Tiền lão bản ở thành Đông đang định bán xưởng gốm ở Thanh Châu và cửa tiệm gốm ở kinh thành.
Bách tính Đại Tề nhà nào cũng cần đồ gốm, mà gốm sứ Thanh Châu thì nổi danh khắp thiên hạ.
Nhưng ở Thanh Châu, khắp nơi đều là xưởng gốm, mỗi năm sản xuất hàng trăm ngàn món gốm, khiến lợi nhuận của ngành này giảm sút đến mức không thể thấp hơn được nữa.
Dù trong xưởng gốm của Tiền lão bản quy tụ những thợ giỏi nhất, mỗi năm số tiền kiếm được cũng chẳng bằng một chuyến thương đoàn của ông đến Tây Vực. Thế nên ông đưa giá năm trăm lượng để bán cả xưởng và tiệm gốm.
“Năm trăm lượng, mong Tiền lão bản nhượng lại cho ta.”
Ta đem bộ trang sức bằng bạch ngọc mà công chúa tặng đi cầm cố, giao ngân phiếu vào tay ông.
Thật ra, ta rất thích bộ trang sức bạch ngọc đó, nhưng khi ta rời nhà họ Tưởng, mẫu thân không cho ta mang theo một xu, còn khoản tiền hàng tháng trong cung cũng không đủ, lúc này đành phải cắt ruột mà đem cầm.
Tiền lão bản vui vẻ trao giấy tờ cho ta, để ta dẫn theo chưởng quầy của xưởng đi.
Trên phố, chưởng quầy Lai Vượng nhìn ta với vẻ khó xử: “Đông gia, người bỏ ra năm trăm lượng mua xưởng này, thật sự là trả cao quá rồi. Không giấu gì người, phải năm năm mới có thể thu hồi vốn.”
Nói đến đây, đột nhiên hắn lo lắng hỏi: “Hay là người tính cắt giảm nhân sự, giảm chi phí?”
Ta bình tĩnh nhìn hắn: “Lần này ngươi về Thanh Châu, cứ bảo các huynh đệ yên tâm làm việc. Tiền công phát như cũ, đầu ra không cần lo.”
Hai ngày trước, tin mừng từ biên giới phía Bắc truyền đến, Trấn Quốc Công và con trai đại thắng quân Bắc Khương tại Trường Dịch Quan. Trận này đã khiến lực lượng của Bắc Khương bị tổn thất nặng nề, ít nhất mười năm tới biên quan sẽ không còn biến động.
Hoàng đế cùng triều thần bàn bạc, quyết định mở lại thương trường biên giới, nối lại thương mại với Bắc Khương.
Kiếp trước, sau khi Đại Tề đại bại ở Trường Dịch Quan, triều đình không chỉ phải cắt đất bồi thường mà còn khôi phục giao thương với Bắc Khương.
Gốm sứ Đại Tề rất được người Bắc Khương ưa chuộng, những món đồ tinh xảo thậm chí còn được hoàng thất Bắc Khương truy lùng. Khi giá lên cao, một món gốm sứ hảo hạng có thể đổi được trăm lượng hoàng kim.
Kiếp trước, xưởng gốm của Tiền lão bản không bán được, kết quả là nửa năm sau xưởng đó lại giúp ông ta kiếm tiền đầy túi.
Giờ đây ta đã nắm bắt cơ hội trước, chỉ cần thương trường vừa mở, xưởng gốm tự nhiên sẽ không lo thiếu đầu ra.
Tương lai còn nhiều mục tiêu lớn lao, không có ngân lượng thì khó mà thành công.
Cùng với sự lớn mạnh của thế lực công chúa, ta cũng phải giúp nàng có đủ tài lực để vận hành.
Trước ngày Cửu công chúa chuyển vào phủ, phụ tử Trấn Quốc Công khải hoàn hồi kinh. Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi quần thần tại Tử Thần Điện để đón tiếp họ.
Chương 20
Hôm đó, Cửu công chúa quyết tâm sẽ tỏa sáng hơn mọi người, nàng dậy sớm, sai Thanh Chi chuẩn bị trang điểm kỹ lưỡng.
“Điện hạ, hôm nay nhân vật chính là phụ tử Trấn Quốc Công, Hoàng hậu cũng sẽ hết sức tác hợp cho Thế tử của Trấn Quốc Công và Kim Dương công chúa. Hiện giờ ngài vẫn chưa đủ thế lực, nếu vô tình làm lu mờ Kim Dương, e rằng Hoàng hậu và Thái tử sẽ ghi hận với ngài.”
Ta đứng bên gương lưu ly, thấp giọng khuyên nhủ Cửu công chúa đang say mê cài trâm ngọc lên tóc.
Nhưng nàng lại tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Bổn cung giờ đã có phong hiệu, lại có công lao trong việc chữa dịch bệnh. Ai có thể sánh với bổn cung? Kim Dương đã nhiều lần sỉ nhục bổn cung, cớ gì ta phải nhường nàng ta?”
Nói đến đây, nàng nhìn ta qua gương, lườm nhẹ một cái: “Ngươi chớ có xem thường bổn cung!”
Lời đã đến vậy, ta không tiện nói thêm gì, chỉ hy vọng không có chuyện gì xảy ra trong buổi cung yến.
Trong Tử Thần Điện, ta cuối cùng cũng gặp được phụ tử Trấn Quốc Công.
Kiếp này, họ cuối cùng không chết oan uổng nơi biên cương, biên giới phía Bắc của Đại Tề vẫn kiên cố vững chãi.
Thế tử Trấn Quốc Công, Trịnh Lâm Viễn, quả thật là tuấn tú phi phàm, trải qua những năm chinh chiến khiến hắn càng thêm rắn rỏi, khác hẳn với đám con em thế gia ở kinh thành.
Nhiều tiểu thư trong điện nhìn hắn, ai cũng đỏ mặt, e lệ núp sau quạt, kể cả Cửu công chúa.
Nàng lén kéo Thanh Chi, nói: “Ngươi nói xem, nếu hôm nay bổn cung lọt vào mắt xanh của chàng, có phải vài ngày nữa Trấn Quốc Công phu nhân sẽ vào cung xin phụ hoàng ban hôn cho ta không?”
“Điện hạ, hôm nay văn võ bá quan đều có mặt, tốt hơn hết vẫn nên thận trọng lời nói!” Ta khẽ nhắc nhở.
Nhưng nàng không để ý đến ta, ánh mắt chỉ dõi theo Thế tử Trịnh Lâm Viễn.
Ta đứng cung kính bên cạnh Cửu công chúa, cẩn thận quan sát mọi người trong điện, không ngờ chạm phải ánh mắt của Sở Hàn Thần, khiến ta thấy ghê tởm.
Còn tỷ tỷ đứng bên cạnh, đôi mắt tràn đầy oán hận nhìn ta.
Hai cái “sao quả tạ” này thật sự không chịu buông tha, chỉ hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Yến tiệc được một nửa, Hoàng đế dẫn quần thần và hoàng thân phu nhân di giá đến Tử Vân Điện. Nơi này gần hồ Thiên Ba, đang độ đầu hạ, gió mát thổi qua rất dễ chịu.
Hoàng đế truyền lệnh bày bàn viết cạnh hồ, để các hoàng tử công chúa và con cháu thế gia làm thơ ca ngợi cảnh sắc hôm nay.
Ta và các cung nữ đi theo công chúa vào điện phụ chuẩn bị giấy bút.
Bỗng một tiểu cung nữ chạy tới nói với ta rằng Thanh Chi có chuyện cần trao đổi riêng, bảo ta đến chỗ giả sơn sau điện.
Ta lo lắng không biết có phải Cửu công chúa gặp chuyện gì không, không mảy may nghi ngờ, lập tức rời khỏi điện phụ.
Ai ngờ khi đến nơi lại chẳng thấy ai. Ta đang ngạc nhiên thì bỗng bị một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt.
“Miểu Vân, sau khi lấy tỷ tỷ ngươi ta mới phát hiện ra rằng ngươi mới là người tốt nhất.”
Giọng nói và hơi thở của Sở Hàn Thần khiến ta thấy ghê tởm đến mức muốn nôn mửa.
Ta quay lại, đẩy mạnh hắn ra: “Tỷ phu không ở chính điện bầu bạn với tỷ tỷ, lại có thời gian đến đây tìm ta sao?”
Thấy hắn im lặng, ta cười nhạo: “Hay là, tỷ tỷ của ta đang đi bầu bạn với người khác rồi?”
Hôm nay, Sở Hàn Thần và tỷ tỷ cũng tham dự yến tiệc. Hai người họ lạnh nhạt với nhau, nhưng lại nói chuyện rất vui vẻ với người khác.
Nhớ lại chuyện hắn đến phủ Tưởng gia mấy ngày trước, lớn tiếng đòi bỏ tỷ tỷ, ta chỉ thấy thật mỉa mai.
Kiếp trước, Sở Hàn Thần đã thương nhớ tỷ tỷ suốt hai mươi năm, vậy mà kiếp này, mới thành hôn chưa đầy ba tháng đã lục đục đến mức này.
Sau khi thành thân, tỷ tỷ vẫn duy trì quan hệ với Thái tử, còn Sở Hàn Thần vì con đường thăng tiến của mình, chỉ đành làm con rùa rụt cổ.
Bị ta chọc tức, mặt hắn lộ vẻ giận dữ: “Tưởng Miểu Vân, ngươi chỉ là một thứ đồ bỏ đi, ngoài ta ra còn có ai muốn ngươi?”
Chương 21
Nói đến đây, hắn lại đổi giọng, bước tới vuốt ve mặt ta: “Không bằng để ta nạp ngươi làm quý thiếp, ta cam đoan sẽ đối xử tốt với ngươi hơn cả tỷ tỷ của ngươi.”
Ta lập tức gạt tay hắn ra: “Ta lấy ai không đến lượt ngươi bận tâm. Ta thà nhảy từ tường thành xuống còn hơn là lấy ngươi, Sở Hàn Thần!”
Kiếp trước, ta đã chết như vậy, Sở Hàn Thần chọn tỷ tỷ ta, rồi Mạc Thác đưa kiếm định giết ta.
Ta hất ngã lính canh, trèo lên tường thành và nhảy xuống từ đó.
Tên nam nhân nông cạn này làm sao biết được ta đang sống với quyết tâm lớn nhường nào.
Sở Hàn Thần nổi giận đùng đùng: “Cứ đợi mà xem!”
Hắn phủi tay rời đi, ta giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay về điện phụ.
Ta cầm giấy bút bước ra phía hồ, từ xa thấy Cửu công chúa đang trò chuyện với Trịnh Lâm Viễn, Thế tử Trấn Quốc Công.
Nàng nói chuyện với ánh mắt đầy nhiệt huyết và lấy lòng, còn Trịnh Lâm Viễn thì giữ thái độ lịch sự nhưng xa cách.
Cửu công chúa dường như không nhận ra điều đó, thấy Trịnh Lâm Viễn “lịch sự”, nàng lại càng thích thú, mạnh dạn tiến thêm một bước, nắm lấy tay hắn.
Ta định đi tới kéo nàng về để làm thơ, nhưng lại bị một bóng người chắn lối.
“Thật không ngờ Tưởng nhị tiểu thư lại có mối quan hệ mờ ám với chính tỷ phu của mình.”
Giọng nói của Cố Tòng không lớn, chỉ đủ để hai chúng ta nghe thấy.
Ta thật không ngờ tên tay sai của Thái tử, đại gian thần kiếp trước, lại chủ động nói chuyện với ta.
Thấy ta không đáp, hắn tiếp tục: “Gần đây Trường Lạc công chúa nổi danh khắp nơi, ai cũng nói nàng là cô nương mang điềm lành. Nhưng ta lại thấy, người mang điềm lành thực sự, chính là Tưởng nhị tiểu thư đây.”
Thực ra, Cố Tòng là một nam tử tuấn tú, dù bị mù một mắt vẫn có thể sánh ngang với Trịnh Lâm Viễn.
Nhưng vì lúc nào hắn cũng xu nịnh Thái tử một cách quá đáng, bản thân hèn hạ đến mức chỉ còn hai lạng cốt khí, nên trong mắt người đời hắn chỉ là một kẻ nhỏ nhen, đê tiện.
Như bây giờ, khi hắn nhìn ta với dáng vẻ đắc ý của tiểu nhân, thật khó mà khiến người khác cảm thấy tôn trọng.
Ta im lặng nhìn hắn, còn Cố Tòng lại có chút hoảng hốt khi bắt gặp ánh mắt của ta.
“Tưởng nhị tiểu thư không trả lời, là thừa nhận rồi sao?”
Ta không đổi sắc mặt, tiến lên hai bước, đến gần hắn: “Cố đại nhân, từng có người nói với ta rằng, nếu có cơ hội, y muốn sống một đời đường đường chính chính. Không biết lời ấy có đáng tin không?”
Cố Tòng thoáng vẻ khó hiểu, hắn vừa định hỏi lại ta thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Cửu công chúa từ xa.
Ta lập tức quay người lại, chỉ thấy Cửu công chúa đang chới với dưới nước ở hồ Thiên Ba, còn Kim Dương công chúa cùng một nhóm tiểu thư quý tộc đứng trên bờ, ra vẻ cười cợt.
Không màng nhiều, ta ném cái khay vào ngực Cố Tòng, rồi nhanh chóng chạy về phía hồ.
“Cho ngươi kiêu ngạo này! Chỉ là con của một tiện tỳ mà cũng dám mơ vượt mặt bổn cung sao! Gà rừng mãi mãi là gà rừng, không bao giờ hóa phượng hoàng được!” Kim Dương công chúa vừa nói vừa vỗ tay cười khoái chí.
Dưới nước, Cửu công chúa đang vùng vẫy yếu ớt: “Cứu… cứu mạng!”
Ta giận dữ nhìn Kim Dương, hỏi: “Điện hạ và Trường Lạc công chúa là tỷ muội, nay thấy nàng rơi xuống nước, không sai người cứu giúp, lại đứng một bên mà vui vẻ là sao?”
Kim Dương công chúa cười khẩy: “Bổn cung là nữ nhi, lại không biết bơi, làm sao cứu được? Với lại, bổn cung cũng chẳng muốn ướt át rồi để người khác nhìn thấu.”
Lúc này, bờ hồ đã có không ít người tụ lại, nhưng không ai nhảy xuống cứu.
Thấy Cửu công chúa sắp chìm hẳn, ta chỉ còn cách lao xuống hồ, vớt nàng lên rồi bơi về bờ.
Lên bờ rồi, Cửu công chúa mặt mày tái nhợt, run rẩy nép vào lòng ta.