Ta cùng muội muội bị bán cho một gia đình giàu có.
Ngày vào phủ, lão phu nhân muốn nhận một nghĩa nữ, thiếu gia lại muốn tìm một người hầu phòng.
Muội muội có chí cao, muốn làm tiểu thư, liền cố tình đẩy ta ngã trước chân thiếu gia.
Không ngờ thiếu gia đêm nào cũng sủng ái ta, thậm chí còn lập ta làm thiếp, còn muội muội thì ở bên cạnh lão phu nhân thường xuyên bị đánh đập.
Khi muội ấy gánh nước, ta dẫn theo nha hoàn đi ngắm hoa.
Khi muội ấy không có gì ăn ngoài cơm thừa, bếp của ta lại đang ninh gà.
Muội muội hận ta đến cực độ, vì thế muội ấy đã rút dao liều mạng với ta.
Mở mắt ra lần nữa, cả hai chúng ta đều trọng sinh trở lại ngày đầu vào phủ.
Lúc này, muội muội liền giả vờ mềm nhũn người, ngã vào lòng thiếu gia.
Ta thầm cười, thiếu gia không chỉ hung bạo trong chuyện phòng the mà còn biến thái đến mức bắt ta hầu hạ kẻ khác.
Thì ra, cuộc sống tự mình vươn lên bằng chính sức lực của bản thân, muội muội lại không thích!
1
Vì đói kém, ta cùng muội muội bán mình làm nô lệ, bị người môi giới dẫn đến phủ nhà họ Chu.
Lúc này, chúng ta đứng trong sân, để lão phu nhân và đại thiếu gia của phủ họ Chu tỉ mỉ quan sát.
“Ngài xem hai người này, là tỷ muội ruột, tỷ tỷ tên Tri Hằng, muội muội tên Tri Dao.
Diện mạo đoan trang, trước kia cũng là con nhà khá giả, nếu không phải quê nhà gặp phải nạn đói, tuyệt đối không bị lưu lạc đến đây.
Ngài nói muốn chọn một nghĩa nữ, thiếu gia lại muốn chọn một nha hoàn hầu phòng vừa ý, tiểu nhân đều ghi nhớ, vừa thấy người tốt, lập tức đưa đến.”
Khi người môi giới vừa dứt lời, Tri Dao liền mềm nhũn người, ngã xuống chân thiếu gia Chu Diệp, ngước đôi mắt mờ mịt nhìn lên hắn, trông rất đáng thương.
Chu Diệp ánh mắt sáng lên, vội vàng đỡ Tri Dao dậy, ôm vào lòng.
Lão phu nhân nhíu mày, mặt lạnh chỉ vào ta.
“Là nó đi, đưa vào viện của ta.”
Người môi giới thấy vậy, nhướn mày.
Dường như hắn không hiểu tại sao Tri Dao lại từ bỏ cơ hội làm nghĩa nữ của lão phu nhân, mà tự nguyện làm đồ chơi không danh phận cho Chu Diệp.
Tri Dao dường như sợ Chu Diệp hối hận, muội ấy nắm chặt tay áo của hắn, không chịu buông.
Khi đi ngang qua ta, giọng nói của muội ấy nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy:
“Cái hố lửa đó, tỷ tự đi nhảy đi.”
Thì ra, muội muội của ta cũng đã trọng sinh.
2
Ta biết vì sao Tri Dao lại chọn như vậy.
Kiếp trước, muội muội cao ngạo, không cam lòng làm hầu phòng, muốn làm nghĩa nữ của lão phu nhân, trở thành tiểu thư của phủ họ Chu.
Vì vậy, vào ngày tuyển chọn, muội ấy lén đẩy ta ngã trước chân thiếu gia Chu Diệp, khiến ta bị chọn làm nha hoàn hầu phòng.
Muội ấy như ý nguyện được đưa vào viện của lão phu nhân, nhưng cuộc sống làm “nghĩa nữ” này lại khiến muội ấy khổ sở không chịu nổi.
Viện của lão phu nhân có rất nhiều nghĩa nữ, tất cả đều phải làm việc và học tập, không khác gì nha hoàn bình thường, thậm chí còn khắt khe hơn.
Lão phu nhân tính tình kỳ quặc, thường xuyên đánh mắng, trừng phạt bọn họ.
Các cô nương trong viện cũng không dễ dàng giao thiệp.
Mỗi ngày, Tri Dao phải hầu hạ lão phu nhân, bị đánh đòn.
Ban đêm còn phải theo các ma ma học xem sổ sách, tính toán, thỉnh thoảng còn bị các nghĩa nữ khác bắt nạt.
Cuộc sống quả thật rất khó khăn.
Ai ngờ, sau khi ta vào viện của Chu Diệp, lại được hắn để mắt đến, đêm đêm đều sủng ái, thậm chí còn được nâng lên làm thiếp, một thời phong quang vô hạn.
Khi Tri Dao gánh nước, ta dẫn theo hai nha hoàn thân cận đi ngắm hoa.
Khi muội ấy không kịp ăn cơm tối, đến nhà bếp xin một bát cơm thừa cũng không được, bếp của ta lại đang ninh canh gà.
Trong yến tiệc thưởng hoa mai của phủ họ Chu, Tri Dao gầy gò, xanh xao, ánh mắt vô hồn đứng bên cạnh hầu hạ lão phu nhân.
Ta thì nổi bật với điệu múa Kim Liên, được Chu Diệp ôm vào lòng, ngồi trên bàn tiệc.
Chu Diệp bóp cằm ta nói:
“Hằng Nhi ngoan, đợi thê tử bệnh hoạn của ta trút hơi thở cuối cùng, gia sẽ nâng nàng lên làm thiếu phu nhân!”
Sự ghen ghét của Tri Dao lên đến đỉnh điểm vào lúc đó.
Muội ấy rút ra một con dao găm, đâm thẳng vào tim ta, còn mình thì bị người của phủ họ Chu đánh chết.
Cả hai chúng ta cùng chết, rồi lại cùng trọng sinh.
Lần này, muội ấy nhanh tay chọn làm nha hoàn hầu phòng của Chu Diệp, tránh khỏi số phận phải làm nghĩa nữ khổ sở như kiếp trước.
Chỉ là muội ấy không biết, làm hầu phòng của người nam nhân đó còn đáng sợ hơn cả làm nghĩa nữ.
Làm nghĩa nữ của lão phu nhân, chưa chắc đã là một hố lửa.
3
Lão phu nhân đã là góa phụ mấy chục năm, chỉ có một nhi tử duy nhất là Chu Diệp.
Bà đã một mình gánh vác gia nghiệp rộng lớn của họ Chu, và dưới tay bà, việc kinh doanh của nhà họ Chu đã mở rộng gấp nhiều lần.
Tính tình của bà cũng cực kỳ kỳ quái, lúc vui lúc giận, nói một là một, nói hai là hai.
Vừa đến viện của lão phu nhân, bà ấy đã bắt ta quỳ trong Phật đường trống vắng để tĩnh tâm.
Trước Phật đài có một đĩa đầy bánh vừng chiên, hương thơm len lỏi vào mũi, thật sự rất hấp dẫn.
Ta nín thở, cố gắng kiềm chế cái bụng đang không ngừng réo lên của mình.
Sau một ngày một đêm, lão phu nhân mới dẫn theo một nha hoàn tên là A Lê đến.
A Lê đếm kỹ từng chiếc bánh vừng chiên trong đĩa, thoáng sửng sốt, rồi lắc đầu với lão phu nhân.
Lão phu nhân thần sắc thâm trầm, khẽ gật đầu.
Mồ hôi lạnh của ta thấm ướt cả y phục.
Chắc hẳn kiếp trước Tri Dao vừa vào viện đã bị đánh là vì việc này.
Muội ấy hẳn là nghĩ rằng nhiều bánh như vậy, ăn một hai cái cũng không ai phát hiện.
“Quả là đứa bé thật thà, sau này hãy hầu trà nước đi.”
Ta cúi đầu khiêm tốn, khẽ đáp:
“Vâng”
A Lê ngay lập tức mang một chén trà sứ mỏng đến, đặt vào tay ta:
“Lấy hai tay mà giữ.”
Nói rồi nàng rót nước sôi vừa đun vào.
Nước nóng xuyên qua lớp thành chén mỏng, bỏng rát đau đớn đến tận xương tủy.
“Trời lạnh, trà dễ nguội, cần dùng tay ủ ấm mới tốt.
Muội muội đừng trách, chúng ta đều hầu hạ lão phu nhân như vậy.”
Quả nhiên, trên tay A Lê cũng có dấu vết bị bỏng.
Ta cắn chặt răng, nắm chặt chén trà, không nói lời nào.
Nàng ngạc nhiên nhướn mày, còn lão phu nhân lại lạnh lùng lên tiếng:
“Không bỏng sao? Sao ngươi không kêu?”
“Kêu cũng vô ích, chỉ làm phiền đến người.”
“Vậy sao ngươi không như những người khác, buông tay ném chén đi?”
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào lão phu nhân nói:
“Tỷ tỷ đã nhắc nhở, hầu hạ người uống trà đều phải như vậy, Tri Hằng nhất định phải nhanh chóng quen thuộc mới tốt.
Khổ này nếu không chịu được, thì khổ khác làm sao chịu nổi.”
Lão phu nhân nghe vậy, nhìn ta chằm chằm một lúc, đến khi nước trà không còn nóng bỏng, bà mới đột nhiên cười lớn.
“Haha, thú vị thật, đã lâu lắm rồi ta mới gặp đứa trẻ thú vị như vậy, còn giỏi hơn đám nha hoàn như A Lê.”
Nói rồi, bà lấy ra một lọ sứ nhỏ từ trong áo, đích thân đưa cho ta.
“Đây là thuốc trị bỏng, cầm lấy mà dùng.”
Ta vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
Lúc đứng lên, ta nhìn thấy nắm tay siết chặt và khuôn mặt đầy ghen tị của A Lê.