7
Lão phu nhân ngồi nghiêm chỉnh ở chính đường, Chu Diệp, Lâm thị, Tri Dao và những người khác cung kính đứng bên cạnh.
Lão phu nhân nắm tay ta, dùng khăn lau đi vết máu khô trên khóe miệng ta.
“Tri Hằng là nghĩa nữ của ta, thông minh, chu đáo, giúp ta quản lý công việc vặt, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ta, còn hiếu thuận hơn cả con ruột của ta.”
“Bà Triệu, bà già rồi, càng ngày càng vô dụng, không những để Tri Hằng phải chung đụng với hạ nhân, còn không nhắc nhở người trong phủ thay đổi cách xưng hô.”
Bà Triệu nghe vậy cười khổ:
“Lão nô hồ đồ, lập tức sẽ sắp xếp người dọn dẹp Hằng Ngô Viện bên cạnh viện của chúng ta cho Nhị tiểu thư ở, và để A Lê theo hầu.”
Lão phu nhân gật đầu tuyên bố:
“Từ nay về sau, Tri Hằng sẽ là chủ nhân chính thức của phủ họ Chu.”
Tri Dao đứng một bên, tay nắm chặt khăn tay đến gần như xé nát.
Kiếp trước nàng ta đã làm trâu làm ngựa bên cạnh lão phu nhân, bị đánh mắng, sống còn khổ hơn cả nha hoàn.
Còn ta lại có thể trở thành Nhị tiểu thư của phủ họ Chu.
Lão phu nhân chuyển giọng nói tiếp:
“Tri Dao di nương, ngươi từ khi nào trở thành chủ nhân của phủ họ Chu vậy?”
Tri Dao bất ngờ bị gọi tên, sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất.
“Một thiếp thất chỉ là món đồ chơi, cũng dám tự xưng là chủ tử, không biết tôn ti trật tự gì cả.”
Nàng liên tục dập đầu xin tội, lão phu nhân nhíu mày trách mắng:
“Đồ ngu xuẩn, người ngươi phải xin lỗi là Nhị tiểu thư.”
Nàng ngẩn người, sau đó nhìn về phía Chu Diệp, vẻ mặt đầy van nài.
Chu Diệp khó chịu nhíu mày nói:
“Mẫu thân phạt ngươi, ngươi phải chịu.
Đã xúc phạm Nhị muội, thì phải mau chóng xin lỗi, ngươi cũng chẳng phải nhân vật cao quý gì.”
Tri Dao đành phải chịu đựng nỗi nhục nhã mà cúi đầu tạ lỗi với ta.
Bà Triệu vội vã bước vào nói:
“Lão phu nhân, đã dùng hình với Đào Nhi, nàng ta đã khai.
Đào Nhi nói chính Tri Dao di nương sai nàng đi mua hồng hoa, và cũng chính nàng ra lệnh bỏ hồng hoa vào thuốc an thai của Triệu di nương, phần còn lại đặt dưới gối Nhị tiểu thư.”
Tri Dao hét lên một tiếng:
“Không, không phải ta, là nha hoàn đó vu oan cho ta! Ta bị oan!”
Lão phu nhân nhắm mắt phán:
“Chỉ là thứ được mua về, đánh chết đi.”
Nói xong, bà nhìn ta dò xét:
“Hằng nhi nghĩ sao?”
Lại là một thử thách, lão phu nhân ghét nhất là lòng nhân từ yếu mềm.
Ta hạ mắt xuống, nhớ lại nỗi đau khi bị đâm xuyên tim ở kiếp trước, không cảm xúc mà gật đầu:
“Toàn quyền do người quyết định.”
Sắc mặt của Tri Dao xám xịt, Chu Diệp như không liên quan, mải mê nghịch chiếc nhẫn ngọc mới mua.
Có lẽ muội muội đang không hiểu nổi, tại sao đã chịu đựng biết bao nhiêu nhục nhã để trở thành thiếp thất, được hưởng phú quý, nhưng vẫn phải chịu kết cục bi thảm như vậy?
Trong cơn tuyệt vọng, Tri Dao đột ngột trở nên mạnh mẽ, nàng lao vào chân Chu Diệp, khóc như mưa.
“Thiếu gia, ngài tin ta, ngài tin ta đi, thật sự không phải ta, ta bị oan!”
Chu Diệp không chịu nổi, đá nàng ra:
“Đồ độc ác!”
Nàng ôm lấy chân Chu Diệp, hét lớn:
“Thiếu gia, ta nguyện ý, ta nghe lời ngài!”
Chu Diệp nghe vậy sững lại, rồi dường như nhớ ra điều gì đó, mặt hắn lộ vẻ đê tiện.
Hắn quỳ xuống trước lão phu nhân, làm nũng:
“Mẫu thân, người nữ nhân này thường ngày hầu hạ cũng khá, hay là để lại cho con chơi đùa, giáng làm nha hoàn để trách phạt.”
Lão phu nhân nhìn Chu Diệp với vẻ chán ghét, nhíu mày, phất tay một cách mệt mỏi, không muốn đôi co thêm.
Tri Dao bị lôi đi, đồ trang sức lộng lẫy rơi đầy đất, ánh mắt hận thù của nàng ta luôn găm chặt vào ta.
…
Khi mọi người đã tản đi, trong phòng chỉ còn lại ta và lão phu nhân.
Lão phu nhân nói nhẹ nhàng:
“Con cũng thấy rồi, Diệp nhi chẳng ra gì, chỉ biết quanh quẩn trong đám nữ nhân, cả đời này cũng chỉ có thế.”
Ta gật đầu, lão phu nhân ngày xưa bận rộn với việc kinh doanh, lơ là việc dạy dỗ Chu Diệp, đã để hắn trở nên vô dụng.
Giờ đây, bà mặc kệ hắn hoang phí, thậm chí chẳng buồn quản giáo.
“Hôm nay con làm rất tốt, ở trong tình thế khó khăn, vào thời khắc nguy cấp vẫn có thể tìm ra manh mối giải quyết, lại biết mượn thế của thiếu phu nhân để tự chứng minh sự trong sạch của mình.
Còn có thể thu phục được đám nha hoàn khó bảo như A Lê.
Từ ngày mai, con sẽ theo ta, ta sẽ dạy con cách quản lý việc kinh doanh và đất đai của gia đình họ Chu, con phải học cho tốt.”
Ta quỳ xuống tạ ơn, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt lão phu nhân.
“Dám hỏi lão phu nhân, người trở về từ lúc nào?”
Lão phu nhân mỉm cười nhìn ta mà không trả lời:
“Con nghĩ sao?”
Ta cúi đầu chạm đất.
Sáng nay khi lão phu nhân ra ngoài, bà mặc chiếc áo choàng màu xanh dương thêu vàng để đi gặp khách, nhưng khi đến viện của Triệu di nương, bà lại mặc bộ đồ thường ngày.
Bà đã trở về từ sớm.
Nếu ta thuận lợi giải quyết được tình huống, lão phu nhân sẽ xuất hiện để công khai thân phận Nhị tiểu thư của ta.
Nếu ta không thể vượt qua được tình thế khó khăn, ta sẽ trở thành một quân cờ vô dụng, bị đánh chết hoặc bán đi, lão phu nhân cũng sẽ không can thiệp.
Điều bà cần, luôn là một người có thể như bà, kiên cường, thông minh, có thể một mình gánh vác gia đình họ Chu.
Trên đời này, mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình.
…
Tại viện của thiếu phu nhân Lâm thị.
Nàng yếu ớt dựa vào giường, thân hình mỏng manh như thể sắp bị cơn ho xé toạc.
“Hôm nay thật làm phiền thiếu phu nhân vì đã đứng ra phân xử công bằng cho ta.”
Lâm thị gượng cười:
“Từ nhỏ ta luôn có con mắt nhìn người tốt, quả nhiên lần này cũng không sai.
Nếu không phải bị Chu Diệp để mắt tới và bị cưỡng ép gã đi, giờ ta có lẽ đã mở một cửa hàng đồ cổ ở quê nhà.”
Nàng đột nhiên nắm chặt tay ta:
“Chỉ là, ngươi đừng quên lời hứa với ta.”
Ta vỗ nhẹ tay Lâm thị nói:
“Thiếu phu nhân nhất định sẽ đạt được như ý nguyện.”