Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SAU KHI TA GẢ CHO ĐẠI PHẢN DIỆN Chương 2 SAU KHI TA GẢ CHO ĐẠI PHẢN DIỆN

Chương 2 SAU KHI TA GẢ CHO ĐẠI PHẢN DIỆN

6:54 sáng – 23/11/2024

3

Ta bình thản nhấp một ngụm trà, nhướn mày hỏi:

“Hàn Quy Trúc, vậy còn Tô Dĩ Hòa?”

Hắn ta thoáng ngượng ngùng, ấp úng nói:

“Dĩ Hòa đã nói nàng ấy sẵn lòng làm thiếp.”

Ta cười nhạt, ngón tay khẽ vuốt quanh miệng chén trà.

“Nhưng ta đây, đến chính thất của ngươi cũng không thèm làm.”

Sắc mặt Hàn Quy Trúc tối sầm lại:

“Ý nàng là gì? Dù không nói đến Mạnh gia, thì ngay cả Dĩ Hòa gần đây cũng được thuộc hạ của Thành chủ Ngọc Chiếu Thành ưu ái, đủ khiến các thế gia phải ngưỡng mộ.”

Lời hắn ta nói, chẳng phải đang ám chỉ rằng Hàn gia đã ban ơn lớn lao cho ta hay sao?

“Đã vậy, sao ngươi không cưới nàng ta làm chính thê, còn tìm ta làm gì?” Ta bực mình đảo mắt.

Hàn Quy Trúc bị ta mỉa mai đến á khẩu, đành thở dài:

“Thanh Ly, đừng làm loạn nữa. Ta đã thuyết phục phụ thân để nàng làm chính thất, đây là nhượng bộ lớn nhất của Hàn gia rồi.”

Hắn ta nói với vẻ mặt thâm tình, nhưng lời lẽ lại khiến ta buồn nôn, liên tục nhấn mạnh rằng ta lấy hắn ta là trèo cao.

Nếu mẫu thân ta còn sống, hẳn sẽ hối hận vì năm xưa đã định ra hôn ước này.

Mà với tính khí của người, e rằng Hàn Quy Trúc sẽ bị làm mất mặt thê thảm.

Ta nâng chén trà, lắc nhẹ, rồi bất ngờ hắt thẳng vào mặt hắn ta.

“Quy Trúc!”

Tô Dĩ Hòa không biết từ đâu chạy đến, vội lấy khăn tay lau nước trên mặt hắn ta.

Hàn Quy Trúc dường như vẫn chưa hoàn hồn sau hành động bất ngờ của ta.

Tô Dĩ Hòa bước tới trước mặt ta, giơ tay định tát.

“Mạnh Thanh Ly, ngươi quá đáng lắm rồi!”

Ta mất kiên nhẫn, nắm chặt cổ tay nàng ta ta, rồi nhanh chóng đáp lại bằng một cái tát.

Tô Dĩ Hòa ôm má, trừng mắt nhìn ta đầy phẫn nộ.

“Trước tiên, lo mà quản tốt bản thân đi đã.” Ta lạnh lùng nói, Mạnh Thanh Ly ta chưa bao giờ là kẻ dễ bị bắt nạt.

Đúng lúc này, Tạ Quân Ngự từ ngoài bước vào, ánh mắt lãnh đạm quét qua toàn bộ căn phòng.

Ta ung dung tiến lại gần hắn, nhướn mày hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”

Tạ Quân Ngự không đổi sắc: “Bắt kẻ gian.”

Khóe miệng ta giật giật, rồi ngượng ngùng sờ mũi.

Trong lòng thầm nghĩ: Ta đâu có làm gì sai đâu mà!

Như thể đọc được suy nghĩ của ta, ánh mắt Tạ Quân Ngự lướt lên lướt xuống nhìn ta đầy dò xét.

Ta lập tức đứng thẳng người, tránh ánh mắt của hắn.

Đột nhiên, ta cảm thấy một luồng khí lạnh lướt qua sau lưng.

Khi ta định quay đầu lại, Tạ Quân Ngự đã vòng tay ôm lấy ta, kéo vào lòng.

Ánh bạc lóe lên trước mắt, ta ngẩng lên thì thấy Tạ Quân Ngự giơ kiếm chĩa thẳng vào cổ họng Hàn Quy Trúc.

Lưỡi kiếm chỉ cách cổ họng Hàn Quy Trúc một tấc, như sẵn sàng xuyên qua bất cứ lúc nào.

Hàn Quy Trúc giận dữ trừng mắt với Tạ Quân Ngự:

“Tạ Quân Ngự, ngươi đúng là đồ không có lương tâm! Ngay cả thê tử chưa qua cửa của ta cũng muốn cướp?”

Ta thật sự không hiểu nổi, sao Hàn Quy Trúc lại bám lấy ta như thế.

Khi ta định lên tiếng, Tạ Quân Ngự đã nói trước:

“Vốn dĩ đã là của ta, sao gọi là cướp?”

Không thể không thừa nhận, hắn bá đạo thế này, nhìn cũng thuận mắt hơn.

“Ngươi!” Hàn Quy Trúc á khẩu.

Ta lờ mờ thấy Tô Dĩ Hòa đứng phía sau hắn ta, lén lút giấu thứ gì đó vào tay áo.

Và khóe miệng của nàng ta nhếch lên một nụ cười đầy quỷ dị.

Ta cảm thấy có điều không ổn, không màng đến việc đấu khẩu cùng Hàn Quy Trúc, lập tức kéo Tạ Quân Ngự rời khỏi trà lâu.

Không ngờ, vừa bước ra khỏi cửa, một thanh ám khí đã bất ngờ bay thẳng về phía sau lưng Tạ Quân Ngự.

Ta không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhẹ nhàng kích hoạt cơ quan trên vòng tay, để sợi dây bạc bắn ra đánh rơi ám khí xuống đất.

Tạ Quân Ngự đi phía trước, dường như không hề nhận ra điều gì, ta tranh thủ thu hồi lại sợi dây bạc.

Ngẩng đầu lên, ta thấy Tô Dĩ Hòa đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo ta.

Ánh mắt của nàng ta tối tăm khó lường, dù cách một khoảng xa, ta vẫn cảm nhận được sát khí từ nàng ta.

Nhưng sát khí đó không nhằm vào ta.

Mà là nhằm vào Tạ Quân Ngự.

4

Ngày ta và Tạ Quân Ngự thành thân, trong phủ chỉ có vài vị khách lèo tèo.

Hắn là lâu chủ của Ẩn Quân Lâu – tổ chức sát thủ khét tiếng nhất thiên hạ, thù địch khắp nơi, tự nhiên chẳng có mấy ai đến chúc mừng tân hôn của hắn.

Các thế gia trong giang hồ xem hắn như cái gai trong mắt, luôn muốn trừ khử hắn cho bằng được.

Nhưng ai mà ngờ, vị lâu chủ mang tiếng xấu xa đó lại đỏ mặt khi vén khăn voan cho ta.

Ánh nến trên bàn chiếu sáng, bóng hai chúng ta hắt lên trên khung giấy cửa sổ, tạo nên một khung cảnh đong đầy ý tứ.

Tạ Quân Ngự cứ chăm chú nhìn ta không chớp mắt, ánh mắt như muốn khắc sâu hình bóng ta vào tận xương tủy.

Khuôn mặt trắng trẻo của hắn thoáng hiện lên sắc hồng, càng làm tăng thêm vẻ động lòng người.

Ta bỗng nổi hứng muốn trêu chọc, liền vòng tay ôm lấy cổ hắn: “Phu quân, sao mặt chàng lại đỏ thế kia?”

Tạ Quân Ngự định lùi lại, nhưng ta đã giữ hắn chặt không buông: “Trốn cái gì chứ?”

Tạ Quân Ngự cụp mắt xuống, ánh nhìn thoáng hiện sự lạnh lẽo.

Chẳng kịp để ta phản ứng, hắn bất ngờ đẩy ta ngã xuống giường.

Khoảnh khắc đó, cảm giác như lần đầu gặp gỡ.

Khoảng cách giữa chúng ta rất gần, hơi thở ấm áp của hắn phả nhẹ lên má ta, hàng mi dài khẽ cọ lên da khiến ta thấy nhột nhạt.

Hắn đột nhiên dùng tay bóp lấy cổ ta, nhưng không hề dùng sức.

“Nàng không sợ ta giết nàng sao?”

Sợ không?

Sợ chứ.

Ta là người rất sợ chết, nhưng lại có cái tính nghịch ngợm, luôn tìm cách lấn tới ranh giới của Tạ Quân Ngự.

“Ta chết rồi, phu quân sẽ buồn lắm đấy.”

Hai từ “phu quân” được ta nói ra vô cùng tự nhiên.

Tạ Quân Ngự khẽ nới tay, cảm giác áp lực lập tức biến mất.

“Nàng ngủ giường, ta ngủ sạp.”

Hắn ôm theo một chiếc gối, đi về phía sạp gỗ.

Phải nói rằng, ta hoàn toàn hài lòng với điều đó.

Những ngày sống trong phủ Tạ Quân Ngự, ta sống rất thoải mái. Thường ngày, ta còn mang ghế nhỏ sang nhà Vương thẩm kế bên để hàn huyên.

Vương thẩm hay kể về những câu chuyện đồn đại gần đây, ta nghe đến mê mẩn.

Trong số đó, cái tên được nhắc đến nhiều nhất chính là Tô Dĩ Hòa.

“Tô cô nương này đúng là tài giỏi, giờ đã bái nhập vào môn phái Ngọc Chiếu Thành, sau này chắc chắn sẽ được Thành chủ ưu ái.” Vương thẩm vừa nói vừa nhấm nháp hạt dưa.

“Nếu không phải vì không có gia thế, có khi nàng ta đã được gả vào Hàn gia rồi.”

“Chưa hết đâu, nghe nói Tô cô nương còn có được bí kíp của Ngọc Chiếu Thành đấy.” Dương thẩm bên cạnh thêm vào.

Nghe vậy, ai nấy đều không khỏi trầm trồ.

Bí kíp Ngọc Chiếu Thành là báu vật mà cả thiên hạ thèm khát.

Trước những lời bàn tán, ta chỉ cười mà không nói.

Những lời này, người nói vô tình, nhưng người nghe lại để tâm. Thế nào rồi cũng sinh ra họa sát thân.

Tuy nhiên, trong số những chuyện bát quái ấy, có một điểm khiến ta đặc biệt lưu ý.

Nghe đâu, Tô Dĩ Hòa thường lẩm bẩm một mình những câu như làm nhiệm vụ, tiêu diệt phản diện.

Bên cạnh nàng ta dường như có một người đồng hành, tên gọi gì ấy nhỉ… À đúng rồi, tên là Tẩy Thùng thì phải.

Thế nhưng từ trước tới nay ta chưa từng nghe qua nhân vật nào tên Tẩy Thùng cả, có lẽ Tô Dĩ Hòa đã giấu hắn đi.

Phải nói rằng, cô nương này chơi đùa quả thực cao tay, còn nghĩ ra cả chiêu cất giấu “thùng” trong nhà kín.

Chỉ là không biết Hàn Quy Trúc nghe xong sẽ nghĩ gì.

Ta cứ ngỡ rằng, những ngày tháng an yên của mình sẽ không có điểm kết thúc.

Tiếc thay, trời cao chẳng chiều lòng người, rất nhanh ta đã bị vả mặt.

Hôm ấy là một buổi trưa trời trong nắng ấm.

Ta còn đang chuẩn bị khiêng chiếc ghế nhỏ ra để tụ họp với các tỷ muội thì một kẻ vô lại nào đó xông tới, bắt cóc ta đi.

Khi tỉnh lại, ta thấy mình bị giam ở một nơi xa lạ, không, không phải là đầu một nơi thân một nẻo, chỉ là ta đang ở một chỗ hoàn toàn xa lạ.

Trong căn phòng cũ kỹ, không xa chỗ ta nằm, có một người khác.

Nhìn kỹ lại, đó không ai khác chính là Tô Dĩ Hòa.

Đúng là hòa thượng xây chùa, “miếu” thật!

Chưa được bao lâu, một đại hán to lớn đã đạp cửa bước vào, theo sau hắn ta là một nam tử nhã nhặn.

“Ngươi chắc chắn Tạ Quân Ngự sẽ chịu bỏ ngàn lượng vàng để chuộc nàng ta chứ?”

Đại hán chỉ tay về phía ta, ánh mắt khinh bỉ vô cùng.

Nam tử nho nhã kia cất lời: “Tạ Quân Ngự là kẻ không gần nữ sắc, nay lại thành thân với nàng ta, ắt hẳn nàng ta phải là người vô cùng quan trọng.”

Nghe đến đó, ta lật một cái trắng mắt, không may lại bị đại hán kia bắt gặp.

Đại hán xem hành động ấy như một sự khiêu khích.

“Ngươi lật mắt cái gì?”

Ta lập tức hắng giọng, nói một cách nghiêm túc: “Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ tới việc Tạ Quân Ngự là do ta ép buộc hay sao?”