Chương 49
Phế Thái tử sợ hãi mà lùi từng bước: “Ô tiên sinh, không… Sở Thế tử, năm đó ta cũng là bị con tiện nhân kia mê hoặc mới hại người. Nhưng nếu người không rơi xuống vực sâu, làm sao có được thành tựu ngày hôm nay?”
Biểu cảm của phế Thái tử vừa sợ hãi vừa khúm núm, nịnh bợ. Sở Hàn Thần nhìn hắn một hồi rồi bỗng cười lớn: “Ngươi nói đúng, ta sẽ không giết ngươi.”
Sở Hàn Thần buông đao xuống, quay đầu lại nhìn Mạc Thác mà cung kính hành lễ: “Xin điện hạ chủ trì đại cục.”
Mạc Thác chậm rãi đứng lên, bước đến giữa đại điện. Hắn ra hiệu cho phế Thái tử bằng một cái gật đầu: “Ngai vàng ngay trước mắt, còn chờ gì nữa?”
Phế Thái tử lúc này mới hoàn hồn, quay sang nhìn phụ hoàng của mình: “Phụ hoàng, xin hãy hạ chiếu thoái vị, nhường ngôi cho nhi thần.”
“Nghịch tử!” Hoàng đế trừng mắt, giận dữ mắng.
Nhưng lời vừa dứt, phế Thái tử đã bị Mạc Thác đâm xuyên qua bằng một nhát đao.
“Hoàng nhi!”
Hoàng hậu khóc thét, lao đến bên nhi tử của mình, nhưng ngay sau đó bà cũng bị Mạc Thác cắt cổ.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ta còn chưa kịp phản ứng thì phế Thái tử và Hoàng hậu đã chết ngay trước mắt.
Mạc Thác cầm thanh đao nhuốm máu, bước tới gần Hoàng đế, nhếch mép cười lạnh: “Ta đổi ý rồi. Làm Khả Hãn của một nơi nghèo nàn như Bắc Khương thì có gì hay. Làm Hoàng đế Đại Tề mới thực là uy phong!”
“Ngươi! Ngươi!” Hoàng đế run rẩy, nói chẳng nên lời.
Mạc Thác dùng đao chỉ thẳng vào ông: “Cái thiên hạ này lão già ngươi ngồi được, chẳng lẽ ta lại không thể?”
Hoàng đế thoáng lộ vẻ kinh sợ.
Mạc Thác cười nhạt: “Không muốn chết? Cũng được. Chỉ cần có một trong những hoàng tử hay công chúa của ngươi sẵn sàng thay ngươi chết, ta sẽ tha cho ngươi, để ngươi sống yên ổn trong cung.”
Lời hắn nói vang lên trong bầu không khí lặng ngắt như tờ. Tất cả các hoàng tử, công chúa đều câm lặng, không ai dám lên tiếng.
Mạc Thác thở dài chán nản: “Xem ra không còn cách nào khác.”
Nói rồi, hắn giơ đao, chuẩn bị chém xuống Hoàng đế.
“Cheng!”
Một hòn đá từ bên ngoài bay vào, đánh lệch đường đao của Mạc Thác.
Ta quay lại nhìn, thấy Trịnh Lâm Viễn và Diệp Linh Xuyên đang đứng trên tường thành.
“Binh sĩ theo ta bảo vệ thánh thượng!”
Trong khoảnh khắc, ta nghe thấy tiếng hò reo vang dội của quân lính.
Chỉ trong chốc lát, các binh sĩ đã tràn vào đại điện, giao chiến kịch liệt với đội quân của Mạc Thác.
Sau một trận chiến đẫm máu, họ đã cứu được Hoàng đế và các hoàng tử, công chúa. Mạc Thác bị bắt sống.
Giữa lúc hỗn loạn, ta nhìn thấy Cửu công chúa. Nàng trông thấy ta, liền lập tức chạy tới.
Sở Hàn Thần định kéo ta chạy trốn, nhưng bị Cửu công chúa một đao xuyên tim, kết liễu ngay tại chỗ.
Nàng ôm chặt lấy ta, ta có thể cảm nhận được thân thể nàng vẫn còn run rẩy: “Ta đến cứu ngươi rồi! Ta đã đến cứu ngươi rồi!”
Trận biến loạn trong cung đêm Trung Thu cuối cùng cũng kết thúc.
Sau đêm Trung Thu ấy, Hoàng đế đổ bệnh.
Không biết có phải vì hôm đó bị kinh sợ, hay vì những hoàng tử, công chúa đã làm lạnh lòng người cha già.
Lúc này, trong triều đình bắt đầu có tiếng nói ủng hộ Cửu công chúa trở thành Hoàng Thái nữ.
Tiếng nói ủng hộ nàng ngày càng nhiều, dân chúng nghe về những việc nàng làm, ai nấy cũng đều tán dương.
Hai tháng sau, Hoàng đế lâm bệnh nặng, viết chiếu thư truyền ngôi cho Cửu công chúa.
Ngày nàng đăng cơ, ta mặc cho nàng long bào, khuôn mặt nàng hiện rõ vẻ lo lắng và bất an.
“Miểu Vân, ta không biết liệu mình có thể làm tốt không. Các đệ đệ của ta từ nhỏ đã được Phụ hoàng nuôi dưỡng bên cạnh, nhận sự giáo dục tốt nhất. Liệu họ có phải là lựa chọn tốt hơn ta không?”
“Bệ hạ.” Ta ngắt lời những suy nghĩ lẩn quẩn của nàng.
“Bệ hạ có biết tại sao ta muốn người tranh đoạt ngôi vị này không?”
Nàng ngơ ngác nhìn ta, lắc đầu.
Ta buộc dải lụa vào vương miện cho nàng: “Bởi vì những nam nhân ngồi trên ngai vàng kia chỉ nghĩ đến việc xây dựng đại nghiệp, thực hiện giấc mộng vĩ đại của họ, mơ mộng thành bậc đế vương ngàn thu. Chỉ có Bệ hạ là nghĩ đến việc còn có thể làm gì thêm cho bá tánh.”
Ánh mắt nàng dần trở nên kiên định, vịn vào tay ta mà bước vào chính điện.
Chương 50
Sau khi Cửu công chúa đăng cơ, nàng đưa Mạc Thác về Bắc Khương, giao cho tân Khả Hãn là Nhị Hoàng tử xử lý người huynh đệ không yên phận này.
Thẩm Tĩnh vì có công trong việc tố giác phế Thái tử nên được phong làm Trường Bình Hầu như đã hứa.
Nàng không chỉ là nữ nhân đầu tiên được phong hầu trong Đại Tề, mà còn là nữ nhân đầu tiên bước vào chốn quan trường, trở thành vị quan nữ đầu tiên.
Tân hoàng đăng cơ, thiên hạ được đại xá, mọi thứ đều khởi đầu tươi mới.
Cố Tòng, kẻ bị giam trong đại lao Đại Lý Tự, cũng được phóng thích.
Cửu công chúa phần nào giảm nhẹ tội cho hắn, tước bỏ tước vị, tịch thu gia sản, giáng làm dân thường.
Ta dẫn theo mẫu thân của hắn đến trước cổng đại lao chờ đợi.
Cánh cổng sắt nặng nề được mở ra từ từ, Cố Tòng bước ra, từng bước nặng nề.
Ánh sáng bên ngoài làm mắt hắn chói lòa, hắn mất một lúc mới dần quen rồi nhìn thấy ta, và mẫu thân của hắn ở bên cạnh.
Trong khoảnh khắc thấy bà, hắn đã khóc không thành tiếng, lảo đảo chạy tới, ôm lấy mẹ mà gào khóc.
Ta nhìn hắn, chỉ thấy rằng linh hồn lạc lối suốt hai kiếp người này cuối cùng cũng tìm thấy gia đình.
Mọi chuyện rồi cũng êm xuôi, ta cùng chưởng quầy chuẩn bị rời khỏi Kinh thành.
Vì chuyện ta rời đi mà công chúa giận dỗi không nhỏ, nhưng ta chỉ cười nói rằng ta phải đi để khám phá thêm nhiều khả năng mới cho nàng và Đại Tề.
Cuối cùng nàng không giữ ta lại, chỉ yêu cầu mỗi năm Tết ta phải về thăm nàng, ta vui vẻ đồng ý.
Ngày ta rời khỏi Kinh thành, Trịnh Lâm Viễn cũng chuẩn bị quay về quân doanh ở Bắc cảnh.
Dưới chân thành, hắn nhìn ta nói rằng tâm ý của hân vẫn không đổi, hỏi ta có thay đổi ý định không.
Ta khẽ lắc đầu, mỉm cười nhìn hắn: “Cuộc sống của một Quốc Công phu nhân không hợp với ta. Thế tử, ngươi là một người rất tốt, ta chúc ngươi sớm tìm được ý trung nhân như ý!”
Cuối cùng, chúng ta chia tay dưới chân thành, một người đi về phương Bắc, một người đi về phương Nam.
Ta dẫn theo Lai Vượng đến cảng Tuyền Châu, tìm gặp Vãn cô nương đang chỉ huy dỡ hàng.
“Nghe nói thuyền đội của cô nương vượt biển khắp các nước, không nơi nào không tới. Tiểu nữ tài hèn, không biết Vãn cô nương có thể dẫn ta ra khơi mở mang tầm mắt chăng?”
Vãn Thị Phương sảng khoái cười lớn: “Được chứ! Chỉ cần tiểu thư không sợ say sóng là được!”
Ta theo Vãn Thị Phương chu du khắp các quốc gia trên biển, cuối cùng dừng chân ở Tuyền Châu.
Qua mấy năm, ta đã trở thành thương nhân lớn nhất Tuyền Châu.
Lụa là, trà, đồ gốm, dược liệu, các thương nhân ngoại quốc đến Tuyền Châu đều biết, hàng ta mua vào là loại tốt nhất.
Ngoài ra, ta còn đem hương liệu, trân châu và các kỳ trân dị bảo từ ngoại quốc bán vào Đại Tề qua những cửa hàng của nhà họ Tưởng. Thỉnh thoảng, lông thú và dược liệu quý giá của Bắc Khương cũng thông qua ta mà đến tay các khách hàng trên biển này.
Những năm qua, Cửu công chúa trị vì rất tốt, nàng giảm thuế má và sưu dịch, lấy dân làm gốc, còn bãi bỏ nhiều hạn chế trong khoa cử, mở thêm các khoa nông học và công học bên cạnh văn võ khoa, giúp kỹ thuật được truyền bá và phát triển.
Năm đó, khi ta đã an cư ở Tuyền Châu được sáu năm, một ngày nọ Lai Vượng nói với ta rằng, ở Ty Bạc Tư có một vị quan mới đến nhậm chức, là Trạng nguyên khóa trước, bảo ta đến nha môn gặp mặt.
Vậy nên ta đi đến Ty Bạc Tư, vào trong nội sảnh, chỉ thấy Cố Tòng đang ngồi trước bàn, cười mỉm nhìn ta.
“Nghe nói Tưởng tiểu thư là thương nhân lớn nhất Tuyền Châu, không biết Cố mỗ có thể mời tiểu thư kể cho ta nghe về phong thổ nhân tình, cũng như việc buôn bán ở nơi đây không?”
Chớp mắt, mây mờ trong lòng tan biến, ánh trăng chiếu sáng khắp đại giang.
Ta cũng mỉm cười nhìn hân, khẽ gật đầu: “Được thôi, có lẽ chúng ta có cả một đời để trò chuyện.”
End