“Ta là trắc phi của Thái tử ngươi chỉ là một nô tỳ! Ngươi dám đánh ta?”
Ta không tập luyện nữa, khoanh tay nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ta đã già rồi, lưng còng đã không thể thẳng lên được nữa. Thật là nô tài hèn mọn!
“Lão nô phụng mệnh Hoàng hậu đặc biệt đến dạy lễ nghi cho trắc phi nương nương, nếu nương nương không muốn học, xin đi bẩm báo với Hoàng hậu, lão nô không thể tự quyết định.” Tức mụ mụ nhìn người trước mặt.
Thật không biết tốt xấu, rõ ràng là chữ “gây khó dễ” đã khắc lên trên trán người này rõ ràng như vậy. Ta không quan tâm, trực tiếp bỏ đi.
Thẩm Vận lại còn lạ hơn, nàng lại giao quyền quản lý Đông Cung cho ta. Ta không biết nàng đang âm mưu điều gì, nhưng đây là một cơ hội, ta nhất định phải nắm lấy.
Nhưng quản lý Đông Cung hoàn toàn không đơn giản như ta tưởng. Những nô tỳ luôn nói xấu ta sau lưng, bảo rằng ta không bằng Thẩm Vận. Vì thế ta bắt một tỳ nữ và đánh hai mươi gậy.
“Cầu xin trắc phi nương nương tha mạng.” Nàng nằm dưới đất, bị một tiểu thái giám đánh gậy mạnh mẽ. Ta thậm chí không thèm nhìn, dù nàng có khóc thảm thiết đến đâu.
Nhưng tối hôm đó, Cầm Nhi ghé vào tai ta nói, “Nương nương, tỳ nữ kia đã mất rồi.”
“Mất rồi?”
Ta kinh ngạc nhìn Cầm Nhi.
“Tỳ nữ đó thân thể yếu đuối, chịu không nổi, người bên cạnh không dám dùng thuốc, tối đó liền mất rồi.”
Nói xong Cầm Nhi đi ra ngoài, ta lâu lắm không nói nên lời. Bên tai như văng vẳng lại lời của Thẩm Vận.
“Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Thẩm Kiều thật sự.”
Ta từ nhỏ được cưng chiều, nhưng ta chưa từng giết người. Nhưng giờ đây, ta đã giết người, trong thời đại này, ta đã giết người. Đêm đó, ta bị ác mộng ám ảnh.
Nhưng chuyện này lại như cánh bồ công anh trong gió, nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Đám hạ nhân gặp ta đều run rẩy. Ta và Chu Cảnh cũng nhiều thêm những cuộc cãi vã, hắn thậm chí còn cho rằng ta đã trở nên kiêu ngạo, bảo ta kiềm chế lại.
Ta cảm thấy uất ức, trong sách không phải nói rằng nam chính rất yêu nữ chính, mọi việc đều thuận theo nữ chính sao?
Ta là nữ chính, nhưng lại cảm thấy uất ức, thế mà Vương Uyển Nghi lại còn đến trước mặt ta khoe khoang. Lúc nào cũng phô trương rằng Chu Cảnh lúc nào cũng lui tới chỗ nàng ta.
Ta không kiềm chế được mà tát nàng ta một cái.
“Thẩm Kiều! Cô độc sủng ngươi như vậy còn chưa đủ sao? Lúc trước ngươi hiền lành, bây giờ thì sao? Đánh chết tỳ nữ còn chưa đủ, lại còn đánh Vương Uyển Nghi. Khi xưa,pCô phạt người bên cạnh ngươi quỳ, ngươi còn xin tha.”
“Ngươi đã trở thành như thế nào rồi?” Chu Cảnh không thể tin nhìn người trước mặt.
Những ngày qua, sự căng thẳng liên tục bùng nổ trong khoảnh khắc này.
“Chu Cảnh! Rõ ràng là ngươi đã thay đổi, trước đây ngươi sẽ không ngần ngại đứng về phía ta, bây giờ thì sao? Không phải là đi đến chỗ Từ Dung thì cũng là chỗ Vương Uyển Nghi!”
“Lại còn ép ta đi xin lỗi Hoàng hậu, ta mỗi ngày đều phải quản lý Đông Cung học lễ nghi, còn ngươi thì trái ôm phải ấp!”
Ta nói trong nước mắt trào ra, những ấm ức trong mấy ngày qua đều bộc phát.
“Cô là Thái tử!”
Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.
Ta ngã quỵ xuống đất, rõ ràng ta vẫn là nữ chính mà!
Hắn đã giao lại quyền quản lý Đông Cung cho Thẩm Vận.
Hắn cũng không đến dỗ dành ta nữa, ta bị bệnh, hắn cũng không đến, mà lại là Thẩm Vận đến.
15
“Khó chịu lắm sao?” Nàng ngồi bên giường ta, còn rót cho ta một chén trà.
Ta liền đẩy chén trà đổ xuống, ta không cho phép bất cứ ai đến xem ta bị nhạo báng, nhất là Thẩm Vận.
“Ngươi đắc ý gì chứ? Ngươi chẳng qua chỉ là một nữ phụ, cuối cùng lại còn chết thảm trong cô độc, ta mới là nữ chính!”
“Thẩm Kiều, đừng nói những lời lố bịch ấy, ta và ngươi đã sớm không còn chung con đường.”
Nói xong nàng liền rời đi.
Thật là kỳ quặc, nhưng ta lại cảm thấy rất sợ hãi, ta liền bảo Cầm Nhi mang thuốc đến cho ta.
Ta phải sớm khỏe lại, nhỡ đâu Thẩm Vận lợi dụng sơ hở thì sao?
Ta liền chủ động đi tìm Chu Cảnh, còn nói với hắn về chuyện hỏa pháo, quả nhiên hắn rất vui mừng. Đây là lần đầu tiên trong đời ta chủ động đi lấy lòng một người.
Sau đó Chu Cảnh lại hằng ngày đến chỗ ta, nói chỉ thích một mình ta, trước kia hắn chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi. Hắn tặng ta rất nhiều trang sức quý giá, hơn nữa chỉ có mình ta có.
Và rồi, ta mang thai, Chu Cảnh vui mừng khôn xiết, ta cũng mừng rỡ vô cùng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Giang Nam gặp phải nạn lụt. Trong sách có viết, Chu Cảnh suýt mất mạng vì việc này.
“Điện hạ, người nhất định phải cẩn thận, nạn lụt dễ phát sinh dịch bệnh, người nhất định phải lưu tâm.”
Chu Cảnh ôm ta, mọi lời ta nói hắn đều ưng thuận. Nhưng ta không ngờ Thẩm Vận lại đi theo hắn. Ta chỉ có thể chờ đợi trong Đông Cung.
Nhưng vào đúng lúc này, ta phát hiện Vương Uyển Nghi đã hạ độc ta, đứa con của ta có khả năng không giữ được.
Hơn nữa, đáng ghét nhất là Từ Dung lại biết việc này, nàng hiện đang quản lý Đông Cung, lại giúp Vương Uyển Nghi che giấu.
Ta sợ hãi vô cùng, ta muốn đi tìm Chu Cảnh.
“Phụ thân ~ Nữ nhi thật sự rất nhớ Thái tử, cháu ngoại trong bụng cũng nhớ ~”
Ta nài nỉ ông một hồi lâu, cuối cùng ông mới đồng ý.
Ông mượn cớ đưa lương thực cho Giang Nam mà đưa ta đi theo.
“Nương nương, đứa trẻ rất có thể không giữ được, nương nương hãy uống thuốc để bỏ nó đi, nếu không trong bụng sẽ thành thai chết.”
Thái y run rẩy bắt mạch cho ta, hắn là người của phụ thân ta.
“Giữ bí mật!”
“Vâng.”
Ta vuốt bụng mình, mấy ngày trước còn cảm nhận được nó đạp, ta cứ tưởng nó sẽ ổn thôi, nhưng hóa ra chỉ là chút sức tàn.
“Giúp mẫu thân đi.” Ta đỡ bụng bước ra ngoài.
Ta chủ động đi theo Thẩm Vận bận rộn, còn dùng cả bánh ngọt. Thuận theo lẽ tự nhiên đứa trẻ đã mất, mọi mũi nhọn đều hướng về Thẩm Vận.
Ta có hào quang của nữ chính, nên nam chính Chu Cảnh cũng không phát hiện ra, nhưng sau này ta biết, Chu Cảnh đã sớm biết hết thảy, nhưng hắn không thể trách ta. Trong sách viết hắn rất yêu ta. Ta phạm lỗi hắn sẽ tha thứ. Ta vẫn luôn tin tưởng vào điều đó.
Ta nằm trên giường dưỡng sức, cái bụng từng căng tròn giờ đã phẳng lì. Chu Cảnh có lúc sẽ ôm ta an ủi, nhưng có lúc ta cảm thấy hắn thật xa vời.
Ta nhớ cha mẹ thật sự của ta, ta không muốn ở lại đây nữa, nữ chính này chẳng tốt chút nào.
Nhưng đời không như mong muốn, hệ thống bảo ta cứ theo cốt truyện mà đi. Vả lại, đi hết chặng này ta sẽ có cơ hội trở về hiện đại.
Chu Cảnh xử lý công việc xong liền đến bầu bạn với ta, may thay nam chính vẫn yêu nữ chính. Lưu lại đây cũng không phải là điều quá đau khổ.
Sau khi hoàng thượng băng hà, Chu Cảnh thuận lợi lên ngôi Hoàng Đế. Ta được phong làm Quý phi, nhưng Thẩm Vận lại là Hoàng hậu.
Nhưng dường như nàng không yêu Chu Cảnh, nàng ngày ngày lẩn tránh hắn, nhưng lại gần gũi với những tần phi và gia đình của họ. Tất cả các phi tần trong cung đều tôn trọng nàng, triều đình ca ngợi nàng, thậm chí trong dân gian cũng khen ngợi nàng!
“Hệ thống, chẳng phải ta mới là nữ chính sao? Tại sao lại là Thẩm Vận?”
“Ký chủ cứ theo đúng cốt truyện mà đi, cuối cùng nàng ta sẽ chết thảm trong lãnh cung, không cần lo lắng.”
“Được thôi.”
Thân thể ta sau lần sẩy thai trước đã bị tổn thương, nên ta luôn chăm sóc dưỡng thân. Nhưng Vương Uyển Nghi lại không an phận. Ngươi hại con ta, ta hại con ngươi, vậy là công bằng chứ?
Nhưng lần này, Chu Cảnh lại bắt ta quỳ dưới đất.
Hắn lạnh lùng nói là chính Từ Dung đã ra tay hại ta, ta vì mưu hại hoàng tự, bị giáng xuống làm phi.
Ta quên mất, ngoài một Vương Uyển Nghi tâm địa xảo trá đầy độc ác ra, trong cung này còn có một Từ Dung muốn nhân cơ hội mượn gió bẻ măng nữa chứ.
Chu Cảnh thực sự yêu ta sao? Hay chỉ vì trong sách viết rằng hắn yêu nữ chính?
Ta luôn nghĩ đây chỉ là một cuốn sách, nhưng sự thật ngày càng rõ ràng, khiến ta sợ hãi. Nơi này dường như không phải là thế giới cổ tích mà cha mẹ ở thời hiện đại của ta đã tạo dựng cho ta.
Hai năm sau, ta và Thẩm Vận đều mang thai. Ta rất vui, ta ngày càng không dám buông thả nữa.
Có lẽ như Thẩm Vận mong đợi, ta đang dần trở thành Thẩm Kiều, chính là Thẩm Kiều thực sự.
Ta muốn sinh đứa bé này ra một cách an toàn.
Thẩm Vận quả không hổ danh là hoàng hậu được mọi người khen ngợi, nàng đã tìm rất nhiều mỹ nhân vào hậu cung cho Chu Cảnh. Đủ các phong cách khiến Chu Cảnh không còn đến thăm ta nữa.
Nam chính chẳng phải yêu nữ chính sao? Cuối cùng chẳng phải sẽ cùng nữ chính một đời một kiếp, một đôi?
Ta đã đợi bao năm rồi. Không những không đợi được, Chu Cảnh còn thường xuyên vì ta mang thai mà đến chỗ các phi tần khác, sủng ái các nàng.
Ta và Chu Cảnh cãi vã lớn.
Đây nào có giống tình yêu dành cho nữ chính!