Chương 47
Dù từng là Thái tử phi, gia tộc họ Thẩm vẫn giữ mình trong sạch suốt bao năm qua, nên trong vụ án của Thái tử không hề có dấu vết gì của họ.
Ngược lại, việc Thẩm Tĩnh mất tích khiến Hoàng đế nghi ngờ do Thái tử gây ra, nên sau khi Thái tử bị phế, ông không lạnh nhạt với Thẩm thượng thư.
Đúng vào lúc đó, phế Thái tử đột nhiên biến mất khỏi nơi giam lỏng, không ai biết hắn đã đi đâu, quân lính tìm kiếm khắp kinh thành mà không thấy dấu vết.
Nửa tháng sau, một đêm nọ, Trịnh Lâm Viễn gõ cửa phủ công chúa.
Hắn mặc áo thường phục, đến vào lúc đêm khuya, dường như có chuyện gấp cần báo.
“Gần đây chẳng phải ngươi vẫn đang ở đại doanh phương Bắc sao? Sao lại đột ngột về kinh thế này?”
Ta cầm đèn dẫn đường cho hắn vào nội sảnh,Ccông chúa đã nhận được thông báo trước và đang đợi hắn ở đó.
“Bắc Khương gần đây có chút động tĩnh khác thường. Ta nhận được mật báo rằng đại hoàng tử Mạc Thác tranh giành ngôi vị thất bại, mang theo một đội binh mã cải trang thành thương đội, lén vào kinh thành, nên ta mới phải vội quay về.”
Nghe đến cái tên Mạc Thác, ta và công chúa liếc nhau đầy ẩn ý.
Kiếp trước, công chúa từng bị ép hòa thân, gả cho Mạc Thác. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, nàng đã bị hắn hành hạ đến chết. Sau khi lên ngôi, Mạc Thác không ngừng lấn áp Đại Tề, cuối cùng tấn công vào kinh thành, khiến toàn bộ phương Bắc rơi vào tay giặc.
Công chúa lo lắng hỏi: “Hiện tại bọn chúng ở đâu?”
“Bọn chúng vào kinh thành rồi thì bặt vô âm tín.” Trịnh Lâm Viễn đáp.
Chợt ta nghĩ đến việc gần đây phế Thái tử đột ngột mất tích, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành: “Bọn chúng e rằng lần này đến để làm một chuyện long trời lở đất.”
Linh cảm của ta không lâu sau đã trở thành sự thật.
Đêm rằm tháng Tám, Hoàng đế dẫn theo Hoàng hậu, các phi tần, cùng các hoàng tử và công chúa tới Diêu Đài Ngọc Viên để tổ chức yến tiệc.
Do dạo gần đây Thái tử bị phế, lại phải xử lý không ít quan viên, tâm trạng của Hoàng đế vô cùng kém. Việc đến ngự uyển tổ chức yến tiệc cũng là để giải tỏa bớt phiền muộn trong lòng.
Ta cũng bị Cửu công chúa kéo theo dự tiệc.
Chuyện đã xảy ra vào lúc đó.
Yến tiệc vừa đến giữa chừng, Hoàng hậu bất ngờ đập vỡ chén ngọc, ngay lập tức, một nhóm lớn người Bắc Khương ập vào điện như thủy triều.
Sau khi bao vây toàn bộ mọi người, từ bên ngoài điện, một người bước vào.
Chính là phế Thái tử đã mất tích nhiều ngày.
Hoàng hậu từ ghế phượng bước xuống, đứng bên cạnh phế Thái tử.
Lúc ấy, Diệp Linh Xuyên nhanh chóng kéo Cửu công chúa và ta bỏ chạy.
Với võ công cao cường, hắn vừa chém giết vừa mở đường, đưa chúng ta chạy về phía chuồng ngựa.
Khi sắp lên ngựa, ta trượt chân ngã mạnh xuống đất, lại còn trật mắt cá chân. CửuCcông chúa định quay lại kéo ta, nhưng đám truy binh đã gần kề. Ta nghiến răng, hất tay nàng ra, rồi mạnh mẽ vỗ vào mông ngựa.
“Chạy mau!”
Con ngựa lập tức phóng đi, mang theo Diệp Linh Xuyên và Cửu công chúa khuất dần trong màn đêm.
Ta xoay người lại, đối mặt với những kẻ Bắc Khương hung hãn đang tiến đến: “Dẫn ta quay lại đi.”
Khi bị áp giải trở về điện, Hoàng đế cùng các hoàng tử, công chúa đều đã bị trói chặt.
Phế Thái tử trông thấy ta, không nói một lời liền vung tay tát mạnh vào mặt ta.
“Tất cả là do ngươi và con tiện nhân Tiểu Cửu phá hỏng việc của ta! Hôm nay không giết ngươi, ta không thể nguôi cơn hận này!”
Nói rồi, hắn cầm dao, đâm thẳng về phía ta.
“Khoan đã!”
Trên long ỷ vang lên một giọng nói xa xăm mà quen thuộc.
Ta ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy Mạc Thác đang ngồi thoải mái trên long ỷ, tay nâng chén rượu nhấm nháp.
Quả nhiên, giống như kiếp trước khi hắn chiếm lĩnh hoàng cung.
“Ngài Ô bảo rằng, không được giết Tưởng Miểu Vân.” Mạc Thác cất giọng lạnh lùng.
Phế Thái tử nghe vậy vội vàng lùi lại một cách lấy lòng.
Ta khinh bỉ nhìn Mạc Thác, mỉa mai nói: “Ta nghe rằng Khả Hãn Bắc Khương đã quyết định truyền ngôi cho Nhị Hoàng tử. Đại Hoàng tử đường xa không ngại vạn dặm đến kinh thành Đại Tề, chẳng lẽ lại nghĩ rằng phế Thái tử lên ngôi sẽ giúp ngài đoạt lại ngai vàng Bắc Khương sao?”
Mấy năm nay, nhờ việc thông thương giữa Đại Tề và Bắc Khương, các sản vật như bò, cừu, ngựa, và dược liệu quý của Bắc Khương đều được bán sang Đại Tề một cách suôn sẻ. Nhờ đó, các mục dân Bắc Khương có thêm thu nhập, đời sống cũng dần được cải thiện. Thêm vào đó, hai người đồng bạn của Cửu công chúa đã đến Bắc Khương và dựa vào điều kiện địa phương để trồng các giống cây thích hợp, giúp cải thiện tình hình trồng trọt.
Cuộc sống khá hơn, mục dân Bắc Khương không còn muốn chiến tranh, cũng chẳng còn hứng thú tấn công Đại Tề. Ngay cả Khả Hãn Bắc Khương cũng dần nguôi ngoai ý định gây chiến lần nữa.
Thế nhưng, kẻ hiếu chiến như Mạc Thác vẫn ôm giấc mộng khai chiến.
Cuối cùng, Khả Hãn thất vọng hoàn toàn với Mạc Thác, nửa năm trước đã tuyên bố ngôi vị sẽ truyền cho Nhị Hoàng tử.
Nghe ta châm chọc, Mạc Thác trầm mặt, ánh mắt hắn lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải vì đã hứa với ngài Ô không tổn thương ngươi, ta đã giết ngươi từ lâu rồi!”
Chương 48
Trong lòng ta càng thêm tò mò về thân phận của ngài Ô mà hắn nhắc đến.
Đúng lúc này, một nam nhân khoác áo choàng đen, cụt một cánh tay, kéo lê một nữ nhân bước vào.
Gã nam nhân ấy dáng vẻ gầy gò, nửa khuôn mặt bị hủy hoại.
Còn nữ nhân trong tay hắn, mái tóc rối tung, không ngừng giãy giụa: “Buông ta ra! Sở Hàn Thần, ngươi buông ta ra!”
Ta sửng sốt nhìn tên nam nhân trước mặt, kinh ngạc không tin nổi hắn vẫn còn sống.
Ánh mắt hắn găm chặt vào ta, như ác quỷ đến từ địa ngục: “Không ngờ đúng không? Ta vẫn còn sống.”
Lúc này, tỷ tỷ bị hắn nắm lấy tóc, trông chẳng khác nào con gia súc bị xách lên cổ.
Nàng ta bị giữ chặt đến khổ sở, giọng trở nên mềm mỏng, nắm lấy vạt áo của Sở Hàn Thần mà khẩn cầu: “Hàn Thần, nghĩ đến tình phu thê bao năm qua, xin chàng tha cho thiếp.”
Nước mắt nàng ta rơi lã chã, kiếp trước nàng ta cũng từng lệ rơi như lê hoa đái vũ mà nhìn Sở Hàn Thần, cuối cùng hắn đã chọn nàng ta, bỏ mặc ta lại chịu chết.
Nhưng kiếp này, Sở Hàn Thần, kẻ đã từ cõi địa ngục bò trở về, không còn dễ dàng bị nàng ta lừa gạt nữa. Hắn thản nhiên đẩy tỷ tỷ ngã xuống đất, rồi xoay người bước về phía ta.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, ánh mắt dịu dàng nhìn ta: “Miểu Vân, nàng khổ cực rồi. Mọi chuyện kiếp trước ta đều nhớ cả rồi. Trước kia là ta sai, đã bị con tiện nhân kia mê hoặc. Nàng yên tâm, từ nay về sau ta sẽ không—”
Hắn còn chưa nói dứt lời, ta đã phun một ngụm nước bọt vào mặt hắn: “Vậy hẳn ngươi cũng nhớ rõ, kiếp trước và kiếp này, ngươi đều là tên bán nước hại dân phải không!”
Kiếp trước, Thái tử trốn đến Giang Nam không bao lâu đã bệnh nặng không dậy nổi. Hắn tuy trên danh nghĩa vẫn là Hoàng đế, nhưng triều chính của Đại Tề đã rơi vào tay Sở Hàn Thần, kẻ đã âm thầm phát triển thế lực tại Giang Nam nhiều năm.
Sở Hàn Thần dẫn sứ thần đến kinh thành bị chiếm, ký hòa ước với Mạc Thác. Hắn không màng đến dân chúng phương Bắc bị giày xéo, vung tay cắt hết đất đai phía Nam Trường Giang cho Mạc Thác, còn hứa mỗi năm triều cống hàng ngàn lượng bạc.
Hắn đem cả giang sơn bán rẻ chỉ để củng cố quyền lực cho bản thân và tỷ tỷ.
Sở Hàn Thần lau vết nước bọt trên mặt, vẫn nhìn ta đắm đuối: “Không sao, qua một thời gian nữa, nàng sẽ nghĩ thông thôi.”
Ta nhìn hắn, đặt ra câu hỏi cuối cùng: “Bọn trẻ đâu? Sau này chúng ra sao rồi?”
Nếu nói kiếp trước, trước khi ta tự sát, ta vẫn còn một mối bận tâm thì đó chính là lũ trẻ chạy trốn đến Giang Nam. Chúng tuy không phải do ta sinh ra, nhưng đều là những đứa trẻ ta hết lòng dạy dỗ, chăm sóc.
Ánh mắt hắn bỗng trở nên lạnh lẽo: “Nhắc đến lũ nghịch tử đó làm gì! Cứ coi như chúng đã chết rồi đi!”
Ta cuống quýt: “Ngươi rốt cuộc đã làm gì chúng?!”
Sở Hàn Thần cười lạnh: “Chúng nghe tin ngươi chết, liền liên kết với nhau mưu đồ ám sát ta. Ta đã giết sạch bọn chúng rồi!”
Ta thực sự phẫn nộ: “Ngươi đúng là cầm thú!”
Sở Hàn Thần dịu dàng vuốt má ta: “Dù chúng muốn giết ta, nhưng ở những mặt khác, chúng đều được nàng dạy dỗ rất tốt. Kiếp trước nàng đã vì ta vất vả suốt hai mươi năm, là ta đã không trân trọng. Đừng lo, kiếp này chúng ta sẽ có những đứa con của riêng mình.”
Ta hất mạnh tay hắn ra: “Sở Hàn Thần! Dù chết, ta cũng không sinh con cho ngươi! Ngươi không xứng!”
Gương mặt Sở Hàn Thần thoáng hiện vẻ tức giận, nhưng chưa kịp nói gì thì tỷ tỷ đã bật cười lớn.
“Ha ha ha ha, Sở Hàn Thần! Ngươi đúng là phế vật! Khúm núm cầu xin người khác, nhưng người ta chẳng thèm để mắt đến ngươi!”
Sở Hàn Thần giận dữ nhìn tỷ tỷ: “Câm miệng! Đồ nữ nhân lòng dạ rắn rết, lẳng lơ dâm đãng!”
Tỷ tỷ khinh bỉ nhìn hắn: “Ta, Tưởng Miểu Đồng, tài mạo song toàn, cớ sao phải cả đời trói buộc với kẻ vô dụng như ngươi! Sau khi thành thân, chẳng phải ngươi còn cầu ta xin Thái tử cho ngươi cái chức quan hay sao? Ha ha ha ha—”
Chưa dứt lời, Sở Hàn Thần đã một đao đâm xuyên qua ngực nàng.
Chớp mắt, tỷ tỷ đã chết ngay trước mắt ta.
Sở Hàn Thần xách đao, tiếp tục bước về phía phế Thái tử.