46
Nhưng lúc này, đã quá muộn.
Tay tôi như bị một lực nào đó điều khiển, không thể dừng lại. Dù tôi biết rõ nếu tiếp tục tháo chiếc vòng tay ra, mọi chuyện sẽ trở nên không thể cứu vãn, nhưng tôi vẫn không thể ngừng lại.
Cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng tôi, như thể tôi đã trượt vào một hố sâu không đáy, không có lối thoát.
Đúng lúc đó, một tia sáng vàng rực đột ngột lóe lên, sáng đến mức tôi phải nhắm mắt lại, không thể chịu nổi ánh sáng chói chang ấy. Âm thanh của gió vù vù bên tai như một cơn cuồng phong.
Khi tôi mở mắt ra, cảnh vật trong phòng đã thay đổi. Không còn sự hiện diện của bất kỳ âm thanh nào nữa, không còn bóng dáng Lý Dao, và cả không gian cũng trở nên im lặng đến lạ thường.
Cửa sổ phòng ngủ mở toang, gió thổi vào mạnh mẽ, và trong không gian tĩnh mịch ấy, chỉ còn lại một vệt máu đen trên kính cửa sổ, là dấu vết duy nhất của cô ta.
Cuối cùng, tôi thoát khỏi sự điều khiển ấy, mệt mỏi, kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần, tôi ngã xuống giường, cơ thể như không còn sức lực.
Trong trạng thái mơ màng, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt tay tôi lại vào trong chăn. Sau đó, tôi cảm nhận được một chút thay đổi bên cạnh. Phía bên kia giường cũng lún xuống một chút, như có người ngồi xuống.
Tôi biết, người đó chính là anh.
Chân mày tôi từ từ giãn ra, tôi tựa vào anh, cảm giác thân quen ấy làm tôi cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết.
Tôi tìm kiếm sự an ủi, áp má vào lồng ngực anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về sau gáy tôi, như muốn xua tan tất cả lo lắng trong tôi.
Cảm giác thư giãn dần chiếm lấy tôi, và tôi không muốn đêm này trôi qua. Tôi muốn mãi mãi ở đây, trong vòng tay anh, không còn phải lo lắng về bất cứ điều gì.
Dường như tôi có thể cảm nhận được anh đang nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng và đầy yêu thương, mặc dù tôi không thể nhìn thấy rõ. Trong lúc ấy, tôi khẽ lẩm bẩm, không kìm được cảm xúc của mình:
“Hầu gia… sao anh không nói gì?”
Giọng anh vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy thấm thía, như chứa đựng nỗi cô đơn nghìn năm và sự bất lực khi buông bỏ tất cả.
“Vì biết không thể giữ được em. Vì vậy, không nói gì.”
Những lời đó như một mũi tên sắc nhọn đâm vào trái tim tôi.
Đó là sự thừa nhận im lặng, một sự buông tay đầy nặng nề mà tôi không thể nào thấu hiểu hết. Nhưng tôi biết, trong trái tim anh cũng đầy ắp yêu thương, chỉ là không thể nào giữ lại được những điều quý giá.
…
Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, cảm giác sảng khoái lan tỏa khắp cơ thể. Tôi duỗi người một cách thoải mái, cảm nhận không khí trong lành của buổi sáng.
Quay đầu nhìn về phía gối, tôi không thấy ai bên cạnh, ngay cả chiếc chăn cũng được trải phẳng, như thể đêm qua không có gì xảy ra.
Vết máu đen mà Lý Dao để lại trên cửa sổ tối qua đã biến mất. Cửa sổ giờ đã đóng kín, ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng, khiến không gian trở nên ấm áp và yên bình.
Tất cả mọi thứ đều trở lại như cũ, không có dấu vết gì của những gì đã xảy ra đêm qua.
Đặc biệt, chiếc vòng tay mà tôi đã tháo ra nửa chừng, giờ đây đã được thắt lại một cách chặt chẽ, thậm chí còn có một chiếc nơ bướm xinh xắn gắn ở đó.
Mọi thứ dường như đã trở lại quỹ đạo bình thường, nhưng trong lòng tôi, có một cảm giác khó tả, như thể có điều gì đó vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.
47
Những ngày sau đó, Hầu gia không còn xuất hiện. Tương Dực và Tào Tào vẫn âm thầm theo dõi, bảo vệ tôi, nhưng họ không lộ diện. Hiếm hoi lắm, chỉ khi tôi vô tình phát hiện ra, mới nhận ra sự hiện diện của họ.
Tất cả đều nỗ lực đưa tôi trở về với cuộc sống bình thường. Internet lại tràn ngập những tin tức mới mẻ, và gương mặt tôi – từng bị so sánh với phu nhân Hỏa Tâm – giờ đây cũng không còn là chủ đề được nhắc đến. Thỉnh thoảng, khi ra ngoài, những ánh mắt tò mò chỉ thoáng lướt qua, rồi nhanh chóng quên lãng. Chẳng còn gì đáng bận tâm.
Tôi tìm được một công việc mới, làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, sống như bao người bình thường khác.
Mọi chuyện đã qua, giờ đây chỉ còn như một giấc mộng xa xăm.
48
Ngày hôm đó, sau giờ làm, tôi chen vào tàu điện ngầm trong giờ cao điểm.
Tàu điện ngầm chật ních người, tôi nắm chặt chiếc vòng tay, đợi đến trạm. Một ánh mắt lạnh lẽo sắc bén khiến tôi cảm thấy lạnh toát, tôi quay đầu nhìn về phía nguồn gốc.
Qua đám đông người đông đúc, Lý Dao đứng ở đoạn khác trong toa tàu, cười với tôi một nụ cười kỳ quái. Tôi vội vàng kiểm tra chiếc vòng tay của mình, vậy mà trên cổ tay tôi lại trống không!
Chắc chắn là khi tôi mới lên tàu, nó đã bị chen lấn rơi mất.
“Lùi lại một chút, xin lỗi, làm ơn nhường đường.”
Tôi khó khăn chen vào đám đông, cúi đầu tìm kiếm, quay lại nhìn một lần nữa. Chỉ cần tôi đi một bước xa hơn, Lý Dao sẽ ngay lập tức bám theo tôi không rời. May mà lúc này giữa tôi và cô ấy có rất nhiều người, cô ấy tạm thời không thể tiếp cận được tôi.
Nhưng tàu điện ngầm cuối cùng cũng sẽ đến ga, đợi cho đám đông xung quanh tản ra, tôi không biết phải làm sao.
Tàu đến ga tiếp theo, mọi người bắt đầu đi ra cửa, Lý Dao cũng ngày càng đến gần tôi.
49
Nỗi hoảng loạn trùm kín, như một cái kén siết chặt lấy tôi.
Khi nghe thấy thông báo tàu đến ga, tôi mới giật mình nhận ra đây là ga Bảo tàng. Tôi vội vàng hòa theo dòng người, lao ra khỏi tàu, chạy thẳng lên mặt đất, hướng về bảo tàng.
Trực giác mãnh liệt thôi thúc tôi rằng, nếu tóc của Hầu gia và Tào Tào có thể bảo vệ tôi, thì những vật dụng từ kiếp trước chắc chắn cũng sẽ làm được điều đó.
Ngày thường, bảo tàng ít khách, và lần này cũng vậy.
Tôi hấp tấp bước vào, chẳng ai kịp để ý. Không biết chính xác gian trưng bày của phu nhân Hỏa Tâm ở đâu, tôi lang thang, bối rối như một con ruồi mất phương hướng. Rẽ qua một góc, ánh mắt tôi chạm phải Lý Dao đang tiến đến từ phía xa. Tôi oảng hốt, lùi lại ngay lập tức.
Không còn nơi nào để trốn, tôi lao vào nhà vệ sinh, khóa cửa, tự nhốt mình bên trong. Ở đây tạm thời an toàn. Không gian yên tĩnh đến mức tôi chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ vòi.
Nhìn quanh, tôi nhận ra không ai để mình cầu cứu. Kiểm tra điện thoại lần cuối, tôi bất giác lo lắng gần đến giờ đóng cửa chưa? Dẫu vậy, tôi không thể ở lại mãi.
Buộc phải bước ra, tôi phát hiện bảo tàng giờ đây không còn ai. Tôi hoảng loạn, chạy xuống gọi cửa, nhưng tiếng cầu cứu lạc lõng không một ai đáp lại. Rất nhanh, nỗi sợ Lý Dao vẫn chưa rời đi khiến tôi phải nín lặng.
Lang thang qua các lối đi, tôi bất ngờ đứng trước gian trưng bày của phu nhân Hỏa Tâm. Đôi mắt tôi chạm vào bức tranh của người phụ nữ ở trung tâm. Kỳ lạ thay, sự hoảng loạn trong tôi dịu lại, như bị một sợi dây vô hình kéo về phía cô ấy. Tôi chậm rãi, như bị thôi miên, bước từng bước tiến gần hơn.
50
Những cổ vật đã được cất giữ suốt nghìn năm dường như có một sức mạnh kỳ diệu, có thể im lặng kể cho một người nghe về quá khứ.
Người phụ nữ trong bức tranh mỉm cười nhẹ, mặc chiếc váy dài màu tím nhạt, mái tóc dài như mực xõa trên vai. Phía sau cô là một cây hoa tôi không thể gọi tên, không có lá, chỉ có những cụm hoa tím như đám mây đang tụ lại trên cành.
Cảnh hoa rơi trên mặt hồ, từng thoáng qua trong tâm trí tôi khi lần đầu gặp Hầu gia.
Chắc hẳn bức tranh này là do Hầu gia vẽ lúc đó.
Tôi tiếp tục tham quan các cổ vật khác, tất cả những thứ này đều là đồ chôn theo phu nhân Hỏa Tâm.
Tôi dừng lại trước một đôi giày cưới vàng kim, qua lớp kính trong suốt, một đoạn ký ức chợt ùa về trong đầu tôi—
Đêm tối, tiếng ồn ào của ngày vui truyền từ sảnh vào.
Trong phòng cưới, mùi hương quý phái bay ngập trong không khí.
Những tua rua trên vạt khăn trùm nhẹ nhàng đung đưa, tôi cúi mắt, nhìn đôi tay dài đang tháo đôi giày cưới của tôi.
Ánh mắt tôi dần di chuyển lên, tôi lại thấy chiếc cằm gầy gò và đôi môi đỏ thắm của người đàn ông dưới giường. Có lẽ anh ta đã nhận ra tôi đang nhìn trộm, khóe môi anh cong lên, nở một nụ cười và nói với tôi:
“Lễ cưới phiền phức, phu nhân vất vả rồi.”
Lòng tôi đập thình thịch, tôi nhắm mắt lại, chờ đợi anh mở khăn trùm của tôi, mở ra đêm tân hôn của chúng tôi.
51
Khi tinh thần quay lại, tôi mở mắt ra, vẫn đang ở chính giữa gian trưng bày. Lý Dao đứng cách tôi ba mét, chằm chằm nhìn tôi.
Cô ấy đã không còn là Lý Dao nữa, có lẽ nên gọi cô ấy là Lệnh Nguyệt mới đúng.
Hình dáng của cô ấy lại biến thành nửa người nửa ma, mặc bộ áo trắng tang lễ, không ngừng đi qua đi lại ngoài gian trưng bày.
Quả nhiên, cô ấy vẫn không thể tiếp cận được tôi.
Tôi đứng dưới bức tranh của Hỏa Tâm, cảnh giác chú ý đến từng động tĩnh của cô ấy. Cô ấy rất kiên nhẫn, như một con sói xấu đang chờ thời cơ tấn công ngoài chuồng cừu, như một diễn viên, bắt đầu màn trình diễn của mình—
“Hỏa Tâm, ngươi còn nhớ không? Chúng ta lớn lên cùng nhau, ngươi luôn nghe lời ta. Nhưng tại sao ta bảo ngươi nhường Hầu gia cho ta, mà ngươi lại không nghe?”
Tôi không nhìn vào mắt cô ấy, bịt tai lại, dựa lưng vào tủ kính trong gian trưng bày, từ từ ngồi xuống. Lệnh Nguyệt lại chuyển sang tiếng khóc nói:
“Hỏa Tâm, ta chết thảm quá! Thanh kiếm của hắn ta từ giữa mặt ta đâm xuống, ta mới biến thành thế này, Hỏa Tâm, ngươi không phải là tỷ muội tốt của ta sao? Ngươi nhìn ta đi. Hức——Hỏa Tâm, ngươi nhanh nhìn ta đi, ta đau lắm, ta là tỷ muội tốt của ngươi mà… Hỏa Tâm! Cái con đàn bà này! Ta biến thành thế này đều là do ngươi! Tất cả là tại ngươi! Ta muốn ngươi phải đi chết đi!”
Như thể không thể chịu đựng được nỗi oán hận mạnh mẽ của cô ấy, bức tranh trên đầu tôi như một chiếc lá cây rơi xuống.
Một đám lửa bất ngờ bùng lên, thiêu rụi nó ngay trước mặt tôi.
Đôi mắt Lệnh Nguyệt lóe lên ánh sáng điên cuồng, vui mừng không gì sánh được lao về phía tôi…