27
Tiểu hầu gia quả là một người có sự kiên nhẫn hiếm thấy. Anh ấy không tranh cãi, không ép buộc, cũng không cố gắng thuyết phục khi biết tôi không muốn tin vào lời anh nói.
Có lẽ anh ấy hiểu rõ, nếu một người không tự mình tin tưởng, thì mọi lời giải thích cũng chỉ như gió thoảng qua tai. Hoặc có thể, anh ấy đang chờ đợi, chờ sự tò mò dẫn dắt tôi tự bước qua cánh cửa bí ẩn kia để khám phá sự thật.
Sau đó, anh không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn tôi ăn xong rồi đứng dậy dọn bát đĩa vào bếp rửa sạch.
Tôi cũng không nói gì, trở về phòng thay đồ.
Hiện tại, tôi đã bị công ty cũ sa thải. Sáng nay, tôi có một buổi phỏng vấn quan trọng để tìm việc làm mới.
Tôi họn một bộ váy công sở vừa vặn, kết hợp với giày cao gót, quần tất đen, tóc buông xõa tự nhiên và trang điểm nhẹ nhàng.
Khi tôi bước ra ngoài, Tiểu hầu gia vẫn chưa rời đi. Anh ấy đang ngồi trên sofa, thoải mái xem TV.
Tôi híp mắt lại.
Đây có phải nhà anh ấy đâu!
Nhưng điều buồn cười là, anh đang xem kênh cải lương.
Thôi được rồi – tôi thầm nghĩ.
Cũng hợp với phong cách cổ điển của anh ấy.
Đang chuẩn bị mở cửa rời đi, tôi cảm nhận được ánh mắt anh dừng lại trên người mình. Tôi quay đầu lại, thấy anh ấy nhìn tôi rất lâu.
Dưới cái nhìn chăm chú ấy, tôi bất giác cảm thấy xấu hổ, không tự chủ được mà đưa tay vuốt lại mái tóc, che đi vẻ lúng túng của mình.
Tôi khẽ ho nhẹ, cố tìm một câu nói để phá vỡ bầu không khí:
“Ey, anh còn ở đây à?”
Tiểu hầu gia, với kinh nghiệm sống nghìn năm, quả thật tâm lý kiên định hơn bất cứ ai tôi từng gặp. Dù ánh mắt anh vừa rồi rõ ràng mang theo chút gì đó dịu dàng khó tả, nhưng khi mở miệng, giọng anh vẫn rất nhã nhặn và lịch sự:
“Phu nhân lại đi ra ngoài à?”
28
“Đừng gọi tôi là phu nhân nữa, tôi thật sự không phải.”
Anh gọi tôi phu nhân, làm tôi mất luôn công việc, tôi đâu dám nhận.
Nghĩ đến đây tôi vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, lạnh lùng nhìn anh nói:
“Tiểu hầu gia à, tôi thật sự rất muốn quay lại cuộc sống trước đây, tôi tin là anh chắc chắn sẽ gặp người giống hệt vợ anh, dù gì anh cũng đã chờ nghìn năm rồi, vậy thì anh có thể chờ thêm chút nữa được không?”
Tiểu hầu gia đứng dậy đi về phía tôi, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt không thay đổi. Anh đáp lại không đúng câu hỏi:
“Hỏa Tâm, em đi phỏng vấn chỗ nào, tôi sẽ đi cùng em.”
Cái đấm sắp đấm ra lại như đấm vào bông, tôi càng tức giận hơn.
“Đừng có đổi chủ đề, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy…”
Tôi thở dài:
“Nếu anh thật sự thích khuôn mặt này, thì tôi sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ luôn vào ngày mai, như vậy anh sẽ không coi tôi là vợ anh nữa đúng không?”
Anh im lặng, mi mắt rủ xuống, che khuất một nửa ánh mắt.
Tôi thừa nhận tôi đã hơi rung động, nhưng lý trí kéo tôi lại. Sau đó tôi nghe thấy anh nói tiếp.
“Hỏa Tâm, em không chỉ giống như trước, mà ngay chỗ mông dưới, bên phải trên đùi, chắc chắn còn có một nốt ruồi tím nhỏ.”
Trong đầu tôi vang lên một tiếng như sấm, tôi cắn môi không thể nói ra lời.
Đúng là…
Có…
29
Làm sao anh ấy có thể biết được một nơi kín đáo như vậy?
Tôi lập tức nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất, giận dữ chỉ tay về phía Tiểu hầu gia, lớn tiếng mắng:
“Anh! Anh lợi dụng lúc tôi thay đồ mà lén nhìn, đúng không?!”
Tiểu hầu gia vẫn ung dung, bình thản đáp:
“Không có.”
“Không có? Anh còn dám cãi à? Đừng tưởng tôi không biết anh có thể ẩn thân! Nếu không thì làm sao anh thấy được?”
Anh ấy im lặng một lát, dường như đang cân nhắc xem có nên trả lời. Cuối cùng, với vẻ mặt đầy nhẫn nại, anh nhẹ nhàng nói:
“Chúng ta là vợ chồng. Trước đây, thường xuyên chung phòng.”
Câu trả lời như một nhát dao đâm thẳng vào tôi, khiến cả hơi thở lẫn đầu óc đều như nghẹn lại. Tôi trợn tròn mắt, mặt nóng bừng lên, lửa giận cuộn trào trong lòng. Tôi quay người, ánh mắt ráo riết tìm kiếm xung quanh.
“Hỏa Tâm, em đang tìm gì vậy?”
Giọng anh vẫn bình tĩnh, không chút gợn sóng.
“Tìm cái gì đó để đánh anh!” – Tôi gầm lên.
“Trong phủ có roi. Nếu em muốn, theo tôi về, tôi sẽ đưa roi cho em đánh một trận thoả thích.”
Tôi gần như cứng họng trước câu trả lời không chút nao núng ấy.
Người đàn ông này, rõ ràng là không có ý định từ bỏ, vẫn muốn kéo tôi vào cái vòng lẩn quẩn mà anh ta gọi là “cánh cửa”.
“Anh muốn tôi vào cái cửa đó đến vậy sao? Tôi khuyên anh bỏ ý định đi! Tôi thà chết cũng không vào. Trừ khi…”
Tôi gằn giọng, ánh mắt đầy thách thức:
“Trừ khi anh dùng gậy đánh tôi bất tỉnh, rồi vác tôi vào!”
Những lời tôi vừa nói ra lại khiến anh ấy khựng lại. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn tôi, rồi một tay đưa lên cằm, ngón cái khẽ mơn trớn như đang suy tính một điều gì đó.
Bất chợt, tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Biểu cảm kia… không lẽ anh ta thật sự đang nghiêm túc cân nhắc phương án đó?
Tôi hoảng hốt ôm chặt lấy mình, rụt lại mấy bước, lớn tiếng cảnh cáo:
“Ngừng lại! Đừng có nghĩ đến chuyện đó! Anh… anh đừng lại gần!”
Thấy anh xắn tay áo như chuẩn bị làm điều gì đó, tôi không phân biệt được anh đang đùa hay thật. Trong lúc hốt hoảng, tôi lập tức giơ tay đầu hàng:
“Được rồi, được rồi! Nói sao thì nói, tôi sẽ đi với anh. Tôi muốn tận mắt xem thử cái cánh cửa đó rốt cuộc là cái quái gì!”
30
Tiểu hầu gia dẫn tôi đến một khu phố cũ, nơi đầy ắp không khí nhộn nhịp. Đây không sôi động bận rộn như khu thương mại mới, nhưng cũng khá náo nhiệt.
Tôi đi theo Tiểu hầu gia, bước trong những con ngõ quanh co, băn khoăn không biết con ngõ này sao vẫn chưa đến cuối.
Chợt một cái, bức tường bên cạnh bỗng nhiên trở nên mờ ảo. Khi tôi nhìn quanh, âm thanh của xe cộ và người qua lại từ khu phố gần đó như bị một lực lượng nào đó ngăn cách, dường như đã xa vời, lúc này chỉ còn lại tiếng gió nhẹ vù vù bên tai.
Tôi dừng lại, nhìn về phía trước, và bất ngờ thấy một tòa nhà cổ kính, trên cổng có biển hiệu khắc bốn chữ lớn— Tằng chiếu hầu phủ.
Tôi ngập ngừng thốt lên:
“Là chỗ này à?”
Quay đầu lại, tôi mới phát hiện Tiểu hầu gia đã không còn ở bên cạnh nữa.
Tôi ổn định lại cảm xúc, bước chậm lên bậc thềm, tiến về phía cánh cổng hầu phủ đồ sộ.
31
Căn nhà cổ đứng yên tĩnh lặng dưới ánh mặt trời, như bao phủ bởi một lớp thời gian đã tích tụ suốt nghìn năm.
Cảm giác như là nó đã chờ tôi rất lâu rồi.
Tim tôi đập nhanh, tôi đưa tay lên, nín thở, do dự vài giây rồi cuối cùng đặt tay lên cánh cửa. Tiếng cửa lớn kêu lên, và cánh cửa mở ra, tôi nhìn thấy Tiểu hầu gia đang đứng khoanh tay giữa sân, ánh mắt bình thản.
Bên cạnh anh là một hàng người hầu đang chờ đợi, có quản gia, tiểu thị, nha hoàn, lính canh, và cả cô nha hoàn mặt tròn mà tôi đã gặp ở chùa hôm trước.
Tất cả đều mang vẻ mặt mong chờ, nhưng sau đó, dần dần, vẻ mặt họ thay đổi thành sự không thể tin và thất vọng.
Tôi bỗng tỉnh táo lại.
Đúng vậy, tôi đã vào cửa… nhưng, chẳng có gì xảy ra cả.
32
Nói thật, ngay cả tôi cũng cảm thấy không dám tin.
Tôi mãi không muốn thừa nhận, nhưng mọi dấu hiệu đều chứng minh rằng tôi và Hỏa Tâm chắc chắn có mối liên quan bí mật. Nhưng cùng lúc đó, tôi cũng cảm thấy như đã được giải thoát.
“Xem kìa, tôi đã nói tôi không phải Hỏa Tâm rồi, giờ thì anh đã bỏ cuộc chưa?”
Tôi cố gắng nói một cách nhẹ nhàng với Tiểu hầu gia. Ngay cả lúc này, Tiểu hầu gia vẫn không thể hiện chút cảm xúc nào trên gương mặt. Anh nhẹ nhàng nhíu mày, có vẻ như đang suy nghĩ.
Cả đám người trong phủ đều im lặng.
Cô nha hoàn mặt tròn vén váy chạy đến trước mặt tôi:
“Lạch cạch, lạch cạch.”
“Không thể đâu, phu nhân, Tào Tào không thể nhận nhầm được, chắc chắn người là phu nhân mà!”
Lời nói của cô bé đánh thức đám người hầu, họ thì thầm với nhau:
“Đúng vậy, ta đã hầu hạ phu nhân bao nhiêu năm, liệu có phải không, ta nhìn một cái là nhận ra ngay!”
“Chắc chắn là phu nhân, dù có nhận nhầm ai thì Tiểu hầu gia cũng không thể nhận nhầm người được!”
“Haiz, có phải hay không cũng không quan trọng, phu nhân chịu ở lại là được rồi.”
“Nhưng ta thấy hình như phu nhân không muốn ở lại lắm… làm ta buồn quá.”
“Ngươi chỉ là người nấu cơm mà buồn cái gì? Buồn nhất là Tiểu hầu gia ấy!”
33
Cô bé mặt tròn, đôi mắt ngân ngấn nước, khiến lòng tôi mềm nhũn. Nhìn vẻ tủi thân của em, tôi bất giác thở dài, đành dỗ dành:
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Nếu em vẫn không tin, tôi sẽ vào lại một lần nữa, được chưa?”
Dứt lời, tôi quay người bước đi, chuẩn bị tinh thần đối mặt lần nữa.
Nhưng vừa quay lại đã lập tức bị cảnh tượng trước mặt làm cho giật mình.
Một đám người hầu và tạp vụ từ đâu ùn ùn kéo đến, tất cả chen chúc tụ lại trước cổng, ánh mắt háo hức như thể đang chờ xem kịch hay. Có kẻ thậm chí còn cố rướn người, suýt chút nữa thì dán hẳn mặt vào tôi.
“Khụ khụ… Mọi người…”
Tôi hắng giọng, cố giữ bình tĩnh, nhìn qua từng ánh mắt sáng rực ấy.
“…Làm ơn giữ bình tĩnh một chút.”
Lời vừa dứt, đám đông tạm thời im lặng nhưng vẫn không nhúc nhích. Tôi nghiến răng, ánh mắt thoáng lướt về phía Tiểu hầu gia đứng xa xa, dáng vẻ nhàn nhã như đang thưởng thức một trò vui.
Cảm giác bị đẩy vào đường cùng khiến tôi chẳng còn cách nào khác. Cố gắng trấn tĩnh, tôi hít một hơi thật sâu, gạt đi mọi ánh mắt đang dõi theo, quyết tâm nâng chân bước qua cánh cổng cao lớn của hầu phủ.
……