, bà liền ăn vài miếng.
Chu Diệp thở phào, dáng vẻ ngạo nghễ thường thấy biến mất, thay vào đó là ánh mắt sắc bén:
“Mẫu thân luôn yêu thương con, nhưng tại sao năm xưa người lại không để lại cho mẫu thân ruột của con một con đường sống?”
Lời này vừa dứt, cơ mặt của lão phu nhân không tự chủ được mà giật lên.
Chu Diệp cười lớn, rồi chỉ tay về phía ta:
“Mẫu thân à, người giết mẫu đoạt tử, giờ lại tìm đến kẻ mồ côi này, muốn ả nắm quyền nhà họ Chu, chẳng lẽ trong mắt người, con chỉ là một con rối sao?”
Lão phu nhân tức giận đến cực điểm, muốn đứng dậy nhưng lại ôm bụng trong đau đớn, khóe miệng rỉ ra một dòng máu tươi.
Tri Dao khuấy bát Phật nhảy tường bằng chiếc thìa, cười khẩy:
“Lão phu nhân, món canh này ngon không?”
Chu Diệp nắm chặt tay Tri Dao nói tiếp:
“Nhờ có Dao nhi nhắc nhở, nếu không, ta sẽ còn bị che mắt về thân thế của mình cả đời, sao có thể biết được âm mưu của người.”
Sắc mặt lão phu nhân tái xanh, ngón tay run rẩy chỉ về phía Chu Diệp và Tri Dao, nhưng không thể thốt nên lời.
Chu Diệp cười lạnh: “Mẫu thân đừng chỉ vào ta, là do dưỡng nữ tốt của người hạ độc người, sau khi người chết, ta sẽ bắt nàng ta đền mạng.”
Tri Dao cười khinh khỉnh, ghé sát vào tai ta thì thầm:
“Tỷ tỷ à, có vẻ như ngươi không thể trở thành chủ mẫu của nhà họ Chu rồi.
Cuối cùng thì ngươi vẫn thua ta một bước, hãy đi theo lão bà kia xuống hoàng tuyền đi!”
Lão phu nhân đổ người về phía ta, bất tỉnh nhân sự.
Ta lắc đầu, lắng nghe tiếng ồn ào ngày càng gần.
Chu Diệp cau mày nói:”Tiếng gì vậy?”
Ta nhẹ nhàng đáp: “Là quan binh đến.”
Chu Diệp nhìn Tri Dao chất vấn: “Nàng báo quan sao?”
Tri Dao bối rối lắc đầu đáp: “Thiếp không có mà.”
Giọng nói yếu ớt của Lâm thị vang lên:
“Là ta báo quan, ngươi giết mẫu thân, chẳng lẽ không nên báo quan để bắt ngươi sao?”
Chu Diệp hung hăng nhìn Lâm thị:
“Đồ nữ nhân thối tha, ta sẽ xử lý ngươi sau.
Các ngươi báo quan cũng vô ích, lão bà kia đã chết rồi, ngươi nghĩ quan phủ sẽ tin giữa việc dưỡng nữ không rõ lai lịch hạ độc bà ta, hay là tin đứa con ruột giết mẫu thân mình?”
Lâm thị cười, nụ cười ấy rạng rỡ như hoa mai nở trong giá lạnh.
“Đồ ngốc, món Phật nhảy tường của các ngươi đã bị ta đổi từ lâu rồi, trong canh có độc, nhưng không phải loại độc chết người, lão phu nhân sẽ không chết đâu.”
Lời vừa dứt, quan binh đã đến nơi.
Lão phu nhân dù miệng vẫn còn máu tươi nhưng vẫn thở đều.
Chu Diệp và Tri Dao mặt mày xám ngoét, run rẩy như lá rụng, cả hai sụp xuống đất không còn chút sức lực.
Lâm thị nhìn cảnh tượng ấy, bật cười, nhưng nụ cười nhanh chóng chuyển thành tiếng khóc.