Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA KHÔNG PHỤ BẢN THÂN Chương 3 SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA KHÔNG PHỤ BẢN THÂN

Chương 3 SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA KHÔNG PHỤ BẢN THÂN

10:51 chiều – 02/09/2024

6

Trước cửa Thẩm phủ treo cao những chiếc đèn lồng đỏ rực.

Thẩm Nam Phong đứng ở cửa cười tươi chào đón khách khứa.

Dù vết sẹo trên mặt hắn trông thật đáng sợ, nhưng vẻ mặt lại vô cùng vui mừng.

Đứng trước cổng Thẩm gia, ta cảm thấy như đã qua cả một kiếp người.

Kiếp trước, ta bước vào cổng Thẩm gia với niềm vui tràn ngập, nghe những lời chúc mừng của mọi người.

Khi bái đường, ta đã lén nhìn Thẩm Nam Phong, mang theo hy vọng tràn trề chờ đợi trong phòng. Nhưng mọi niềm vui đều tan biến khi hắn vén khăn voan lên.

Đêm tân hôn, ta ngồi lặng một mình rơi lệ. 

Chỉ có nến rồng phượng cháy hết đến sáng mai.

Ta bước về phía Thẩm phủ, nhưng bị Thẩm Nam Phong chặn lại.

“Dù ngươi có nói gì với Hoàng thượng, chờ sau khi xong việc lần này. Ta sẽ xin Hoàng thượng chỉ dụ, điều ngươi đi chỗ khác. Dù ngươi có dùng thủ đoạn gì, ta cũng sẽ không bao giờ để mắt đến ngươi, khuyên ngươi nên sớm từ bỏ.”

Ta ngước mắt lên, nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt.

Rồi ra hiệu cho Phất Đông dâng lễ vật.

“Chúc mừng Thẩm tướng quân nhân ngày vui.”

“Chúc tướng quân và phu nhân hòa hợp, trăm năm hạnh phúc.”

Chẳng để Thẩm Nam Phong kịp nói lời nào, ta đã bước vào trong.

Dù thời gian gấp gáp, và Hoàng thượng không cho phép tổ chức linh đình. Nhưng cách bài trí của hỷ đường vẫn rất chu đáo, còn vượt xa so với kiếp trước. Quả thật là người yêu trong lòng, vì nàng mà hắn dám trái ý thánh chỉ cũng chẳng hề do dự.

“Không xong rồi! Thiếu phu nhân ngất xỉu rồi!”

Nghe vậy, Thẩm Nam Phong lập tức sai người đi mời đại phu, vội vã chạy vào hậu viện.

Theo sau hắn là một đạo sĩ giang hồ. 

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Nam Phong quay lại.

Hắn giận dữ bước về phía ta.

“Hôm nay là ngày đại hỷ của ta và Yên Nhi, đại sư nói rằng tuổi của ngươi xung khắc với nàng. Ngươi cút đi cho ta!”

Khách khứa lập tức xì xào bàn tán.

Ta nhướng mày hỏi lại: “Ý Thẩm tướng quân là, tân nương tử ngất xỉu là vì ta có mặt ở đây gây xung khắc sao?”

“Chỉ cần ta không có mặt, nàng sẽ khỏi bệnh?”

Thị nữ đi theo từ bên trong vội vàng đáp lời:

“Diệp tiểu thư hỏi nhiều làm gì? Chủ nhà bảo ngươi đi thì cứ đi, chẳng lẽ lại cố bám trụ ở đây? Chẳng phải ngươi vẫn chưa từ bỏ ý đồ với tướng quân, muốn hại phu nhân sao?”

Nghe vậy, Thẩm Nam Phong lại lộ ra vẻ chán ghét: “Nếu Yên Nhi có mệnh hệ gì, ta nhất định bắt ngươi trả giá gấp đôi!”

Ta không kìm được mà bật cười.

Thủ đoạn của Lâm Chỉ Yên cũng quá thấp kém rồi.

“Không biết khi lâm trận đối địch, Thẩm tướng quân có tin vào mấy lời quỷ thần này không?”

“Hôm nay phủ Trấn Quốc tướng quân nhận lời mời đến đây, đây là cách tiếp đãi của Thẩm gia sao?”

Thấy ta đứng dậy, Phất Đông vội vàng khoác áo choàng cho ta.

“Nếu tướng quân và quý phu nhân không thể dung nạp, vậy đừng gửi thiệp mời đến phủ Trấn Quốc tướng quân.”

“Như bây giờ, ha. Ta đã được Thẩm phủ dạy cho một bài học về lễ nghĩa rồi!”

Nói xong, ta dẫn Phất Đông quay người rời đi.

Khách khứa bắt đầu tỏ ra bất mãn.

“Sao lại có chuyện đuổi khách ra khỏi yến tiệc?”

“Chẳng lẽ không thấy sao, tân phu nhân ghen tị với Diệp tiểu thư, chứ làm gì có chuyện ngất xỉu thật!”

Nghe vậy, nhiều người bắt đầu nhìn Thẩm Nam Phong với ánh mắt khinh miệt.

Thẩm Nam Phong bị nhìn như vậy liền cảm thấy không thoải mái.

“Thẩm phủ tiếp đãi khách kiểu này thì không ăn cũng được.”

Tạ Hoài Cẩn từ trong đám khách bước ra: “Ta với Diệp tiểu thư tuổi cũng giống nhau, cũng xung khắc với quý phu nhân, vậy cùng cáo từ.”

Ta với hắn giao thiệp không nhiều. Dù chưa hiểu rõ, nhưng ta vẫn gật đầu chào hắn.

Khách khứa trong yến tiệc cũng lần lượt rời đi.

Chỉ e rằng chuyện hôm nay sẽ lại trở thành đề tài cho dân chúng kinh thành bàn tán mãi không dứt.

“Diệp quân sư, ánh mắt ngươi chọn nam nhân không tốt lắm nhỉ.”

Vừa ra khỏi Thẩm phủ, Tạ Hoài Cẩn đã trêu ghẹo: “Giờ đây quan hệ của hai người căng thẳng như vậy, làm sao cùng làm việc được?”

Ta cười hờ hững: “Không cần Tạ tướng quân bận tâm. Ngày sau cùng làm việc trong quân, mong tướng quân chiếu cố nhiều hơn. Hôm nay cảm tạ tướng quân đã lên tiếng giúp đỡ, trong phủ còn có việc, ta xin cáo lui trước.”

Nói xong, ta chắp tay chào từ biệt.

7

Gần đây, vùng Bình Giang xuất hiện bọn sơn tặc hoành hành.

Hoàng thượng hạ lệnh cho Thẩm Nam Phong xuất binh trấn áp, ta là giám quân cũng phải cùng đi.

Lâm Chỉ Yên tất nhiên không yên lòng, lén lút trà trộn vào trong quân đội.

Chúng ta chỉ giả vờ như không biết. Có người báo tin chỉ cho chúng ta vị trí của sơn trại.

Có ba con đường lên núi, nhưng một trong số đó do sạt lở nên khó hành quân.

Sau khi bàn bạc, chúng ta quyết định chia quân làm ba đường để vây quét.

Ta dẫn một đội quân nhỏ, từ con đường sạt lở lên núi trước một đêm để phục kích.

Phó tướng Lý dẫn một đội quân từ đường lớn lên núi.

Thẩm Nam Phong dẫn đại quân từ phía sau núi tấn công bất ngờ.

Khi phó tướng Lý dẫn quân tiến vào sơn trại, ta bắn pháo hiệu và dẫn quân từ bên sườn đánh úp.

Chẳng mấy chốc, quân của Thẩm Nam Phong cũng tới kịp.

Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Ngoại trừ, tiếng hét đột ngột vang lên từ phía sau.

“A—!”

“Thẩm lang cứu thiếp!”

Lâm Chỉ Yên, kẻ đã trà trộn vào quân đội, bị tên đầu lĩnh sơn tặc và thuộc hạ bắt đi.

Thẩm Nam Phong lập tức dẫn theo hai người đuổi theo.

Thấy vậy, ta nhanh chóng chỉ định mười người, cùng đuổi theo.

Khi đến nơi, hai binh sĩ đã nằm trong vũng máu. Thẩm Nam Phong cũng đã bị bắt.

“Tướng quân của các ngươi đang ở trong tay ta! Biết điều thì để chúng ta xuống núi!”

“Chuẩn bị ngựa và bạc cho bọn ta!”

Ta đặt kiếm xuống, hai tay giơ lên cao và tiến tới trước.

“Ta có thể trao đổi với các ngươi không?”

“Tướng quân của chúng ta dù bị thương, nhưng võ nghệ cao cường, so với ta – một nữ nhân thì các ngươi dễ kiểm soát hơn nhiều.”

“Còn nữa, kẻ chỉ biết khóc lóc như nàng kia, mang theo cũng chẳng dễ trốn thoát.”

“Ta có chức quan trong triều, họ nhất định không để ta chết đâu.”

Tên đầu lĩnh sơn tặc nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi đưa Thẩm Nam Phong và Lâm Chỉ Yên tới để đổi người.

Khi trao đổi, Thẩm Nam Phong nhìn ta với ánh mắt phức tạp.

Chờ đến khi Thẩm Nam Phong và Lâm Chỉ Yên lui về khoảng cách an toàn, ta nhanh chóng rút con dao găm giấu trong tay áo, rạch vào cánh tay tên sơn tặc, làm rơi con đao trong tay hắn.

Sau đó nhanh chóng xoay người đâm dao vào cổ hắn.

Rút dao ra, tên sơn tặc ôm lấy vết thương đang chảy máu không ngừng rồi ngã xuống.

“Tên cầm đầu đã bị xử lý tại chỗ!”

“Người nào đầu hàng, sẽ được tha chết!”

8

Trên đường về kinh.

Tin tức về việc “Thẩm Nam Phong bí mật mang theo nữ nhân, không địch nổi sơn tặc dẫn đến việc thân binh hy sinh” đã lan truyền khắp nơi.

“Thẩm tướng quân bây giờ đến sơn tặc cũng không đánh nổi sao?”

“Đồ tướng quân vô dụng! Mang theo nữ nhân khiến đồng đội tử trận, kẻ như vậy cũng xứng làm tướng quân sao?”

“Biểu muội ta làm nha hoàn ở phủ hắn, nghe nói Thẩm tướng… Thẩm Nam Phong vì thương tích nặng, giờ chẳng khác nào phế nhân, không còn khả năng đánh trận.”

“Lần này đều nhờ Diệp quân sư không tính chuyện cũ, lấy thân mình đổi lấy con tin từ tay đôi vợ chồng lòng lang dạ sói của Thẩm gia, mới giết được đầu lĩnh sơn tặc, chiếm được sơn trại.”

“Phì! Dám giấu diếm tình trạng thương tích để ra trận! Thật không ra gì!”

Dù số lượng sơn tặc đông đảo, nhưng chúng không được huấn luyện chính quy, vốn dĩ không cần phải huy động nhiều binh lực như vậy.

Triều đình điều động nhiều binh lính để trấn áp sơn tặc, chỉ muốn tránh những tổn thất không cần thiết.

Thế nhưng vì Thẩm Nam Phong lén mang theo nữ nhân, khiến hai binh sĩ hy sinh.

Trong phút chốc, từ người dân đến các quan ngự sử, đều chỉ trích Thẩm Nam Phong gay gắt.

Hoàng thượng giận dữ.

“Đến vài tên sơn tặc mà cũng không đánh nổi? Trẫm điều động nhiều binh lính như vậy chỉ để không có thương vong!”

“Giấu diếm thương tích để ra trận? Được, rất tốt! Giờ đây, ngay cả lừa dối trẫm cũng đã học được rồi! Ta nghĩ, ngươi không cần làm tướng quân nữa!”

“Từ nay giáng chức thành hiệu úy! Đánh quân côn năm mươi trượng! Phạt bổng lộc một năm!”

Thẩm Nam Phong từ khi về kinh đã làm việc vô cùng kiêu ngạo.

Vụ ám sát cũng là do hắn quá nôn nóng muốn gặp Lâm Chỉ Yên.

Chủ quan, hành động một mình vào ban đêm, để rồi bị thích khách tìm được cơ hội ra tay.

Chuyện kết hôn lại trái ý thánh chỉ.

Hoàng thượng đã tích tụ sự giận dữ với hắn từ lâu.

Lần này trấn áp sơn tặc, dù binh lực đầy đủ nhưng lại phạm phải sai lầm lớn.

Dù lời đồn có thật hay không, việc giáng chức hắn là điều tất yếu.

Để hắn biết rằng, trong triều có rất nhiều võ tướng, có hay không có Thẩm Nam Phong, triều đình vẫn có thể vận hành tốt.

Hoàng thượng thăng chức phó tướng Lý, tạm thời thay thế vị trí của Thẩm Nam Phong.

Còn ta chỉ nhận được chút lời khen trên triều, thêm phần thưởng bạc vàng.

“Rõ ràng là tiểu thư lập công! Sao lại thăng chức cho người khác?”

Phất Đông tức giận, lớn tiếng la lối khắp sân.

“Không sao.”

Ta nhấp một ngụm trà: “Nữ nhân muốn lập thân, vốn dĩ đã khó khăn.”

Ta không hề mong đợi sẽ một bước lên trời.

Huống hồ, những quan viên bảo thủ trong triều rất coi thường nữ nhân.

Nhưng trong quân đội, chức quan đều phải đổi bằng mạng sống.

Nửa tháng sau, Mạc Bắc khởi binh xâm lược biên giới.

Kiếp trước, vào thời điểm này, nội loạn trong vương đình Mạc Bắc, tân Thiền Vu Thác Bạt Hoằng hiếu chiến.

Không hài lòng với hiệp ước bại trận, liền khởi binh xâm lược.

Thẩm Nam Phong lại một lần nữa lên phía bắc để bình loạn.

Giờ đây, hắn đã bị giáng chức, phó tướng Lý không đủ khả năng chỉ huy.

Nhưng Thẩm Nam Phong hiểu rõ địa hình Mạc Bắc.

Ta cược rằng Hoàng thượng vẫn sẽ cử Thẩm Nam Phong xuất chinh, nhưng sẽ chọn người khác làm tướng chỉ huy.

Dù ai làm tướng, chỉ cần quân đội của Thẩm Nam Phong xuất quân.

Ta sẽ có cơ hội ra chiến trường.

Sáng hôm sau trong triều.

Hoàng thượng phong Tạ Hoài Cẩn làm tướng chỉ huy, Thẩm Nam Phong và phó tướng Lý cùng theo quân. Còn giám quân thì vẫn chưa có người đảm nhiệm.

Hoàng thượng vẫn e ngại vì ta là nữ nhân.

Đến chiều, Tạ Hoài Cẩn đến gặp ta.

Báo cho ta biết, Hoàng thượng đã chấp thuận cho ta làm giám quân theo quân xuất chinh.

“Tạ tướng quân và ta giao tình không sâu, cớ gì lại giúp ta?”

Tạ Hoài Cẩn gõ nhẹ cây quạt xếp, nhìn quanh: “Chỉ vì tiếc tài mà thôi.”

Hắn với vẻ mặt bất cần đời nói: “Diệp quân sư trong yến tiệc luận võ đã bộc lộ tài năng, ta đều nhìn thấy.”

“Nếu đã có võ nghệ như vậy, giam mình trong hậu viện chẳng phải quá lãng phí sao.”

Hắn không muốn nói, ta cũng không hỏi thêm. Nhưng đã cho ta cơ hội, ta sẽ nắm chắc lấy.

Ngày xuất chinh, Lâm Chỉ Yên đứng trên thành lầu, lúc thì đắm đuối nhìn Thẩm Nam Phong, lúc thì căm hận lườm ta.

Ta coi như không biết.

“Diệp Tống. Trước khi đi, ta đã hứa với Yên nhi, tuyệt đối không nói thêm một câu nào với ngươi.”

“Nếu ngươi cố tình theo quân, là có ý đồ gì với ta. Ta khuyên ngươi sớm từ bỏ!”

Thẩm Nam Phong không hề che giấu sự chán ghét dành cho ta.

Ta mỉm cười lạnh lùng.

“Hiện giờ Thẩm đô úy lại đang nói chuyện vui vẻ với ta, không sợ Thẩm phu nhân nhìn thấy sẽ tức giận sao?”

“Thẩm Nam Phong, ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là phế nhân, lừa được người khác nhưng không qua mặt được những người luyện võ.”

“Phủ Trấn Quốc tướng quân dù có kén rể, cũng không bao giờ chọn ngươi.”

Nói xong, ta thúc ngựa đi thẳng. Không để cho hắn cơ hội mở miệng lăng mạ thêm nữa.