7
Đêm đỏ rực ánh nến, ta ôm lấy cổ Tiêu Thanh Lâm, mơ hồ nhớ lại những ký ức bị chôn sâu từ mấy tháng trước. Ta nổi lên ý định trêu ghẹo, giả vờ nói bâng quơ:
“Chàng dường như có chút không giống trước đây.”
Người bên trên khựng lại. Sau đó hôn lên cổ ta mơ hồ hỏi:
“Khác chỗ nào chứ.”
Ta nói chuyện phong nguyệt khác.
“Khác chỗ nào.”
Một lát sau, ta đổi lời,
“Không, không có gì khác.”
Tiêu Thanh Lâm kiên quyết hỏi cho ra lẽ, trông như thể không hỏi được điều gì sẽ không bỏ qua.
“Giờ chàng lợi hại!”
Ta thét lên đầy sụp đổ, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ tan nát mất. Hắn phát ra tiếng cười trầm thấp đầy khoái lạc. Dù ta không nhìn thấy mặt trời mọc hay lặn, nhưng ta có thể nghe thấy tiếng gà gáy chim kêu.
Trời đã sáng, còn eo của ta thì đã đau đến mức không thể đứng dậy nỗi.
8
Từ khi biết người nằm bên cạnh đã thay đổi, ta bắt đầu cảm nhận từng chút một.
Ta hiểu tại sao ngay cả việc gần gũi như ăn táo cùng nhau mà ta cũng không nhận ra sự khác biệt. Nếu hai người thật sự đến trước sau, ta đáng ra phải cảm thấy có điều gì không ổn. Nhưng không phải vậy.
Tiêu Thanh Lâm hẳn đã leo lên giường ta từ trước khi Giang Hạc Liên rời đi.
Giang Hạc Liên và ta sống trong căn nhà gỗ nhỏ này suốt ba năm, kinh tế của chúng ta hoàn toàn dựa vào việc chàng ấy lên núi săn bắn rồi mang ra chợ bán.
Càng gần mùa đông chàng ấy càng bận rộn. Vì phải chuẩn bị cho ta thêm áo ấm, sửa sang nhà cửa, dự trữ củi lửa, và tích trữ lương thực. Vùng quê hẻo lánh này, mùa đông thường có tuyết lớn phong tỏa khắp cả núi non.
Ngày hôm đó ta đợi mãi mà Giang Hạc Liên vẫn chưa từ trấn về. Tuyết trên mái nhà càng lúc càng dày, đến mức đè sập một phần mái, ta giật mình kinh hãi, chưa hết hốt hoảng đã gọi lớn tên Giang Hạc Liên. Cửa nhà liền bị đẩy ra, ta cứ ngỡ là chàng ấy đã về. Không nghĩ ngợi gì ta lao vào lòng người đó run rẩy gọi tên chàng ấy. Người đó im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng gỡ ta ra khỏi vòng tay hắn.
“Phu nhân, là ta.”
Ta hỏi Giang Hạc Liên chưa về sao, hắn nói chưa bảo ta nên nghỉ ngơi sớm, chỉ là gian phòng chứa đồ bị sập đợi khi tuyết ngừng rơi sẽ sửa lại.
Đêm đó, ta co mình trong chăn, vì thân thể lạnh lẽo, mãi mà chăn không ấm lên được. Giang Hạc Liên thân thể ấm áp, thường ngày chàng ấy luôn sưởi ấm chăn cho ta, đặt tay chân lạnh ngắt của ta lên người chàng ấy, ôm ta vào lòng. Dù là những ngày đông lạnh lẽo nhất, ta cũng chẳng thấy lạnh. Nhưng hôm nay chàng ấy không về.
Trong cơn mơ hồ, ta cảm nhận có ai đó đang nhìn mình, ta theo bản năng gọi tên Giang Hạc Liên. Khi ta nghĩ đó chỉ là ảo giác, trong phòng lại vang lên một tiếng đáp. Âm thanh có chút trầm đục, nhưng ta không quan tâm nữa ta sắp chết lạnh rồi.
“Sao giờ chàng mới về, ta lạnh quá mau lên đây sưởi ấm cho ta đi.”
Người đó ngẩn ra một chút, trong phòng vang lên tiếng xột xoạt nho nhỏ, là tiếng cởi y phục. Hắn cởi áo ngoài, có chút ngượng ngùng nằm ở mép giường, ta như thói quen tự nhiên chui vào lòng hắn, khi chạm đến lớp áo trong, trong lòng ta có chút nghi hoặc.
Giang Hạc Liên trời sinh thân nhiệt cao, ngày thường luôn muốn cởi sạch, để ta có thể gần gũi với chàng ấy hơn. Chàng ấy chưa bao giờ muốn mặc thêm bất kỳ món y phục nào.
“Sao hôm nay chàng không cởi hết y phục, là vì trời lạnh quá sao?”
Khi nghe ta nói người bên cạnh khựng lại, rồi một lúc sau hắn ngồi dậy cởi áo. Những chuyện sau đó, ta không nhớ rõ lắm.
Chắc là ta đã ôm hắn đối mặt nhau, môi ta chạm vào ngực hắn, cả người hắn cứng đờ, thậm chí tiếng tim đập nhanh của hắn phát ra rất rõ.
Ta cảm nhận được sự khó xử của hắn, nên không ép hắn phải nhịn. Được ta cho phép, hắn dường như đã vượt qua rào cản cuối cùng trong lòng, bắt đầu dò dẫm trên cơ thể ta.
Ngày hôm sau khi ta tỉnh lại, chỗ bên cạnh đã trống không, Giang Hạc Liên bị kẹt lại đến ngày thứ hai mới trở về. Ta cứ nghĩ đó chỉ là một giấc mộng xuân.
9
Hệ thống phát điên, gào thét khi thấy ta lại vừa nằm bên cạnh phản diện.
“Nam chính và phản diện đều không thể yêu ngươi, bọn họ trước mắt đều là những kẻ đặt quyền lực lên trên hết, chỉ lo sự nghiệp, ngươi chỉ là một thôn phụ, bọn họ chỉ chơi đùa với ngươi thôi!!!”
“Nam chính giờ đã về kinh thành, sau này sẽ cùng nữ chính ân ân ái ái, trong lòng hắn không có chỗ cho ngươi, hắn đã đi lâu như vậy mà chẳng thèm quay về thăm ngươi!”
Để đối phó với hệ thống lúc nào cũng lãi nhãi bên tai như một con gà la hét. Trong lòng ta chỉ ậm ừ một tiếng.
“Hắn chắc chắn đã quên ngươi, đang bận rộn với sự nghiệp ở kinh thành! Ngươi cứ đợi đó, phản diện cũng sớm sẽ quay về, hắn đã nói rồi, hắn chỉ lợi dụng ngươi để đối phó với nam chính thôi!”
Ta ngáp dài một cái. Tiêu Thanh Lâm đặt tay lên eo ta,
“Muốn dậy chưa?”
Ta lơ đễnh đáp một tiếng “ Ừm”
“Buổi sáng nàng muốn ăn gì, để ta làm.”
“Đơn giản thôi.”
“Được.”
Tiêu Thanh Lâm rời giường, tự mình mặc đồ tùy ý, rồi lại quay sang giúp ta mặc quần áo, mang giày vớ, rửa mặt, chải tóc và kẻ lông mày cho ta. Trong lòng ta nghĩ, quả thật rất đàn ông sự nghiệp, trình độ thành thạo thế này thì quay về hiện đại làm bảo mẫu cũng đáng gờm lắm.
Hệ thống: ……
Lúc dùng bữa, bên ngoài lại có người gọi. Dường như vẫn là tên thuộc hạ hôm trước, tiếng nói của họ lại bị hệ thống truyền vào tai ta.
“Thái tử điện hạ, Giang tiểu tướng quân đang cưỡi ngựa trên đường đến đây.”
10
Ta…? Ta nhấn giọng, âm điệu chua ngoa, rồi nói với hệ thống:
“Chắc chắn là nam chính đã quên ta từ lâu rồi nhỉ”
“Nam chính quay về chắc chắn không phải vì ngươi!”
Hệ thống cứng họng để lại câu đó, rồi nhanh chóng chìm vào im lặng. Nhưng cuộc đối thoại bên tai ta vẫn không dừng lại.
Tiêu Thanh Lâm im lặng một lúc lâu, nói:
“Cản hắn lại, bắn tên hạ hắn cũng được.”
Thuộc hạ cũng im lặng một lát,
“Thái tử điện hạ, như vậy không ổn, Giang tiểu tướng quân là… Là người mà chúng ta muốn lôi kéo. Lỡ bắn chết hắn thì sao?”
Tiêu Thanh Lâm đáp:
“Hắn không dễ chết vậy đâu, chỉ cần không để hắn tìm được là được.”
Hắn ngừng một chút, rồi nói thêm:
“Hoặc dùng đá đập vào đầu hắn, xem có thể làm hắn mất trí nhớ lần nữa không.”
“……”
Lần này ngay cả ta cũng im lặng. Dù không nhìn thấy, ta vẫn có thể cảm nhận được sự khó hiểu và sụp đổ từ tên thuộc hạ qua sự im lặng kỳ quái đó.
Ta lại giơ ngón giữa về phía không khí. Không phải nói là dùng ta để khống chế hắn sao? Đập mất trí nhớ rồi còn khống chế cái gì nữa chứ?
11
Mấy ngày gần đây, ta cảm thấy Tiêu Thanh Lâm quấn quýt lấy ta quá chặt. Ta vốn tự nhận là kẻ thuộc phe ăn thịt cũng không chịu nổi, hắn đến quá thường xuyên. Cứ như hắn không có thú vui nào khác, ngoài chuyện ấy.
Không biết là do lúc ta vừa đến bị ngã nước làm hỏng thân thể, hay vì ta là người ngoại lai nên không thể để lại huyết mạch trong thế giới này. Tóm lại cơ thể ta không thể sinh nở. Nếu không thì với tần suất của Tiêu Thanh Lâm và Giang Hạc Liên, con ta đã chạy khắp nơi rồi.
Gần đây, thật sự hắn càng ngày càng nghĩ ra nhiều chiêu trò mới lạ. Trước đây không rõ là vì giữ vai trò của Giang Hạc Liên hay do không dám thả lỏng, mọi thứ đều có vẻ ngây ngô. Nhưng theo thời gian hắn dần lộ ra bản chất thật của mình.
“Ta và trước đây, lúc nào lợi hại hơn?”
Ta vùi mình trong chăn muốn trốn nhưng không trốn được.
Rõ ràng đã hỏi qua vô số lần rồi, sao mỗi lần đều phải lôi ra hỏi lại, rồi dùng đó để hành hạ ta. Hơn nữa, những điều ta nói đều là những lời mà hắn thích nghe. Nhưng người trên ta lại lạnh lùng vô tình.
Khi đã nghỉ ngơi xong, Tiêu Thanh Lâm giúp ta lau sạch cơ thể, thay tấm trải giường và chăn mới. Chúng ta cùng nằm chung gối hắn chỉnh lại mấy sợi tóc lòa xòa của ta. Bỗng nhiên hắn hỏi:
“Nếu ta lừa dối nàng một chuyện, nàng có tha thứ cho ta không?”
Ta lười biếng hé mắt,
“Phải xem chuyện đó nghiêm trọng thế nào, nếu quá nghiêm trọng thì không tha thứ được.”
Nếu chuyện mà Tiêu Thanh Lâm nói là chuyện này, thì đối với ta không có gì ảnh hưởng. Bởi vì ta được hắn chăm sóc rất thoải mái.
Quan điểm của ta từ trước đến nay luôn rất rõ ràng, đó là sống vui vẻ từng khoảnh khắc. Có lẽ cũng là do tính cách cá nhân, ta khó mà yêu một người đến mức sống chết vì họ.
Bàn tay đang vuốt tóc ta khựng lại, cơ thể người bên cạnh cứng đờ. Hắn dường như có chút lo lắng, dè dặt hỏi:
“Thế nào là quá nghiêm trọng?”
Ta bỗng nảy ra ý muốn trêu ghẹo hắn, giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói:
“Ta là người rất bảo thủ.”
Tiêu Thanh Lâm nuốt nước bọt, kế hoạch thú nhận mà hắn đã nghĩ ra trong đầu lập tức tan thành mây khói.
Trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ:
“ Tiêu đời rồi. Nàng ấy nói mình là người rất bảo thủ, nếu nàng ấy biết rằng kẻ đã chăm sóc nàng ấy suốt năm tháng qua và cùng nàng ấy mỗi đêm mặn nồng không phải là phu quân thực sự, chắc chắn sẽ hận chết ta.”
Ta tiếp tục nói:
“Ta cũng là người khá đi theo số đông, đa số mọi người cho là nghiêm trọng thì ta cũng khó mà chấp nhận.”
Tiêu Thanh Lâm toát mồ hôi đầm đìa. Một trái tim đầy hy vọng vỡ vụn thành tro bụi. Những việc hắn làm một khi bị lộ, chắc chắn sẽ bị cả thế gian lên án. Vì những gì hắn đã làm hoàn toàn đều chạm đến giới hạn của ta.
12
Nếu không phải Tiêu Thanh Lâm đang trong trạng thái cực kỳ căng thẳng khi hỏi câu này. Có lẽ hắn đã có thể dùng cái đầu thông minh tự phong của mình để nhận ra những sơ hở trong lời nói của ta. Nhưng hắn quá căng thẳng.
Nghe thấy câu trả lời trái ngược với mong muốn trong lòng, hắn lập tức không dám nghe thêm nữa trong đầu chỉ tràn ngập tuyệt vọng.
Xong rồi hắn sẽ phải làm thế thân suốt đời. Lần duy nhất trong cuộc đời hắn bốc đồng, chính là vì đã yêu vợ của người khác.
Năm tháng trước, Giang Hạc Liên đột nhiên khôi phục trí nhớ cần phải khẩn cấp quay về kinh thành, thậm chí không có thời gian quay lại từ biệt thê tử Thẩm Quân Ngữ.
Chàng ấy chỉ có thể ủy thác Tiêu Thanh Lâm, người đang có mặt lúc đó, tạm thời chăm sóc thê tử của mình. Tiêu Thanh Lâm vẻ mặt trầm ổn đồng ý, thậm chí để tránh cho Giang Hạc Liên sinh nghi, hắn còn chần chừ khá lâu.
Giang Hạc Liên còn thuận thế thêm vào những lợi ích mà mình có thể ban cho hắn. Kết quả là Tiêu Thanh Lâm quay đầu lại không chỉ lấy lợi, mà còn chiếm luôn cả vợ của chàng ấy.
Ta cảm nhận được sự căng thẳng từ cơ thể đang cứng đờ của Tiêu Thanh Lâm. Ta cười mỉm,
“Chàng thật sự tin à? Ta chỉ nói đùa thôi, hay chàng thật đã làm điều gì trái lương tâm rồi?”
Tiêu Thanh Lâm lắc đầu liên tục, nhưng rồi nhớ ra rằng ta không nhìn thấy, liền mở miệng nói rằng không có. Nhưng hắn lại chẳng thể cười nổi, bởi vì những lời đùa cợt luôn chứa một phần sự thật trong đó.
Lúc trước hắn còn đùa với Giang Hạc Liên về việc cướp vợ, suýt nữa đã bị Giang Hạc Liên đánh. Giờ thì boomerang đã quay ngược lại trúng vào mình. Hắn chẳng thể nào cười nổi nữa.
Bây giờ chỉ còn biết cầu nguyện cho thuộc hạ của mình ra tay sạch sẽ, tốt nhất là làm cho Giang Hạc Liên mất trí nhớ lần nữa.