Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại RƠI XUỐNG NÚI Chương 3 RƠI XUỐNG NÚI

Chương 3 RƠI XUỐNG NÚI

6:15 chiều – 26/08/2024

7

Đứa trẻ điên khùng hôm đó cũng không biết từ đâu xuất hiện.

Ta đã gần như hồi phục, vết thương trên trán đã lên da non, nhưng có chút không đẹp. Thôi Đan biết ta lo lắng về việc để lại sẹo, hắn đã cất công xin từ trong cung một lọ ngọc cơ cao. Nhưng cuối cùng, ta vẫn để lại một vết sẹo.

Bây giờ đã là dịp Thất Tịch, Thôi Đan mời ta đi thả đèn. Vì vết sẹo này, ta buồn bực không muốn ra ngoài. Thôi Đan lại mang đến một chiếc khăn che trán có đính kim hoàn lấp lánh, rất tinh xảo. Khi ta đeo lên, nhìn vào gương đồng, ta gặp ánh mắt Thôi Đan. Hắn đang mỉm cười nhìn ta, cả hai đối diện nhau, tự nhiên cả hai đều đỏ mặt.

Hàng ngàn chiếc đèn lồng bay qua ngọn liễu.

Thôi Đan mua vài chiếc đèn thả sông và bảo ta chờ dưới cầu. Hắn vừa rời đi, đèn thả sông ta đặt phía sau đã bị ai đó đá đổ. Ta tức giận quay lại mắng.

“Này, đền đèn cho ta!”

Nam nhân lạ phía sau đang khoác tay một nữ tử trẻ tuổi, có dắt theo một đứa trẻ, ta nhìn kỹ, chính là đứa trẻ hôm trước. Đứa trẻ đáng ghét đó trợn mắt, khuôn mặt đỏ bừng.

“Người, sao người lại ở đây?”

Nó vừa nói vừa định kéo tay áo của ta.

“Ai cho phép người phơi mặt ra ngoài như thế, có thấy xấu hổ không, mau về đi!”

Ta cố tình chọc tức hắn.

“Sao, tự cho phép cả nhà các ngươi cùng dạo chơi, mà lại không cho ta gặp gỡ ý trung nhân à? Ngươi thật là đứa trẻ vô giáo dưỡng, đáng ghét.”

Nghe đến ba chữ “ý trung nhân”, sắc mặt nam nhân kia đột nhiên tối sầm lại. Hắn đẩy nữ nhân bên cạnh ra, túm chặt lấy cổ tay ta.

“Khấu Khấu, nàng đừng có mà giả vờ giả vịt ở đây. Ta còn chưa chết, vậy mà nàng lại đi cùng hắn sao? Nàng có còn coi ta ra gì không!”

Ta giận điên lên, cố gắng giãy ra, nhưng cổ tay bị hắn bóp đau đớn. Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, ta dẫm mạnh lên chân hắn.

“Ngươi từ đâu đến hả? Dám ngang nhiên động vào ta, xem ta có dẫm chết ngươi không!”

Hắn buông tay, nhìn chằm chằm vào mặt ta, như thể vừa thấy điều gì đó không thể tin được, đờ đẫn nhìn ta.

Chiếc khăn che trán rơi xuống đất trong lúc ta hành động. Hắn thấy vết sẹo trên trán ta, vẻ mặt như có chút hối hận, đưa tay chạm vào.

“Vẫn còn đau sao? Ta không hề cố ý.”

Nhưng người nữ nhân bên cạnh hắn nhanh chóng chen vào, giọng nói rụt rè.

“Tỷ tỷ à, tỷ chắc là vẫn còn giận ta có phải không? Nếu muốn đánh thì cứ đánh ta đi, đừng đánh Tạ Lang.”

Ta bị ba người này làm phiền đến mức không chịu nổi.

“Ta đâu có quen ai trong các ngươi đâu? Đã đá trúng đèn của ta mà còn dám cãi lý.”

Nam nhân họ Tạ kia như vừa mới tỉnh lại. Ánh đèn phản chiếu trong mắt hắn, hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta, cẩn thận hỏi.

“Nàng, thực sự mất trí nhớ rồi sao?”

Giọng nói hắn mang theo vài phần run rẩy. Ta nheo mắt, cảnh giác nhìn hắn. Người này có lẽ đã quen biết ta trước đây? Nhưng trông hắn có vẻ không được bình thường.

Đứa trẻ kia bĩu môi.

“Cha, con đã nói rồi, mẹ chính là chỉ giả vờ thôi, cha và Bạch cô nương mau đưa con đi xem đèn đi, muộn nữa là không kịp đâu.”

Nam nhân họ Tạ tiến lên hai bước, mím chặt môi.

“Có phải nầng giận ta vì đã đón Bạch Chỉ về phủ nên mới làm ầm lên thế này không? Khấu Khấu, ta và Bạch Chỉ chưa từng vượt quá giới hạn, theo ta về đi, cả đời này chính thê của ta chỉ có nàng mà thôi.”

Ta vội vàng gạt tay hắn ra, lùi lại hai bước.

“Ngươi phát điên cái gì vậy? Ta không thèm làm cái chính thê chết tiệt của ngươi đâu.”

Trong lòng ta cảm thấy có chút sợ hãi, muốn đẩy người trước mặt ra để tìm Thôi Đan, nhưng không biết phải chạy về hướng nào. Đang do dự, ta bỗng nghe thấy tiếng gọi lớn từ phía sau.

“Khấu Khấu!”

Thôi Đan khoác trên mình bộ y phục trắng như nhuộm ánh trăng. Hắn đứng ở đầu hẻm không xa, trong tay cầm một chiếc đèn hình con cá.

8

Như người đang lạc trong bóng tối tìm thấy ánh sáng, ta vội vã nhấc vạt váy chạy về phía Thôi Đan, suýt nữa thì va vào hắn. Hắn dang tay ôm lấy ta, đặt chiếc đèn cá vào tay ta, nhẹ nhàng vỗ về bàn tay ta.

“Đừng sợ, ta đến rồi.”

Ngay sau đó, hắn điềm tĩnh ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước trong vắt.

“Tạ Lăng, dạo này vẫn ổn chứ?”

Ta nhìn thấy rõ ràng, ánh đèn chiếu vào mắt người kia, như thiêu đốt lên một ngọn lửa điên cuồng. Gương mặt tuấn tú của hắn trở nên hung ác, hắn đá bay những chiếc đèn thả sông còn lại bên chân, nghiến răng, gần như từng chữ một phun ra.

“Thôi Đan, ngươi dám làm điều này trước mặt ta sao!”

Thấy Thôi Đan bị thách thức khiến ta rất không vui. Ta lập tức chống nạnh đứng chắn trước mặt hắn.

“Thì sao? Bọn ta chính là hai bên tình ý, ngươi là yêu quái nào mà dám cản trở?”

Gân xanh nổi lên trên trán người kia, hắn chỉ vào Thôi Đan, tức đến toàn thân run rẩy.

“Ta nói tại sao ta không vào được Thư phủ, chắc chắn là do ngươi phá đám.”

Ta lắc lắc cánh tay Thôi Đan.

“Người này với chàng có thù oán gì sao? Trông hắn có vẻ đầu óc không bình thường.”

Thôi Đan mỉm cười gật đầu.

“Có mối thù không đội trời chung.”

Đứa trẻ đáng ghét kia bắt đầu khóc lóc đòi xem đèn, nó túm lấy tay nữ nhân bên cạnh, đầy oán giận nhìn ta.

“Dù người có giả bệnh bắt chước theo Bạch cô nương thì ta và cha cũng sẽ không bao giờ thích người đâu. Ngày thường ngươi hay cấm ta vui chơi, hôm nay lại ngăn cản ta xem đèn, ta ghét người! Ta muốn Bạch cô nương làm mẹ ta, ta không cần người như người làm mẹ!”

Nữ nhân bên cạnh xấu hổ đến đỏ bừng mặt, ngượng ngùng liếc nhìn Tạ Lăng. Nàng ta vẫn không quên đưa tay che miệng đứa trẻ lại. Thôi Đan nắm tay ta chặt hơn một chút.

Ta từ trước đến nay không có chút thiện cảm với những đứa trẻ bướng bỉnh như vậy, nhanh chóng cúi xuống, nhặt một viên đá nhỏ trên mặt đất, ném trúng đầu đứa trẻ. Ta còn không quên nhặt một viên đá lớn hơn, ném về phía Tạ Lăng. Đáng tiếc viên đá lớn đó lại trượt, chỉ rơi xuống trước chân hắn.

Khi còn nhỏ ta leo cây, nhặt trứng chim đều thành thạo. Lâu ngày không nghịch ngợm, tay chân có vẻ đã chậm chạp rồi.

Đứa trẻ bị đá ném trúng hét lên khóc toáng lên. Ta kéo tay Thôi Đan, nhanh chóng nháy mắt với hắn.

“Chạy thôi!”

Tà váy của ta bay phấp phới như những cánh hoa rơi, hòa cùng với áo choàng trắng của hắn. Pháo hoa nổ rực trên bầu trời, những tia sáng vàng đỏ như mưa rơi xuống mặt đất. Giữa dòng người đông đúc, chúng ta đứng bên nhau trên cao, ngắm nhìn hàng ngàn chiếc đèn lồng bay theo gió.

Thôi Đan cúi xuống, đưa cho ta một cây trâm ngọc. Ngọc rất đẹp, chỉ cần nhìn cũng biết là vật quý hiếm.

“Đây là gì?”

Vừa hỏi, mặt ta đã đỏ lên.

Đêm nay là Thất Tịch, trước đó hắn đã tặng ta chiếc đèn cá, giờ lại tặng ta trâm cài. Rõ ràng là tín vật đính ước.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên đôi mắt hắn, ta cúi đầu, đưa một chiếc khăn tay cho hắn. Không để ý đến lễ nghi hay sự ngượng ngùng, chỉ là không muốn bỏ lỡ tấm chân tình của hắn.

Trên chiếc khăn thêu một cái tên—Trùng Sơn.

Đó chính là tên tự của hắn.