3
Ta không nhớ rõ làm thế nào mà quay về nội viện, khi tỉnh lại, y phục trên người vẫn còn ướt.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi tí tách, chưa ngớt. Ta nhìn ra bên ngoài, đầu ngón tay gầy guộc đón lấy làn hơi lạnh ẩm ướt. Sự ẩm ướt dần dần thấm vào tận đáy lòng, ta ngừng lại, lặng lẽ suy tư, rồi ta đưa tay cầm bút lên, viết một tờ hòa ly.
Có người đẩy cửa bước vào, đứng sau lưng ta, nhẹ nhàng khoác cho ta một chiếc áo. Ta quay đầu lại, Tạ Lăng đã đến. Ta ném tờ giấy mỏng manh đó trước mặt hắn, đột nhiên ta cảm thấy tình cảm năm năm qua cũng chỉ mỏng manh như tờ giấy này.
“Chúng ta hòa ly thôi.”
Sắc mặt Tạ Lăng dần trở nên khó coi, khuôn mặt hắn tối sầm lại, gương mặt anh tuấn dần dần trở nên hung ác. Hắn thở dốc, hỏi ta.
“Tại sao?”
Đôi môi ta lạnh ngắt, thậm chí cảm giác hơi thở cũng lạnh lẽo.
“Ngươi hỏi ta tại sao?”
Sự lạnh lẽo dần dần thấm vào phổi, ta ho khan hai tiếng.
“Tự nhiên là bởi ngươi bẩn thỉu đê tiện, không xứng làm phu quân của ta.”
Ánh mắt Tạ Lăng lộ ra sự đau đớn bất ngờ, giọng hắn run rẩy khi nắm lấy cổ tay ta.
“Ta không đồng ý!”
Ta giãy ra, đẩy tay hắn ra, nhưng lại bị hắn mạnh mẽ ép lên bàn.
“Rời khỏi ta rồi nàng định đi đâu? Nàng muốn đến Mạc Bắc tìm tên Thôi Đan đó sao? Đừng mơ! Dù nàng có chết cũng sẽ vẫn là thê tử của Tạ gia!”
Nghe thấy cái tên quen thuộc ấy, ta thoáng chút mơ màng. Bị hắn đột nhiên phát cuồng, lại va vào khuỷu tay vốn đã chảy máu, ta đau đến nỗi nước mắt rơi xuống. Ta không nhịn được, liều mạng đá đấm hắn, Tạ Lăng càng điên cuồng hơn.
“Sao? Ta không được nhắc đến hắn à? Nhắc đến hắn là ngươi lại muốn khóc?”
Hắn không buông tay, ta liền cắn chặt vào tay hắn, cho đến khi máu tràn ra từ kẽ răng.
“Đồ điên, buông ta ra! Ngươi đừng tưởng ai cũng bẩn thỉu như ngươi!”
Tạ Lăng đau đớn, tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên trên cổ, mắt đỏ ngầu. Hắn cầm lấy nghiên mực trên bàn ném thẳng về phía ta. Nghiên mực đánh trúng vào trán, chất lỏng ấm nóng chảy xuống, thấm vào mắt. Mắt ta đỏ lựng một màu máu. Ta giơ tay lên, ngón tay dính đầy máu tanh.
Trong ánh mắt kinh hoàng đầy hối hận của Tạ Lăng, ta thấy trước mắt tối sầm, rồi chìm vào cơn mê.
4
Khi tỉnh lại, ta thấy cha mẹ đang khóc đỏ cả mắt. Mẹ ôm chặt lấy ta, khóc không thành tiếng.
“Con của ta, thật là khổ cho con.”
Trán ta đau âm ỉ, giơ tay lên chạm vào, thấy quấn đầy vải. Trán cha cũng sưng lên một cục lớn như vừa va vào đâu đó. Ông nắm chặt tay ta.
“Tất cả là do cha vô dụng, dù có phải liều chết lạy cầu, cha cũng phải xin Hoàng thượng cho phép con hòa ly.”
Ta ngây người nhìn họ, đầu đau như búa bổ.
Hòa ly?
Một câu cũng không hiểu, ta tò mò mở miệng.
“Hôm qua chúng ta không phải vừa từ Giang Nam đi đường thủy về kinh sao, cha đã diện thánh lúc nào vậy?”
Cha mẹ giật mình, nhìn nhau một lát, rồi gọi đại phu đến bàn bạc một lúc lâu. Đại phu nói ta bị chấn thương đầu, đã mất đi một phần ký ức.
Ta mơ hồ nhìn cha mẹ, hai người chỉ biết thở dài trước giường ta.
“Cũng tốt, quên đi cũng tốt.”
Bão Nguyệt ló đầu vào từ ngoài cửa, bực tức nói.
“Công tử đã mang tiểu công tử đến, muốn gặp cô nương.”
Cha ta giận dữ ném bát xuống.
“Đồ nghiệt chướng! Đuổi ra ngoài, đuổi hết ra ngoài!”
Mẹ ta giận đến rơi nước mắt, vừa lấy khăn lau vừa mắng.
“Con đập đầu trước mặt Hoàng thượng, chỉ để cầu một tờ hòa ly. Vậy mà cái tên họ Tạ ấy thật là không biết xấu hổ, còn dám đến đây!”
Nói đến đây bà lại ôm chặt lấy ta.
“Biết thế này, mẹ thà rằng ngày đó…”
Lời nói đứt quãng, nghẹn ngào mà nuốt xuống.
Đầu ta đau nhức, tai nghe không rõ, mơ màng nghe được vài từ. Ta kéo tay áo mẹ, mắt sáng lên.
“Vừa rồi Bão Nguyệt nói công tử? Con đã lập gia đình rồi sao?”
Cha mẹ lúng túng tránh ánh mắt. Ta nghĩ đến khuôn mặt thanh tú trong ký ức, nét mặt tươi sáng như mặt trời sau cơn mưa. Bỗng nhiên ta đỏ mặt, cúi xuống:
“Con đã gả cho Thôi Đan rồi, đúng không?”
Mặt mẹ ta tái xanh, nước mắt rơi lã chã. Cha ta lộ vẻ không nỡ, ông nhắm mắt lại, vừa định nói gì đó thì bị một giọng nói trầm ấm ngắt lời.
“Đúng vậy.”
Người vừa đến vận một thân áo trắng, khuôn mặt thanh tú như trăng sáng. Ánh đèn lấp lánh, chiếu lên đôi lông mày sắc sảo của hắn, soi rõ đôi mắt tinh anh như ngọc. Ánh trăng nhuốm trắng cả hoa dành dành giữa sân.
Giữa không gian mờ mịt lạnh lẽo, và bộ y phục phong trần của hắn, ta nghe thấy nhịp tim mình đập mạnh. Ta mỉm cười nhìn hắn, mắt cong lên.
“Thôi Đan, chàng đến rồi.”
Thiếu niên mà ta từng yêu mến từ khi mười sáu tuổi, lẽ ra phải là như thế này mới đúng.
5
Thôi Đan dường như không còn giống như trong ấn tượng của ta.
Thiếu niên năm xưa như cành lan ngọc thụ, đẹp đẽ tuyệt trần. Nhưng giờ đây, hắn như cây trúc xanh đã qua sương tuyết, mang trong mình sự lạnh lùng và cứng cỏi.
Đầu ta đau nhói như sắp nứt ra, không tự chủ được mà đưa tay chạm vào lòng bàn tay hắn, mang theo chút ấm ức mà ngay chính ta cũng không nhận ra.
“Sao chàng đến trễ thế?”
Lòng bàn tay Thôi Đan có những vết chai mỏng, khi hai tay chạm vào nhau, hắn như bị bỏng, cổ tay khẽ run. Rồi hắn nắm chặt tay ta, giọng nói mang chút khó khăn.
“Đều là lỗi của ta, đã chậm trễ quá lâu.”
Sắc mặt của cha mẹ ta đều có chút kỳ lạ, cha ta muốn nói gì đó nhưng bị mẹ ta kéo tay áo lại, khiến ông phải nhịn xuống. Thôi Đan cầm lấy bát thuốc, thành thạo thổi nguội từng thìa thuốc nhỏ, rồi đưa đến môi ta.
Ta chợt nhớ lại, ngày trước, nhà họ Thôi và nhà họ Thư ở cạnh nhau. Khi ta còn nhỏ, sức khỏe không tốt, mỗi lần đều bị cha mẹ đuổi khắp sân để uống một bát thuốc đắng ngắt. Cho đến khi Thôi Đan xuất hiện, hắn luôn dỗ dành ta uống hết bát thuốc mà không sót giọt nào.
Mùa xuân năm ấy, mưa bụi mịt mờ, hoa mai phơn phớt lạnh.
Thôi Đan từ sáng sớm đã đi mua món đậu xanh ngọt mà ta yêu thích nhất. Ta tựa vào cánh cửa hoa, nhìn mồ hôi lấp lánh trên trán hắn, hiếm khi cảm thấy mình nên có chút lương tâm.
“Cha mẹ ta đã dạy rằng, làm người phải biết báo đáp ân tình. Vậy thế này đi, ta sẽ thỏa mãn cho chàng một điều ước.”
Hắn trầm ngâm không nói, ta lập tức trở nên cảnh giác.
“Không được nói điều gì quá đáng đâu đấy.”
Ánh sáng xanh nhạt từ bầu trời chiếu lên khuôn mặt thanh tú của hắn. Thôi Đan đứng dưới bóng hoàng hôn, khóe môi khẽ nhếch lên. Hắn mỉm cười, đưa tay ra, đặt vào lòng bàn tay ta một chiếc bùa bình an nhỏ.
“Chỉ cần nàng cả đời bình an, không bệnh tật, đó chính là điều ước của ta.”
Sau đó, ngón tay hắn nhẹ nhàng phủi đi cánh hoa rơi trên vai ta.
Chiếc bùa bình an ấy thật sự rất quý giá.
Người cầu bùa phải leo lên ngàn bậc thang đá, thực hiện nghi lễ khấn bái để thể hiện lòng thành. Khi đó đang là mùa mưa dầm, mưa lớn kéo dài nhiều ngày, không biết Thôi Đan đã làm thế nào để có được nó. Khi ấy ta không hề biết rằng, dưới bộ y phục của hắn, đầu gối hắn đã bầm tím đến đáng sợ.
Đêm nay, ánh sáng bạc của ngọn đèn chiếu sáng căn phòng, ta sợ rằng việc gặp nhau đó chỉ là một giấc mơ.
Chỉ là lúc đó ta đã nghĩ, ta chắc hẳn là một cô nương rất may mắn, có thể quen biết một người tốt như hắn.
6
Đại phu nói ta cần phải tĩnh dưỡng vài ngày.
Dù ta có hỏi thế nào, cha mẹ cũng chỉ nói rằng ta không thể chịu đựng được kích động. Sự im lặng lặp đi lặp lại của họ chẳng phải đã nói rõ nguyên nhân khiến ta bị thương đến thế này.
Ta chỉ nhớ rằng, ký ức của ta dừng lại ở năm ta mười sáu tuổi. Năm mà gia đình họ Thư chúng ta vào kinh thành, còn những gì xảy ra sau đó, ta không nhớ rõ nữa.
May mà Thôi Đan luôn ở bên cạnh ta.
Khi hắn ở đây, hắn sẽ đọc truyện cho ta giải khuây. Ta không thích vỏ cam, hắn sẽ tỉ mỉ lột sạch từng sợi cho ta. Về những chuyện đã xảy ra trong mấy năm qua, hắn tuyệt nhiên không nhắc đến, chỉ có ánh mắt hắn là lộ ra vẻ u buồn.
Ta như cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Rõ ràng người ta gả là Thôi Đan, nhưng trong phòng riêng của ta chỉ có đồ vật của ta. Hơn nữa trong những ngày qua, bọn ta cũng không ở cùng một phòng.
Đầu ta vẫn còn đau âm ỉ, ta đành không nghĩ ngợi nhiều, nhắm mắt dưỡng thương.
Bão Nguyệt đặt một chiếc ghế mỹ nhân dưới bóng cây, đỡ ta nằm xuống nghỉ ngơi. Thôi Đan ngồi bên cạnh, đàn cho ta nghe. Có lẽ đã lâu không đàn, tay hắn có chút không thuần thục, sai nhịp vài lần. Ta không nhịn được mà khúc khích c.ời:
“Chàng đàn sai rồi, phải là ‘Chu Lang nhớ’ mới đúng, sao giờ lại là ‘Thôi Lang mong ta nhớ’ rồi.”
Thôi Đan làm ra vẻ bình tĩnh, đứng dậy, cầm lấy đĩa trái cây trên bàn.
“Ta đi ngâm mát những quả này trong nước giếng, nàng ăn cho giải nhiệt.”
Chỉ là hai tai hắn đã ửng lên sắc đỏ nhạt. Ta không nhịn được mà bật cười, tiếng cười làm mấy con chim nhỏ trên cành cây giật mình bay đi.
Nhìn theo bóng lưng Thôi Đan khi hắn bước qua cánh cửa, ta chợt nghe thấy một tiếng quát mắng trong trẻo phía sau.
“Người quả thật như lời Bạch cô nương nói, cư nhiên lại ở đây giả bệnh. Trêu đùa với nam nhân lạ mặt, thật là trái với đức hạnh của một nữ quyến, sao có thể xứng đáng làm mẫu thân của ta!”
Ta quay đầu lại, liền thấy một đứa trẻ nhỏ tuổi đứng không xa. Nó mặc y phục gấm, gương mặt đầy phẫn nộ, trừng mắt nhìn ta, trông có vẻ không bình thường.
Những lời nó nói giống như một kẻ bị điên vayka.
Cha mẹ ta chưa bao giờ dạy ta phải nhẫn nhịn, mà ta khi mười sáu tuổi lại càng kiêu ngạo. Ngay lập tức, ta cau mày, đảo mắt một cái.
“Cái gì mà đức hạnh nữ quyến vớ vẩn? Thật là một đứa trẻ đáng ghét, lại còn cố gắng nhận mẹ lung tung nữa chứ. Này, ngươi mà còn dám mắng thêm một câu nữa, ta sẽ đánh ngươi một trận bằng gậy cho mà xem!”
Đứa trẻ lập tức mặt mày tái mét.
“Người, người sao lại thô tục như vậy, ta sẽ đi nói với cha, bảo ông ấy dạy dỗ người một trận…”
Ta nhặt lấy lõi quả lê đã ăn dở trước mặt, ném về phía nó. Lõi quả lê trúng vào vạt áo trước của nó, để lại một vết bẩn nhỏ, khiến nó hoảng sợ hét lên. Ta chống nạnh, làm bộ muốn ném thêm.
“Cha ngươi là ai ta cũng mặc kệ, chạy đến nhà ta gây rối, ta sẽ đánh cả cha ngươi!”
Đứa trẻ sợ hãi chạy mất dạng, vừa chạy, vừa la hét như thể gặp phải ma. Ta cười đến không ngừng được, khóe mắt cong lên vì vui vẻ. Nhưng khi cười động đến vết thương, ta lại đau đến cong người.
Có người từ phía sau đỡ lấy vai ta. Ta quay đầu lại nhìn, Thôi Đan đang ôm ngực, cổ căng ra, ta vội vàng đưa tay chạm vào ngực hắn.
“Chàng làm sao thế? Có phải đột nhiên đau ngực không?”
Hắn nắm lấy tay ta đang loạn xạ, cố gắng mỉm cười với ta. Đôi lông mày thanh tú của hắn hiện lên trong đôi mắt ta, ta thấy hắn có vẻ phức tạp.
“Ta không sao.
Khấu Khấu, ta chỉ là đã lâu rồi không thấy nàng cười tươi như vậy.”