8
Có Thẩm Phù giúp đỡ, Yên Chi Các quả nhiên phát đạt.
Đến cả đứa trẻ ba tuổi trong thành cũng biết bắt chước cách dùng phấn son.
Những người đàn ông làm việc nặng, đến sinh nhật vợ cũng chọn Yên Chi Các làm nơi mua quà.
Mỗi ngày nhìn khách ra vào cửa hàng, trong mắt ta chỉ toàn thấy bạc trắng.
Nửa năm trôi qua, chúng ta lại mua thêm hai gian cửa hàng để bắt đầu bán son môi.
Tiền bạc dư dả, thái độ của mọi người trong phủ đối với ta cũng dịu dàng hơn hẳn.
Giang phu nhân, người trước kia luôn nhìn ta bằng nửa con mắt, giờ gặp ta lại vui vẻ trêu đùa gọi một tiếng “Lý lão bản”.
Ta sống tốt, tất nhiên sẽ có người sống không được tốt.
Tào Nhiên từng vài lần tìm đến cửa hàng của ta.
Lần đầu, ta tưởng hắn đến chọn phấn son cho mẹ và vợ mình, liền cố ý giới thiệu những món đắt tiền, hắn vì giữ thể diện đành phải trả tiền.
Lần thứ hai, hắn lại đến, ta lại giới thiệu son môi.
Đến lần thứ ba, hắn chịu không nổi nữa, hỏi ta có thể cho hắn một chén trà không.
Tất nhiên là không thể.
Hắn nay là tỷ phu của ta, làm sao có lý nào tỷ phu và em vợ ngồi uống trà cùng nhau?
Ta đuổi hắn đi, lúc đó Thẩm Phù mới bước ra từ sau rèm.
Nàng là người giáo phường, không tiện xuất hiện quá nhiều.
Thẩm Phù nói: “Hôm qua ta đến phủ Thiếu khanh Đại Lý Tự tấu nhạc, nghe người ta nói tỷ phu của ngươi sống không được thuận lợi, phụ thân ngươi trong triều nơi nơi làm khó hắn.
“Vợ hắn thì kiêu căng, không chịu về nhà cầu xin phụ thân mình giúp đỡ.”
Tính cách của Lý Đường Ninh vốn là như vậy.
Vì hôn sự mà hại cả nhà phải dọn dẹp hậu quả, lại vì của hồi môn mà làm ầm ĩ không yên.
Đến lúc xuất giá, chẳng ai muốn tiễn nàng.
Kiếp trước, Tào Nhiên có thể thuận lợi trên con đường làm quan, toàn bộ đều nhờ ta và nhà mẹ đẻ bôn ba hỗ trợ, thêm nữa hắn vốn được phụ thân ta yêu mến.
Kiếp này, cùng Lý Đường Ninh tự hạ thấp bản thân, không biết Tào Nhiên có hối hận khi cưới được “bạch nguyệt quang” trong lòng mình hay không.
Qua thêm một tháng, không ngờ mẫu thân Tào lại tìm đến cửa hàng ta.
Bà là một phụ nữ thôn quê, chẳng được học hành gì, nói năng thô lỗ lại trực diện.
Bà nắm chặt tay ta, nói: “Theo ta về nhà họ Tào! Nhanh sinh cho con ta một đứa cháu trai mập mạp!”
Hạnh Vi chắn trước mặt ta: “Bà nói gì vậy? Con trai bà chẳng khác nào tảng đá trong nhà xí, chỉ bà ngửi thấy thơm!”
Mẫu thân Tào vẫn không buông tay: “Ta mặc kệ! Khi xưa bàn chuyện hôn sự với nhà ngươi nói rõ là cưới ngươi! Tỷ tỷ ngươi là đồ vô dụng! Mang thai mười tháng ta hầu hạ đủ đường, hôm qua sinh ra một đứa con gái, đúng là thứ phá của!”
Xung quanh vang lên những tiếng thở dài kinh ngạc.
“Điều này không đúng, ta nhớ rõ con dâu của bà mới thành thân với con trai bà cách đây bảy tháng, sao giờ lại thành mười tháng mang thai rồi?”
Mẫu thân Tào vỗ đùi than vãn: “Ta lúc đầu không nên đồng ý để nó vào cửa! Cưới hỏi vội vàng, con trai ta lại thích nó quá mức, trước đã gây ra đứa nhỏ!
“Nó là thiên kim quan gia đấy, chẳng có bao nhiêu của hồi môn cũng thôi đi, suốt ngày chỉ biết nghịch ngợm mấy thứ thơ từ, việc gì cũng không biết làm, chờ bà mẹ chồng như ta hầu hạ!”
Ta và Hạnh Vi đều tái mặt.
Lý Đường Ninh có thể quăng bỏ mặt mũi, nhưng các muội muội trong nhà chưa xuất giá thì không thể.
Ta lập tức cầm lấy mấy hộp phấn son trong cửa hàng, phát cho từng người trong đám đông đứng xem, nhờ họ giữ kín chuyện hôm nay.
Sau đó đóng cửa hàng, lập tức báo cho huynh trưởng.
9
Ngày hôm đó mẫu thân Tào gây sự, huynh trưởng dẫn theo Đại Lý Tự Tự Chính đến.
Ta vừa nhìn, hóa ra chính là vị huynh đài lần trước điều tra vụ án ở Tàng Hoa Các.
Nghe huynh trưởng nói, hắn tên là Sở Hoài Hưu, là con trai độc nhất của Sở Mục Viễn, Hữu Phó Đô Ngự Sử ở Đô Sát Viện.
Tuy Tào Nhiên phải cúi đầu hèn mọn đưa mẹ mình về, nhưng những lời đồn bất lợi cho nhà họ Lý vẫn âm thầm lan rộng trong kinh thành.
Hôn sự của đại nữ nhi nhà Triệu tiểu nương vốn đã chắc chắn nay cũng bị hủy bỏ.
Cả ngày nàng chỉ biết khóc thầm trong phòng.
Huynh trưởng nhìn thấy cũng không đành lòng.
Liền quyết định dẫn các huynh đệ, muội muội trong nhà, hẹn thêm đồng liêu cùng những gia đình quen biết tốt, cùng nhau đi dạo ngoại ô một chuyến.
Ta cũng gọi Thẩm Phù cùng đi.
Trên đường, nàng cứ luôn nói về chuyện cửa hàng.
Ta biết nàng đã sợ nghèo đến phát run.
Nhà một khi sa sút, vừa vào giáo phường đã chịu không ít ức hiếp, trong tay không có tiền thì ngay cả thân mình cũng khó bảo toàn.
Thẩm Phù nói: “Hiện giờ cửa hàng thoạt nhìn thì náo nhiệt, nhưng thực tế người mua không nhiều như trước. Một hộp phấn son cũng dùng được rất lâu, cho dù chúng ta dốc sức tạo ra màu mới cũng khó lòng thay đổi.
“Ta định nhận những đơn đặt hàng biểu diễn âm nhạc ở các gia đình phú quý ngoài thành, xem có thể thu hút họ đến mua phấn son của chúng ta không.”
Nàng đã cố gắng đến thế, ta làm sao có thể kéo chân nàng.
Ta nghĩ nếu nàng ra ngoài thành, ta phải về chuẩn bị thuê một đội tiêu sư để bảo vệ nàng chu toàn.
Trên đường, mọi người nói cười vui vẻ.
Nhưng vừa thấy Sở Hoài Hưu xuất hiện, tất cả liền im lặng, gương mặt ai nấy đều căng thẳng.
Trong tình cảnh ngượng ngùng ấy, hắn vẫn giữ vẻ thản nhiên, tự nhiên đi tìm huynh trưởng ta.
Ta hỏi mọi người: “Vì sao Sở Hoài Hưu vừa xuất hiện, các ngươi trông cứ như gà con thấy diều hâu thế?”
Mọi người vội xua tay, không muốn nói nhiều.
Thẩm Phù kéo áo ta, nói nhỏ: “Ngươi nghe ta kể lén nhé.
“Những người cùng thế hệ với hắn đều sợ hắn. Mẹ hắn mất sớm, cha hắn suốt ngày chỉ biết vui thú bên phòng thiếp, không màng đến hắn. Nhưng hắn lại rất bản lĩnh, học hành xuất sắc.
“Đám công tử ăn chơi thấy hắn không vừa mắt, bày đủ trò để chèn ép. Nhưng hắn chưa bao giờ cúi đầu, ngày nào cũng cười mà đến mách với người lớn. Lâu dần, chẳng ai dám động đến hắn nữa.”
Nghe đến đây, ta cũng cảm thấy xót xa. Nếu cha hắn có chút lương tâm, sao hắn phải chịu những điều ấy mà vẫn phải giữ nụ cười trên môi?
Những người bên cạnh ta thì thầm: “Thật vậy, sớm biết hôm nay hắn có mặt, ta đã không đến. Giờ thì chẳng dám chơi thả ga nữa.”
“Đúng thế!”
Ta cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Lại nghĩ đến kiếp trước, rõ ràng người mang tâm tư không đứng đắn là Tào Nhiên, kẻ không có đức hạnh là Lý Đường Ninh.
Vậy mà khi chuyện xảy ra, mọi người đều trách ta.
Như thể chính ta ép họ tư thông.
“Đúng là các ngươi đọc sách thánh hiền đều ném hết vào bụng chó rồi! Không chỉ trích kẻ gây ra chuyện, lại đi đổ lỗi cho người bị hại!
“Nếu nói vậy, ta ra ngoài tát người mỗi ngày, thì cũng là lỗi của người ta à?”
Ta đang bất bình thì Thẩm Phù bất ngờ bịt miệng ta, ra hiệu nhìn ra sau.
Sở Hoài Hưu đang đứng ngay phía sau chúng ta.
Không biết hắn đã nghe được bao nhiêu lời vừa rồi.
Hắn chỉ cúi chào, nói một tiếng cảm tạ rồi rời đi.
10
Mấy ngày sau, ta bắt đầu thuê tiêu sư.
Vì danh tiếng của Thẩm Phù, ta chọn toàn là nữ tiêu sư.
Nàng nhận được nhiều đơn diễn tấu, cửa hàng của chúng ta cũng bán phấn son rất nhanh.
Triệu tiểu nương cũng đưa đại nữ nhi của bà, Lý Đường Uyển, đến giúp ta trông nom cửa hàng.
Sở Hoài Hưu từng ghé qua một hai lần.
Mỗi lần đến cảm tạ, hắn đều mua một hai hộp phấn son.
Sau này, khi hắn lại đến, huynh trưởng không cho ta gặp hắn nữa.
Đúng lúc mọi người đang sống những ngày dễ chịu, thì Lý Đường Ninh đến.
Nàng có vẻ đẫy đà hơn, nhưng bản tính không đổi.
Chỉ là hiện nay gia cảnh sa sút, trông nàng có phần tàn tạ.
“Ta nghe mẹ chồng ta ngày đêm nhắc về ngươi, cứ tưởng ngươi làm ăn lớn đến mức nào. Không phải cũng chỉ là bán phấn son, phục vụ mấy vị phu nhân quan lại sao? Thật là đi đâu cũng không thoát được kiếp nô tài.”
Tiểu muội Đường Uyển vốn đã bất mãn với nàng, giờ càng không khách sáo: “Vậy cũng hơn ngươi suốt ngày ngửa tay chờ đàn ông nuôi sống. Đến đây mà bày đặt, tiền trong túi ngươi có đủ mua một hộp phấn ở đây không?”
Ta sai Hạnh Vi cầm chổi đuổi nàng đi.
Cửa hàng mà có chó hoang sủa bậy, ảnh hưởng đến vận may buôn bán của ta.
Tối đó về nhà, cả gia đình đều có mặt.
Nghe mọi người trò chuyện, ta mới biết Tào Nhiên bị phụ thân làm khó, liền quay sang bám lấy nhà họ Tần.
Nhà họ Tần là sĩ tộc, không chỉ giàu có mà còn nắm quyền lực trong tay.
Ta nghĩ thầm, chẳng trách hôm nay Lý Đường Ninh đến cửa hàng với dáng vẻ đắc ý của kẻ tiểu nhân.
Nhưng phụ thân lo lắng, vì đương kim thánh thượng hiện nay trọng dụng hàn môn học sĩ, có ý ngấm ngầm muốn trừ bỏ các thế gia đại tộc.
Chỉ sợ sau này xảy ra chuyện, liên lụy cả phủ Đình Úy.
Đích mẫu an ủi mọi người: “Sống trên đời chẳng phải vậy sao? Có tốt có xấu, không thể mãi tốt, cũng chẳng thể mãi xấu. Cứ yên tâm, sẽ không sao đâu.”
Giang phu nhân ném bát làm phát ra tiếng động lớn: “Tất cả đều tại con gái bà nuôi! Không chỉ làm mất danh tiếng của các tiểu thư trong phủ, còn khiến chồng mình không an phận. Nếu làm hại chức quan của lão gia, bà có đường lui ở nhà mẹ đẻ, còn chúng ta thì sao?”
Đích mẫu nhìn thẳng vào bà, ánh mắt rực lửa: “Bọn trẻ trong phủ chẳng lẽ không phải con ta? Chúng gọi ta một tiếng mẹ, ta phải bảo vệ chúng! Ta có bản lĩnh, còn bà thì sao?”
Thấy Giang phu nhân bị đích mẫu mắng lui, phụ thân mới lên tiếng giảng hòa.
Đêm đó, ta bắt đầu kiểm tra lại số tiền mình có.
Ta luôn mong người thân được bình an vô sự.
Nhưng nếu thực sự có chuyện xảy ra, chỉ có tiền bạc mới giữ được an toàn.
Ta đang tính toán sổ sách, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.
Hạnh Vi kéo ta chạy ra một khoảng đất rộng.
Triệu tiểu nương ôm tiểu muội lớn tiếng kêu: “Là… là địa long trở mình!”
Chờ mọi người đứng vững, huynh trưởng và phụ thân thay triều phục, vội vàng vào cung.
Trước khi đi, huynh trưởng dặn dò Vân ca nhi, con của Vu tiểu nương: “Ta và phụ thân phải vào triều bàn việc, không biết khi nào mới về. Chúng ta đi rồi, trong nhà chỉ còn ngươi và tiểu đệ là nam nhân.
“Đệ còn nhỏ, ngươi phải gánh vác trách nhiệm, bảo vệ thật tốt cả nhà này!”
Vân ca nhi gật đầu, để huynh trưởng yên tâm.