13
Nhưng sự đời không như ý nguyện. Sự thật chứng minh dù là Thái tử có cầu trời thì cũng chẳng ích gì. Cái gì cần đến thì vẫn sẽ đến. Và nó đến một cách vô cùng bất ngờ.
Khi ta và Tiêu Thanh Lâm vừa kết thúc một trận chiến đầy kích thích, ta mặt mày đỏ bừng nằm trên giường. Ta định sẽ chợp mắt thêm chút nữa, nhưng lời của hệ thống khiến ta tỉnh táo ngay lập tức.
“Phu quân thật sự của ngươi đã trở về. “
Ta mở bừng mắt.
“Bên ngoài có chuyện gì, mau nói cho ta nghe.”
Hệ thống ngừng lại một chút, dường như đang sắp xếp ngôn từ rồi ngay sau đó bắt đầu mô tả đầy cảm xúc về cảnh hỗn loạn bên ngoài.
“Sau khi rời khỏi chiếc giường đầy tình yêu ấm áp của hai người, Tiêu Thanh Lâm mặc lại y phục, khi mở cửa phòng ra đập vào mắt là một người không thể tin nổi.”
“Là Giang Hạc Liên! Hắn ngồi gục trước cửa, không biết đã ngồi bao lâu trên người đầy dấu vết của sương gió, sau những ngày dài hành trình, thần sắc hắn mệt mỏi, phong trần. Khi nghe thấy tiếng cửa mở, hắn khẽ động ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tiêu Thanh Lâm.”
“ Đôi mắt đó ra sao nhỉ?”
“Vì quá mệt mỏi nên đôi mắt đầy những tia máu đỏ, trong đó có ba phần hận thù, ba phần hối hận, ba phần sát ý và thêm một phần đau đớn.”
Ta: “……”
Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Lâm một hồi lâu, rồi đứng dậy. Cả hai không nói lời nào. Tiêu Thanh Lâm là người đầu tiên hành động, hắn đóng cửa lại nhẹ nhàng nói với Giang Hạc Liên:
“Đi xa một chút mà nói, nàng ấy biết sẽ không chịu nổi.”
Thôi xong rồi, hệ thống còn bắt chước Tiêu Thanh Lâm nói chuyện, cố ý làm giọng trầm diễn nhập vai luôn rồi.
Hai người im lặng rời xa căn nhà gỗ nhỏ, đến tận giữa núi. Vừa đến nơi Giang Hạc Liên ra tay trước, cú đấm đầu tiên giáng mạnh vào mặt Tiêu Thanh Lâm.
Tiêu Thanh Lâm không phản kháng, chỉ sờ mặt mình, máu đã chảy từ khóe môi. Tiêu Thanh Lâm nói
“Cú này coi như ta nợ ngươi, từ giờ ta sẽ đánh trả.”
Giang Hạc Liên mắt đỏ rực, giọng khàn khàn,
“Ta khi đó chỉ nhờ ngươi nói với nàng ấy là ta đã đến kinh thành, an ủi nàng ấy, chăm sóc nàng ấy. Ngươi đã làm cái quái gì vậy!”
Tiêu Thanh Lâm đáp:
“Về việc chăm sóc nàng ấy, ta đã làm rất tốt. Nàng ấy còn từng nói với ta rằng, nàng ấy thích cuộc sống hiện tại hơn trước đây.”
Ta ngạc nhiên: Cái này ta nói khi nào??? Ta hoàn toàn không nhớ, chẳng lẽ là lúc trên giường bị ép hỏi mà ta buộc miệng nói ra? Ta không dám chắc, nhưng ít nhất khi tỉnh táo ta chưa bao giờ nói câu đó.
“Cầm thú!”
Giang Hạc Liên lại ra tay, cú đấm trái, cú đấm phải, đá lên đá xuống, hai người đang đánh nhau kịch liệt, bất phân thắng bại……Hai người vẫn đang đánh nhau.Hai người vẫn tiếp tục đánh nhau.
Ta đã dậy và ra sân phơi nắng rồi, mà hai người đó vẫn đang đánh nhau. Trong khi đó, có người mang thức ăn đến cho ta, nói rằng Tiêu Thanh Lâm đi ra trấn mua đồ cho ta.
Nghe giọng là ta đoán ngay đó là tên thuộc hạ đã đối thoại với Tiêu Thanh Lâm hôm trước. Hệ thống tiếp tục mô tả:
“Hắn nhìn ngươi ăn xong, vẻ mặt đầy bất lực rồi quay đi. Nhìn đường đi của hắn thì chắc là lên núi xem chủ nhân của hắn đang đánh nhau với ai.”
Ta nói với hệ thống rằng:
“Tiêu Thanh Lâm quả thật chu đáo, còn biết lo cho ta không bị đói.”
“Cái bánh ngươi đang ăn là Giang Hạc Liên mua. Hai người đánh nhau giữa chừng thì dừng lại, bàn bạc xem ngươi ăn gì chưa, rồi bảo thuộc hạ mang tới cho ngươi. Gửi xong rồi thì tiếp tục đánh.”
“Ngươi đúng là đứa trẻ to xác.”
Ta bình thản đáp:
“Ai bảo ta mù, ngươi trông mong gì ta , không lẽ ngươi bảo kẻ mù dùng dụng cụ nấu bếp lạc hậu đó mà tự nấu ăn cho mình à?”
“À, tiện nói thêm, phu quân thật sự của ngươi đã tới đây từ tối qua, nghe hết mọi thứ ngươi và gian phu làm trên giường cả đêm đấy.”
“……”
14
Giang Hạc Liên và Tiêu Thanh Lâm đều là những người có võ nghệ cao cường, cả hai đều đánh nhau sống chết, không ai nương tay.
Cái gọi là lễ nghĩa quân thần hay chuyện lôi kéo gì đó sớm đã bị ném ra sau đầu. Trong đầu họ chỉ còn ý nghĩ giết đối phương, để không còn phải đối mặt với rắc rối sau này.
Giang Hạc Liên chẳng muốn nhớ lại đêm qua, hắn đã đi suốt nhiều ngày không dừng lại dù chỉ một khắc. Thậm chí để sớm gặp lại thê tử, hắn đã bỏ lại đám thuộc hạ trong đêm tối, mang theo hy vọng trở về căn nhà quen thuộc.
Kết quả, hắn đã nghe thấy những điều không ngờ tới… Hắn ngồi ngoài cửa suốt cả đêm, đêm không lạnh nhưng hắn lại cảm thấy khắp người lạnh buốt.
Giang Hạc Liên không ngừng hối hận, tự trách, căm ghét bản thân tại sao lúc đó lại tin tưởng kẻ tiểu nhân Tiêu Thanh Lâm!
Ngay khi ở kinh thành, hắn đã cảm nhận được điều bất thường. Hắn luôn cố gắng đẩy nhanh tiến độ giải quyết những công việc rắc rối, nhưng hết người này đến chuyện kia cứ cản trở hắn. Nên đã kéo dài đến tận bây giờ.
Và khi hắn bị ám sát trên đường, hắn đã xác nhận được suy nghĩ trong lòng. Vị Thái tử nổi tiếng không ham nữ sắc kia, hóa ra đã để ý đến thê tử của hắn. Nhưng hắn chưa bao giờ ngờ tới, lần tái ngộ này lại thành ra cảnh tượng nhục nhã như vậy.
Nhiều ngày liền không chợp mắt, thân thể của Giang Hạc Liên đã quá sức chịu đựng, có thể đấu với Tiêu Thanh Lâm lâu như vậy, đã là minh chứng cho võ nghệ phi phàm.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn thất thế. Tiêu Thanh Lâm không giết hắn. Hắn vẫn còn vài phần lý trí. Cùng lắm là đánh thêm vài cú vào mặt hắn. Tốt nhất là làm cho hắn hủy dung luôn. Không đúng, thê tử của hắn bị mù, hủy dung nàng ấy cũng không thấy được.
Giang Hạc Liên thở dốc, nhưng không cam lòng, hắn vẫn muốn đứng dậy đánh tiếp. Tiêu Thanh Lâm chẳng thèm để ý đến hắn, chỉ khi nghe thuộc hạ báo rằng Thẩm Quân Ngữ đã ăn hết đồ, hắn mới yên tâm.
“Ngươi, có phải ngươi đã cưỡng bức nàng ấy không?”
Tiêu Thanh Lâm nghiến răng. Không,còn tệ hơn cả việc cưỡng bức. Thẩm Quân Ngữ đến giờ vẫn không biết hắn đã làm phu quân nàng ấy suốt năm tháng qua.
“Không.”
Tiêu Thanh Lâm rất không muốn thừa nhận, nhưng hắn càng không muốn để Thẩm Quân Ngữ biết sự thật. Một bước sai, cả đời sai.
Giống như bây giờ, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao khi xưa mình lại ngu ngốc đến mức chấp nhận làm thế thân cho người khác. Nếu Thẩm Quân Ngữ biết được, đời hắn coi như xong.
“Ta đã lừa dối nàng ấy.”
Tiêu Thanh Lâm mặt không biến sắc nói:
“Nàng ấy đến giờ vẫn nghĩ rằng ngươi chưa từng rời đi.”
Giang Hạc Liên sững sờ. Tiêu Thanh Lâm trên mặt nổi đầy gân xanh, trông như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Hắn đối mặt với một tình địch mạnh mẽ, nhưng lại phải cúi đầu thừa nhận rằng chỉ khi đóng giả vai trò của Giang Hạc Liên, hắn mới có được sự yêu thương của người mình trân trọng.
Nếu tâm lý của hắn yếu một chút, chắc hẳn đã kéo cả hai cùng nhảy xuống vách núi từ lâu rồi.
Tuy nhiên, Giang Hạc Liên nghe xong lại không có vẻ gì nhẹ nhõm hay vui sướng.
“Ngươi đừng nghĩ rằng nàng ấy yêu ngươi nhiều lắm, phu quân đổi mà nàng ấy còn không nhận ra, chứng tỏ nàng ấy cũng rất hài lòng với ta.”
Như Tiêu Thanh Lâm đã nói. Nếu Thẩm Quân Ngữ sau khi so sánh lại thích người đến sau, tức là Tiêu Thanh Lâm thì sao?
Giang Hạc Liên nghĩ đến đây, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Hắn không dám chắc,vì qua những ngày tháng sống chung, hắn cũng biết Thẩm Quân Ngữ không thực sự yêu hắn đến vậy.
Không đúng, là có yêu nàng ấy thích cơ thể hắn, thích kỹ thuật của hắn, thích sự chu đáo, thích sức mạnh trẻ trung của hắn… Từng điều một, chẳng phải đó là yêu con người hắn sao?
Hắn không nên nghi ngờ tình yêu của thê tử. Nên nghi ngờ thủ đoạn của Tiêu Thanh Lâm mới phải.
Một kẻ lớn lên ở nơi như hoàng cung, nơi mà người ta nuốt sống nhau không chừa lại gì, đến dấu chấm câu cũng có đến tám trăm mưu kế. Thẩm Quân Ngữ là người ngây thơ, đơn thuần, thiện lương, yếu đuối và đáng yêu, bị lừa dối cũng là điều không thể tránh khỏi.
Trong lòng Giang Hạc Liên bùng lên ngọn lửa giận dữ. Đều là lỗi của Tiêu Thanh Lâm.
Đường đường là Thái tử, lại đi cướp thê tử của người khác, thật đáng khinh! Những kẻ để hắn làm Thái tử chắc đầu óc đều bị rỗng tuếch rồi.
Tiêu Thanh Lâm lại nói:
“Đừng để nàng ấy biết chuyện này, nàng ấy sẽ không chịu đựng nổi đâu.”
Giang Hạc Liên tức giận đáp:
“Ngươi cũng biết nàng ấy không thể chịu đựng nổi, vậy mà ngươi vẫn làm, ngươi chưa từng thực sự quan tâm đến cảm nhận của nàng ấy” ngươi không hề yêu nàng ấy thật lòng.”
Tiêu Thanh Lâm im lặng một lúc,
“Ta cũng muốn tát vào mặt mình lúc đó.”
Từ khi quyết định đóng vai Giang Hạc Liên, mọi thứ đã không thể quay đầu, cũng không thể mở lời nữa.
Tiêu Thanh Lâm muốn đường đường chính chính tiếp cận Thẩm Quân Ngữ với thân phận thật, quang minh chính đại đuổi Giang Hạc Liên đi, và giành được vị trí bên cạnh nàng ấy.
Những ngày tháng ở bên nàng ấy, hắn càng trở nên tham lam hơn. Từ ban đầu chỉ muốn dùng thân phận Giang Hạc Liên để ở bên nàng ấy, đến khao khát được đứng cạnh nàng ấy với thân phận thật.
Suy cho cùng, hắn sợ rằng Thẩm Quân Ngữ vẫn luôn yêu Giang Hạc Liên, dù cho nàng ấy không nhận ra người bên cạnh đã thay đổi. Có lẽ nàng ấy từng nghi ngờ, nhưng suy nghĩ này quá khó chấp nhận, quá kinh thiên động địa.
Tóm lại, Tiêu Thanh Lâm muốn dùng thân phận thật để chính thức cướp nàng về với hắn.
15
“Thê tử.”
Cánh cửa bị người ta nóng lòng đá văng, ngay sau đó ta đã bị ôm chặt vào lòng.
Tiêu Thanh Lâm đứng phía sau lặng lẽ dựng lại cánh cửa đã đổ. Người vừa về đã phá cửa như vậy, ai mà thèm chứ.
Ta nằm trong vòng tay của Giang Hạc Liên, cảm nhận được sự khác biệt. Cái ôm của hắn và Tiêu Thanh Lâm quả thật không giống nhau. Ấm áp, như thể đang ôm lấy mặt trời vậy. Nhưng nếu không có hệ thống, ta cũng khó mà nghi ngờ chuyện đổi người, một người bình thường nào lại nghĩ đến chuyện đó chứ.
“Đi trấn mua gì thế?”
Ta giả vờ như không biết gì cả.
Giang Hạc Liên mắt đỏ hoe, trong lòng tràn ngập hình ảnh của người trước mặt, hắn muốn nói với nàng ấy biết bao nỗi nhớ nhung của mình. Nhưng không thể, vì trong mắt nàng ấy hắn chưa từng rời đi.
Giang Hạc Liên mấp máy môi, định nói điều gì đó, nhưng Tiêu Thanh Lâm đứng bên cạnh đã chen vào.
“Phu nhân, quấy rầy rồi.”
Cái tên này, chẳng lẽ hắn không biết khi phu thê người ta nói chuyện thì người ngoài không được xen vào sao? Giang Hạc Liên ôm chặt ta, nghiến răng giới thiệu:
“Đây là Tiêu công tử, người vài tháng trước từng ở chỗ chúng ta đấy, nàng còn nhớ không?”
Ta gật đầu. Giang Hạc Liên không vui, mím môi định nói gì đó nhưng lại bị người khác chen ngang. Tiêu Thanh Lâm cười nói:
“Lần này ta tới, là có chuyện muốn phu nhân biết.”
Giang Hạc Liên từ kinh thành trở về lần này là để long trọng đưa ta về kinh, với thân phận chính thê của hắn. Nhưng điều này không nên để Tiêu Thanh Lâm nói với thê tử của hắn! Giang Hạc Liên nhanh chóng nói trước khi Tiêu Thanh Lâm kịp mở lời:
“Nàng nghe ta nói, đừng nghe hắn.”
Ta chớp đôi mắt vô hồn,
“Được, nghe lời chàng.”
Hệ thống cười phá lên:
“Haha, mặt phản diện trông buồn cười thật, méo xệch như quả khổ qua.”
Giang Hạc Liên thỏa mãn, liếc Tiêu Thanh Lâm đầy khiêu khích.
“Trước đây ta bị ngã xuống nước nên mất một phần ký ức, nhưng mấy ngày trước ta đã khôi phục lại trí nhớ…”
Giang Hạc Liên dùng lời giải thích mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ lâu để biện minh.
“Giờ ta đã gặp lại thuộc hạ của mình, ta muốn đưa nàng về kinh thành thành thân, trở thành phu thê thực sự.”
Khi nói những lời này, đôi mắt Giang Hạc Liên sáng lên nhìn ta. Chỉ cần thành thân, cả thiên hạ sẽ biết, hắn là phu quân danh chính ngôn thuận của ta. Tiêu Thanh Lâm chẳng là gì cả, ngay cả ngoại thất cũng không tính.
16
Đây là đêm đầu tiên ta và Giang Hạc Liên nằm chung giường sau nhiều tháng xa cách.
Ở tuổi này, hắn đang ở giai đoạn tràn đầy sinh lực. Dù đã trải qua nhiều ngày mệt mỏi và vừa đánh nhau với Tiêu Thanh Lâm. Nhưng đến tối hắn vẫn không thể nào ngủ yên.
“Thê tử, nàng thấy Tiêu Thanh Lâm thế nào?”
“Không có cảm giác gì cả, ta với hắn cũng không thân thiết.”
Giang Hạc Liên rất hài lòng với câu trả lời này, nhưng rồi lại cảm thấy lo lắng.
“Vậy nàng thích ta của hôm nay hơn hay ta trước đây?”
Sao hết người này đến người kia đều thích hỏi ta mấy câu kiểu này nhỉ.
“Không phải đều là chàng sao.”
Giang Hạc Liên không biết giải thích thế nào, chỉ lẩm bẩm:
“Không giống nhau.”
“Ta thích chàng hôm nay.”
Dù sao cũng chỉ là chuyện nói vài câu, với người này thì nói thế này, với người kia thì nói thế kia thôi. Giang Hạc Liên rõ ràng phấn khích, ôm ta lăn qua lăn lại trên giường.
“Ta nói cho nàng nghe, Tiêu Thanh Lâm là người rất xấu, nàng không được tiếp xúc quá nhiều với hắn.”
“Hắn là Thái tử đương triều, nàng thử nghĩ mà xem, người trong hoàng cung mưu mô sâu sắc đến thế nào, đã nhẫn tâm thì khỏi phải bàn, còn lạnh lùng vô tình, coi mạng người như cỏ rác.”
“Hơn nữa, dân kinh thành còn đồn rằng hắn không thể, thân thể hắn có khiếm khuyết nên tính tình bạo ngược.”
“……”
Những lời đồn khác thì ta không biết, chứ lời đồn này quá là sai rồi. Hắn còn “thể hiện” rất mạnh mẽ nữa là đằng khác.
“Hắn sau này sẽ trở thành hoàng đế, chắc chắn sẽ có hậu cung ba ngàn giai nhân, mỹ nhân vô số kể, đàn ông dơ bẩn, loại người như vậy chúng ta không nên tiếp xúc, lỡ dính phải bệnh tật gì thì sao.”
“Không như ta, giữ mình thanh khiết, thân thể như ngọc, ngoài việc ra trận giết giặc bảo vệ đất nước thì chỉ cưỡi ngựa luyện thân cùng với thuộc hạ, gia thế trong sạch, cha mẹ hòa thuận, tất cả những gì ta có cùng nàng đều là lần đầu tiên.”
“Thái tử ấy à, chắc chắn là đã qua tay không biết bao nhiêu người, không giữ đúng đức hạnh của nam nhân.”
17
Sáng hôm sau mở mắt ra, Giang Hạc Liên vẫn còn ngủ say. Có lẽ hôm qua hắn mệt thật. Ta nằm một bên nghịch tóc hắn, theo cảm giác mà tết thành một bím tóc nhỏ. Khi chuẩn bị buông ra, hắn nắm lấy tay ta.
“Thê tử, sáng sớm nàng đã muốn chọc ta sao?”
“……Không phải, ta chỉ là nghịch tóc thôi, chọc ghẹo gì chứ. Chuyện này cũng có thể đổ lỗi cho ta sao?”
Giang Hạc Liên ôm ta nũng nịu, sáng sớm đúng là đàn ông dễ nổi hứng. Khi hắn bắt đầu cởi y phục của ta và in dấu hôn lên cơ thể ta. Thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Giang huynh, phu nhân, đến giờ dùng bữa rồi.”
“…… Cút.”
Hắn hắc chắn là cố ý mà.
18
Thu dọn xong, chúng ta chuẩn bị lên đường về kinh thành.
Giang Hạc Liên không rời ta nửa bước, dìu ta lên xe ngựa. Hắn không để một kẻ nào có ý đồ xấu lại gần ta.
Giang Hạc Liên không cưỡi ngựa mà ngồi cùng ta trong xe ngựa. Tiện thể tiếp tục tẩy não ta về việc Tiêu Thanh Lâm là người xấu xa đến mức nào.
“Lúc mới lên xe, hắn còn trừng mắt nhìn ta, như thể muốn khoe đôi mắt của hắn to thế nào.”
“Sáng nay còn gọi chúng ta dùng bữa, dụng ý rõ ràng quá rồi, chỉ muốn quấy rối thời gian nghỉ ngơi của phu thê chúng ta, chúng ta ngủ ngon lành trong phòng, nào có cần hắn đến gọi chúng ta ăn cơm.”
“Rõ là đáng ghét.”
“……”
Trước khi xuống xe, Giang Hạc Liên chưa ngừng miệng được chút nào.
Đến quán trọ nghỉ chân. Ta và Giang Hạc Liên lấy một phòng, hắn đưa ta lên phòng nghỉ ngơi trước, rồi xuống dưới dặn dò vài việc.
Trước khi đi còn bảo thuộc hạ canh cửa, không để “mèo, chó” không liên quan nào vào được. Vậy mà “mèo, chó” lại chui vào từ cửa sổ. Hệ thống lại thầm thì bên tai ta:
“Phản diện đã trèo vào cửa sổ ở phòng của ngươi và phu quân ngươi, lẻn vào trong phòng rồi.”
Ta thực sự không nói nên lời.
“Phu nhân, lại quấy rầy rồi, mấy hôm nay nghỉ ngơi có tốt không?”
Tiêu Thanh Lâm với dáng vẻ ung dung, ngồi xuống ghế.
“Thái tử điện hạ tới đây, có việc gì sao?”
Tiêu Thanh Lâm cười nhạt, trong mắt lấp lánh tia sáng tối:
“Phu nhân đến kinh thành, thật sự định thành thân với Giang Hạc Liên sao? Thứ lỗi cho ta nói thẳng, có lẽ Giang huynh không phải lựa chọn thích hợp… Nói vậy có vẻ không ổn, nhưng ta không đành lòng thấy phu nhân nhảy vào hố lửa.”
“……”
Hệ thống không nhịn được mà thốt lên:
“Đúng là trà xanh, mùi còn đậm đến mức cả ta một hệ thống cũng ngửi thấy.”
“Thái tử điện hạ, ngài có gì thì cứ nói thẳng.”
Tiêu Thanh Lâm làm ra vẻ bất đắc dĩ, thở dài:
“Ta chỉ là muốn phu nhân đừng bị lừa dối. Giang Hạc Liên ở kinh thành, đã từng có một cuộc hôn nhân. Gia đình hắn vốn định cho hắn thành thân ngay sau khi chiến thắng trở về, ai ngờ lại gặp phải biến số là phu nhân.”
“Mấy ngày nay, trong lòng ta cũng băn khoăn, không biết có nên nói rõ với phu nhân không, lại lo rằng nói ra rồi phu nhân sẽ không tin, dù gì ở kinh thành ai ai cũng hiểu lầm ta, Giang huynh chắc cũng nói với phu nhân nhiều điều không hay về ta.”
“Nhưng ta thấy phu nhân mắt mù mà lại vào kinh thành không có ai thê tửa, sợ rằng sẽ bị người khác lừa gạt mà không hay biết, thật đáng thương.”
“Phu nhân một khi vào kinh thành, e rằng không phải để thành thân với Giang huynh, mà có khi phải chịu ủy khuất làm thiếp, hoặc… làm ngoại thất.”
Vừa nói, Tiêu Thanh Lâm vừa quan sát biểu cảm của ta. Ta giả vờ ngây ngốc lắng nghe. Trong lòng chỉ mong Giang Hạc Liên mau đến, ta không biết phải bày ra biểu cảm gì lúc này, không biết phải diễn trò gì nữa.
Nếu hắn không đến phá ngang, chắc ta sẽ phải nói “không sao” rồi. May thay Giang Hạc Liên đã đến. Ta nghe thấy tiếng hắn ở cửa. Tiêu Thanh Lâm lập tức đứng dậy nói lời cáo từ, còn dặn dò ta đừng nói về sự xuất hiện của hắn. Rồi lại trèo cửa sổ đi mất.
Đúng là “thánh gian phu”. Leo cửa sổ nhanh gọn, thời gian tính toán chính xác.
Giang Hạc Liên đã tới, ta vẫn cư xử như thường lệ. Có gì thì vào kinh rồi tính tiếp. Dù sao cốt truyện giờ cũng rối đến mức hệ thống cũng không nhận ra, ai biết nam chính và nữ chính bây giờ ra sao nữa.