Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHƯỢNG VŨ THIÊN HẠ Chương 15 PHƯỢNG VŨ THIÊN HẠ

Chương 15 PHƯỢNG VŨ THIÊN HẠ

11:15 sáng – 30/08/2024

16

May mắn thay, hắn vẫn nghe lời ta, sau khi cãi nhau xong, quả nhiên hắn lại không đi nữa. Dù ta đang mang thai, hắn vẫn thường xuyên ở bên ta.

Ta sinh được một hoàng tử, còn Thẩm Vận lại sinh hạ một công chúa.

“Tại sao?”

“Xưa nay không có chuyện vừa sinh ra đã lập làm Thái tử, huống hồ Hy Nhi cũng không phải là đích tử.”

Rõ ràng trong sách đã viết, con ta vừa sinh ra đã được lập làm Thái tử.

“Ngươi cút đi! Ngươi không yêu ta nữa, ta không muốn thấy ngươi!”

Ta đuổi Chu Cảnh ra ngoài.

“Hệ thống rốt cuộc là chuyện gì, những năm qua ngươi cứ bảo ta theo đúng cốt truyện, ta đều làm theo, tại sao ngày càng có nhiều biến cố, ngươi chẳng phải nói sẽ không có vấn đề gì sao?”

“Ký chủ… hệ thống phát hiện có biến cố, nhưng không rõ nguyên nhân, từ giờ trở đi, ký chủ tự mình đối phó thôi.”

Nói rồi trong đầu ta không còn nghe thấy tiếng nào nữa.

Choang!

Ta hất chiếc bình hoa bên cạnh xuống đất. Mảnh sứ vỡ tung tóe khắp nơi.

Đây là gì chứ? Ta là nữ chính, cho dù có biến cố ta vẫn là nữ chính! Nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân thời cổ đại, làm sao đấu lại được với ta, người đến từ hiện đại?

Ta từng không muốn tham gia cung đấu. Nhưng giờ đã khác, ta phải vì Hy Nhi mà toan tính. Nếu Chu Cảnh muốn sủng ái ai, thì cũng đừng mong có kết cục tốt. Con cái của họ cũng đừng mong ra đời.

Nhưng sau đó, Thẩm Vận vẫn mang thai và sinh hạ một nam đích tử.

Ta ôm Hy Nhi mà khóc.

“Mẫu phi đừng khóc.”

Chu Cảnh vẫn thường xuyên đến chỗ ta, nhưng ta cảm thấy hắn ngày càng xa vời. Những lời ngọt ngào như được trộn lẫn với băng giá, không hề ấm áp. Như thể có một khoảng cách rất xa.

Cung đấu thật mệt mỏi. Phụ nữ thời cổ đại thật sự rất khó đối phó, họ đã sống và thấm nhuần những điều này cả đời. Làm sao ta có thể đấu lại họ?

Sự tự cao và kiêu hãnh của ta ở thời đại này trở nên vô giá trị, thật đáng thương và đáng tiếc. Như Thẩm Vận đã nói, ta đã trở thành Thẩm Kiều thực sự. Thật là đáng buồn.

“Ta vốn không yêu Chu Cảnh, ta đã nói sẽ để ngươi thắng thì sẽ để ngươi thắng, cái mà ta yêu từ trước đến giờ là quyền lực, chứ không phải nam nhân.”

Đã mười lăm năm trôi qua, ta lấy Chu Cảnh, nhưng không trở thành Hoàng hậu, cũng không trở thành nữ chính.

Chu Cảnh bị ràng buộc bởi ngòi bút, hắn cũng biết điều đó, nên lẩn tránh ta, cãi nhau với ta, còn ta, chẳng phải cũng bị ngòi bút ràng buộc?

Thân thể ta trong cuộc cung đấu kéo dài hàng chục năm, đã bị người ta âm thầm hạ độc, từ lâu đã suy kiệt.

Ta không thể đấu lại những nữ nhân thời cổ đại này. Ta đã thua, hoàn toàn thua cuộc.

Trong lúc hấp hối, chỉ có Thẩm Vận đến thăm ta.

Khóe mắt ta đã hằn lên nếp nhăn, nước mắt lăn dài.

“Xin lỗi, ta biết ta đã làm nhiều điều sai trái, làm tổn thương ngươi, ta không đáng được tha thứ, cũng không có mặt mũi nào cầu xin sự tha thứ, nhưng ta cầu xin ngươi, hãy cho Hy Nhi một con đường sống.”

“Nó không cần ngôi vị Hoàng đế, chỉ cần được sống! Xin ngươi.”

Nói xong, ta liền trút hơi thở cuối cùng. Nhưng ta không rời đi, hồn phách ta vẫn còn lơ lửng nơi này.

Ta nghĩ rằng Thẩm Vận hẳn là rất hận ta nên chắc chắn sẽ không đâp ứng lời thỉnh cầu đó.  Nhưng nàng thực sự đã cho Hy Nhi một con đường sống.

Chu Cảnh đã tổ chức một tang lễ rất long trọng cho ta, ta ngầm cười nhạt. Thậm chí hắn còn truy phong ta làm Hoàng quý phi.

Thật nực cười, hắn không yêu ai cả, mà ta cũng chưa từng yêu kẻ chỉ là một nhân vật hư cấu dưới ngòi bút này. Điều duy nhất ta không thể buông bỏ là Hy Nhi của ta, đứa con ta đã trải qua bao nhiêu khổ ải để sinh ra.

Nhưng ta không được như ý muốn mà trở về hiện đại, ta lại nhập vào thân xác của một người khác.

Chầm chậm tỉnh dậy.

“Đây là đâu?”

“Giao Giao của mẹ ơi, chuyện vui lớn rồi, người trong cung nói sẽ đón con vào cung làm nương nương!” Một phụ nữ trung niên mặt mày rạng rỡ nói với ta.

Giờ ta tên là Vu Giao, được đưa vào cung, phong làm Vu phi.

Khi ta gặp Chu Cảnh lần đầu tiên, ta liền biết cả hai chúng ta đều nhận ra nhau.

Dưới ngòi bút, ta yêu hắn, hắn yêu ta, tình thâm nghĩa trọng đến chết không rời. Bốn chữ này đã trói buộc cả đời ta. Ta sống trong cung điện từng thuộc về mình, nhưng lại cố gâng trốn tránh những người này.

Cô gái nhỏ thời hiện đại của nhà họ Thẩm, được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ, muốn gì được nấy, kiêu ngạo không biết lễ nghĩa.

Bây giờ lại bị vài nét bút giam cầm trong thời đại này, suốt đời không thể thoát ly, cuối cùng tan biến như những người khác.

(Toàn văn hoàn)