5
Hai người kia nhìn nhau, rồi phá lên cười.
Đặc biệt là tên đại hán, cười đến nỗi thịt trên mặt rung bần bật.
Chết tiệt! Không nể mặt nhau như thế!
Ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Không biết từ lúc nào, Tô Dĩ Hòa đã tỉnh lại, tiếng khóc nức nở của nàng ta cắt ngang tiếng cười của hai kẻ kia.
“Các ngươi vì sao lại bắt ta?”
Tên đại hán bước lên một bước, từ trên cao nhìn xuống nàng: “Giao bí kíp Ngọc Chiếu Thành ra đây, ta sẽ tha cho ngươi.”
Giang hồ đồn rằng Tô Dĩ Hòa đã có được bí kíp Ngọc Chiếu Thành, chẳng trách đại hán kia lại bắt nàng ta.
Tô Dĩ Hòa mặt mày như đưa đám: “Ta không có bí kíp…”
Đại hán hiển nhiên không tin, cười lạnh: “Cứng đầu!”
Ta không quan tâm đến sự đối đầu của ba người họ, lặng lẽ giấu tay vào trong tay áo.
Nam tử nhã nhặn kia ghé lại gần, góp ý: “Đại ca, chi bằng treo nàng ta lên đánh một trận.”
Đại hán thấy kế này có vẻ khả thi.
Tô Dĩ Hòa thấy hai kẻ kia càng lúc càng tiến gần, không khỏi hoảng sợ.
“Tạ Quân Ngự chết tiệt kia sao còn chưa tới, ta đói muốn chết rồi.” Ta khoanh chân, nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Bỗng chốc, ánh mắt của cả ba người bọn họ đều đổ dồn về phía ta.
Ta nhấc ấm trà lên, chậm rãi rót vào chén, điềm nhiên nói: “Nhìn ta làm gì? Các ngươi cứ tiếp tục đi.”
Tô Dĩ Hòa thấy vậy, lớn tiếng quát: “Bí kíp ở chỗ nàng ta!”
“À?” Ta suýt nữa phun cả ngụm trà trong miệng ra ngoài.
Mặc dù bí kíp quả thực ở chỗ ta, nhưng ai lại đi nhận vào lúc này chứ, xin tha cho ta!
Ta bất đắc dĩ chống trán: “Tô cô nương đừng nói lời vu oan, ta chỉ là một tiểu thư thế gia bình thường, có mấy nghe qua tên tuổi của ta đâu.”
Lần đầu tiên trong đời, ta thấy suy nghĩ của phụ thân mình lại đúng đến thế.
Hai mắt của tên đại hán và nam tử nho nhã chạm nhau, sau đó quay lại nhìn Tô Dĩ Hòa mà nói:
“Ngươi chớ nói dối nữa. Ai chẳng biết nàng ta không bám được Hàn gia nên mới quay sang tìm Tạ Quân Ngự.”
“Với thân phận của nàng ta, làm sao có cơ hội tiếp xúc với bí kíp? Chỉ có Tạ Quân Ngự mới coi nàng ta như bảo bối mà thôi.”
Ta: …
Đúng là các ngươi giỏi làm tổn thương người khác thật.
Sau đó, hai kẻ kia lục soát toàn bộ người Tô Dĩ Hòa, nhưng vẫn không tìm thấy bí kíp Ngọc Chiếu Thành.
“Đại ca, lẽ nào nàng ta thật sự không có bí kíp?” Nam tử nho nhã tỏ vẻ hoài nghi.
Đại hán cũng không nghĩ ra được điều gì, cuối cùng đành nản lòng buông xuôi:
“Thôi vậy, nếu nàng ta không có bí kíp, giữ lại cũng chẳng ích gì. Đưa nàng ta xuống nhà bếp làm việc vặt đi.”
“Còn nàng kia thì sao?” Nam tử chỉ tay về phía ta.
Đại hán trầm ngâm một lúc, sau đó nói:
“Lo ăn uống cho tử tế.”
“Vì sao?” Nam tử không hiểu.
Đại hán liếc nhìn hắn ta: “Nàng ta có thể gả cho Tạ Quân Ngự, chắc chắn không phải dạng đơn giản. Lỡ như Tạ Quân Ngự tìm tới mà phát hiện nàng ta bị đứt tay gãy chân, chúng ta e rằng khó sống yên.”
Trong ánh mắt đầy oán hận của Tô Dĩ Hòa, ta được đưa đến một căn phòng khác, sạch sẽ và ngăn nắp hơn.
Người mang cơm đến, ta khéo léo hỏi thăm, biết được nơi này là một sơn trại.
Sơn trại này chiếm giữ một vùng, thế lực không nhỏ, đến mức khiến Hàn gia phải e dè.
Tên đại hán kia gọi là Phương Trĩ, là đại đương gia của nơi này. Nam tử nho nhã đi cùng hắn tên Hồ Sinh, là nhị đương gia.
May mắn thay, Phương Trĩ không hạn chế tự do của ta. Vì thế, ta dạo quanh sơn trại, xem xét khắp nơi.
Trong trại có rất nhiều trẻ nhỏ, đứa nào đứa nấy da dẻ vàng vọt, thân hình gầy yếu như que củi.
Ta nhìn thấy một bé trai đang cố trèo cây hái bưởi, nhưng thử bao nhiêu lần cũng trượt ngã. Những đứa trẻ xung quanh thấy vậy đều buồn bã cúi đầu.
Dẫu sao thì cậu bé ấy cũng là đứa cao lớn nhất trong bọn.
Ta vốn thích nghịch ngợm từ nhỏ, trèo cây, bắt cá là chuyện thường tình. Nương ta mất sớm, cha thì để mặc ta tự do lớn lên.
Trong ánh mắt mong chờ của lũ trẻ, ta hái xuống hai quả bưởi to nhất.
“Tỷ tỷ thật giỏi!“ Một bé gái chạy đến trước mặt ta, ánh mắt long lanh cảm động.
Một tiếng “tỷ tỷ” khiến lòng ta mềm nhũn.
Ta lấy ra một viên mứt từ trong người, đưa cho bé gái. Nhưng bé lại lắc đầu, không nhận.
“Tỷ tỷ, muội không thể lấy được. Phương Trĩ thúc thúc bảo ăn nhiều đồ ngọt sẽ không chịu được khổ sau này.”
Nghe xong, ta thầm mắng: “Phương Trĩ dạy trẻ cái đạo lý quái gì vậy?”
Bé gái và lũ bạn nhanh chóng chạy ra xa chơi đùa, còn Hồ Sinh từ lúc nào đã đứng bên cạnh ta.
“Đừng thấy lạ, lời con bé nói không sai đâu.”
Ta quay sang nhìn hắn ta, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Hắn ta cầm chiếc quạt phe phẩy, chậm rãi nói:
“Những đứa trẻ này đều sống sót qua những cuộc tranh đấu giang hồ gần đây. Có đứa là cô nhi của thế gia, có đứa vừa sinh ra đã mất cả cha lẫn nương.”
Ta sửng sốt, không ngờ những đứa trẻ này lại có hoàn cảnh bi thương như thế.
“Đương gia thu nhận những đứa nhỏ này, nhưng cũng vì thế mà đắc tội với nhiều người. Hàn gia nắm giữ chức minh chủ võ lâm, lại muốn nhất thống giang hồ, nên luôn tìm cách chèn ép, thậm chí từng cắt đứt đường sống của chúng ta.”
“Nhưng nếu chúng ta quy phục, tính mạng sẽ bị giao cho đám đạo mạo giả nhân giả nghĩa đó, ta không cam lòng.”
Nghe đến đây, ta đã hiểu vì sao họ bắt ta và Tô Dĩ Hòa.
Phương Trĩ và Hồ Sinh đã rơi vào đường cùng.
Dẫu sơn trại có lớn mạnh đến đâu, cũng không chống chọi nổi sự áp bức ngày đêm của các thế gia.
Họ đặt hy vọng vào bí kíp Ngọc Chiếu Thành mà Tô Dĩ Hòa nắm giữ, đồng thời muốn dùng ta để đổi lấy bạc từ Tạ Quân Ngự để duy trì sơn trại.
Nhưng họ không ngờ, Tô Dĩ Hòa căn bản không có bí kíp. Mà ta cũng không chắc Tạ Quân Ngự liệu có tới cứu ta hay không.
Phương Trĩ và Hồ Sinh đang đánh cược. Còn ta, há chẳng phải cũng đang cược hay sao?
Hồ Sinh lôi từ đâu ra một chiếc quạt, vừa phe phẩy vừa cười cợt.
“Người đời đều nói Tạ Quân Ngự tội ác chồng chất. Nhưng ta nói thật, tham vọng của các thế gia còn đáng sợ hơn nhiều so với một mình Tạ Quân Ngự.”
Hắn liếc nhìn ta, khóe môi khẽ nhếch lên: “Tạ phu nhân thấy sao?”
Ta khẽ liếc Hồ Sinh, nhàn nhạt đáp: “Nếu ta nói, ta có cách giúp các ngươi, thì sao?”
6
Nụ cười trên khóe môi Hồ Sinh bỗng chốc cứng đờ, giọng nói có phần vội vã: “Ngươi nói gì cơ?”
Thật lòng mà nói, ta không phải kẻ hay mềm lòng trước thế gian.
Nhưng những đứa trẻ kia thật sự vô tội, chúng không đáng bị biến thành vật hy sinh cho mưu đồ của các thế gia.
Hồ Sinh lập tức dẫn ta tới gặp Phương Trĩ.
Khi ấy, ta viết một bức thư, giao cho Phương Trĩ sai người đưa đến Ngọc Chiếu Thành.
Phương Trĩ nhìn tờ giấy trong tay, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn ta: “Ngươi chắc rằng chỉ một mảnh giấy này đủ để Ngọc Chiếu Thành ra tay giúp đỡ?”
Ngọc Chiếu Thành từ trước đến nay không đứng về phe các thế gia hay quốc gia nào. Nó tồn tại biệt lập, từng khiến nhiều thế lực muốn thôn tính phải chật vật quay về trong thất bại.
Nói cách khác, ai chiếm được Ngọc Chiếu Thành sẽ nắm giữ thiên hạ.
Ai sở hữu được bí kíp Ngọc Chiếu Thành, người đó đủ sức bình định thiên hạ.
Với người bình thường, dù có cầu xin, Ngọc Chiếu Thành cũng không để tâm. Nhưng ta không giống người thường.
Vì rõ ràng, ta đâu phải người bình thường.
“Phương đại đương gia cứ yên tâm, không quá vài ngày, vấn đề của ngươi sẽ được giải quyết ổn thỏa.” Ta thoải mái vắt chân, điệu bộ thảnh thơi.
Quả nhiên, hai ngày sau, Ngọc Chiếu Thành phái người mang vật tư tới.
Hồ Sinh nhìn những chiếc rương vàng lớn mà mắt như muốn rớt ra ngoài.
Còn Phương Trĩ, tay cầm bức thư viết tay của Thành chủ Ngọc Chiếu, vừa đọc vừa rưng rưng nước mắt.
Lũ trẻ trong trại đều được thay quần áo mới, không khí trong sơn trại náo nhiệt hẳn lên.
“Ngọc Chiếu Thành đã tuyên bố với giang hồ rằng, bất kỳ ai cũng không được xâm phạm sơn trại. Phương đại đương gia giờ có thể yên lòng rồi.” Vừa nói, ta vừa nhấp một ngụm rượu nếp hoa quế, cảm giác vô cùng hài lòng.
Từ giờ, sơn trại đã có Ngọc Chiếu Thành làm chỗ dựa.
Phương Trĩ và Hồ Sinh nhìn nhau, rồi đồng loạt quỳ một chân trước mặt ta.
“Mạnh cô nương là ân nhân cứu mạng của chúng ta, vị trí đương gia nên thuộc về cô nương.”
Ta suýt sặc, vội vàng xua tay từ chối:
“Khụ khụ, không, không cần đâu. Ta tính tình tùy tiện, không hợp làm đương gia.”
Nhưng Phương Trĩ và Hồ Sinh lại tỏ ý, nếu ta không đồng ý, họ sẽ cứ quỳ mãi.
Ta bất lực thở dài:
“Thôi được rồi, ta nhận danh nghĩa đương gia, nhưng mọi chuyện trong trại vẫn do các ngươi phụ trách.”
Phương Trĩ và Hồ Sinh cùng hô lớn:
“Đều nghe theo đại đương gia!”
Thế là ta hồ đồ ngồi vào vị trí đại đương gia.
Thế là ta vô tình thu về một đám đàn em.
Quả là đời người không lường trước được điều gì, đúng là “ruột già bọc ruột non”.
“Được rồi, ta tặng các ngươi một món quà ra mắt.”
Để làm tròn trách nhiệm đương gia, ta lấy từ trong tay áo ra hai con bướm gỗ tinh xảo, đưa cho Phương Trĩ và Hồ Sinh.
Hồ Sinh chớp mắt, biểu cảm như muốn nói: “Chỉ có vậy?”
Ta khẽ cười, kích hoạt cơ quan trên bướm gỗ.
Hai con bướm lập tức bay lượn, nhưng Phương Trĩ và Hồ Sinh vẫn chưa hiểu điều gì đặc biệt.
“Chớ xem thường bướm gỗ này.”
Vừa dứt lời, đôi cánh bướm phát ra hàng loạt mũi kim tẩm độc, đúng là một đòn tấn công bất ngờ.
Khi con bướm đáp xuống một tảng đá gần đó, chỉ trong chớp mắt, lửa bắn tung tóe, tảng đá vỡ tan thành bụi.