11
Ta tên là Chu Cảnh, từ khi lên bốn tuổi đã được phong làm Thái tử. Phụ hoàng của ta, như mẫu hậu thường nói, là một vị hoàng đế rất tốt. Có lẽ là như vậy, phụ hoàng luôn cùng các đại thần bàn bạc những việc trọng đại, và thường xuyên phê duyệt tấu chương đến tận khuya.
Phụ hoàng có rất nhiều phi tần, mẫu hậu tuy miệng nói không quan tâm, nhưng ta vẫn thấy bà lén lút buồn bã.
“Cảnhnhi, đế vương phải hiểu rõ nghệ thuật cân bằng, đó là bài học đầu tiên mà phụ hoàng dạy con.”
Phụ hoàng vuốt ve đầu ta, nói với giọng điệu trầm trọng.
Chỉ là một cái vuốt ve nhẹ nhàng, nhưng ta cảm giác như lưng mình sắp bị đè cong.
Càng lớn, ta càng có nhiều phu tử, hoặc là đại nho, hoặc là trạng nguyên đương triều, từ sáng đến tối đều phải học.
Mẫu hậu rất vui mừng vì điều đó, bà nghĩ rằng phụ hoàng yêu thương ta. Nhưng ta không nghĩ vậy, ta cho rằng đó là vì ta là hoàng tử duy nhất học được nghệ thuật cân bằng của phụ hoàng tốt nhất.
Ta không như đại hoàng tử, luôn có những ý tưởng mới mẻ về việc trị quốc.
Cũng không giỏi cưỡi ngựa bắn cung như nhị hoàng tử.
Lễ nghi và kỹ năng cưỡi ngựa cũng không tốt như tứ đệ.
Nhưng ta luôn biết cách cân bằng mối quan hệ của mình với họ.
“Cảnh nhi học giỏi như vậy, phụ hoàng phải thưởng cho con!”
Ta nghĩ phần thưởng có thể là một bức thư pháp, hoặc là vàng bạc, châu báu.
Nhưng không, họ lại ban hôn cho ta.
Ta nhìn tiểu cô nương bảy tám tuổi trước mặt, nghiêm trang trò chuyện với mẫu hậu của ta, nàng tên là Thẩm Vận.
Ta không thích nàng, có lẽ là do ta không thích bản thân mình, giống như một cái khuôn khổ được quy định.
Mỗi khi gặp nàng, nàng chưa từng như những cô bé khác, luôn biểu hiện niềm vui ra ngoài. Thậm chí, nụ cười, bước đi của nàng, dường như đã được đo lường trước, không có chút thú vị nào. Hai người nhàm chán như vậy sao có thể thu hút nhau?
Vì vậy, ta cố ý sắp đặt vở kịch ở Thái Hoa, một màn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng có vẻ như nàng đã nhận ra, và có chút lúng túng.
Tuy nhiên, mẫu hậu lại rất thích nàng.
“Cảnh nhi, sau này nàng sẽ là hoàng hậu của con, nàng sẽ là một vị hoàng hậu tốt, đừng xem thường nàng.”
Ta dường như nhìn thấy trong mắt mẫu hậu có sự ngưỡng mộ.
Ta nghĩ cuộc đời mình sẽ nhàm chán như thế, cứ đi theo những bước định sẵn mà sống.
Cho đến khi ta gặp Thẩm Kiều, nàng không bị gò bó, nàng sống không giống như ta và Thẩm Vận. Trong lòng ta có một giọng nói bảo rằng ta nên thích nàng.
Vì vậy, ta không để ý đến lễ nghi, cũng không quan tâm nàng là tam muội của Thẩm Vận. Nàng không coi ta là hoàng đế, mà dẫn ta như một người bình thường hòa mình vào nơi chợ búa người qua kẻ lại, rẻ tiền nhất, cũng tầm thường nhất.
Ta không cần phải để ý đến thân phận, lễ nghi, có thể cùng ông lão bán hàng lớn tiếng trả giá. Có thể ăn xiên kẹo hồ lô cao nhất mà bọn trẻ con bên cạnh ao ước.
Ta nghĩ mình nên yêu nàng.
Vì vậy, sau khi cưới Thẩm Vận, ta nhanh chóng đưa nàng vào phủ Thái tử, phong làm trắc phi.
“Nhưng ta muốn là một đời một kiếp, chỉ có một người!” Thẩm Kiều tranh cãi với ta.
Ta kiên nhẫn dỗ dành nàng, “Hãy cho Cô chút thời gian, Cô nhất định sẽ làm được.”
Quả nhiên, nàng bình tĩnh lại, dường như đó là quyết định đúng đắn, nhưng ta vẫn cảm thấy không ổn, dường như có điều gì đó không đúng.
Vì vậy, khi Thẩm Vận đề nghị thêm người vào Đông Cung, ta vẫn đồng ý. Điều này rõ ràng có lợi cho ta, nhưng trong lòng luôn có một giọng nói nhắc nhở rằng không đúng, không nên đồng ý.
Ta cảm thấy bối rối, nhưng lý trí lại cho rằng đó là quyết định đúng.
Rõ ràng, đó mới là cách cân bằng, ta giải thích với Thẩm Kiều rằng ta chỉ yêu nàng, mong nàng có thể hiểu.
Nàng không đồng ý, nên ta dùng hành động để chứng minh. Trừ những ngày không thể không đi, ta luôn ở bên nàng. Dù bận rộn thế nào, ta cũng luôn dùng bữa sáng, trưa, tối cùng nàng, dường như đó mới là điều nên làm.
Lòng ta cuối cùng cũng bớt xao động.
Nhưng ta phát hiện Thẩm Kiều và Thẩm Vận không hiểu vì sao lại có nhiều mâu thuẫn.
Thẩm Kiều luôn ngầm ám chỉ ta phế truất Thẩm Vận.
Thẩm Vận vì Thẩm Kiều đến muộn khi bái kiến mà bắt nàng quỳ phạt, ta nổi giận đùng đùng đi đến định chất vấn nàng. Thế nhưng Thẩm Vận lại rơi nước mắt, nàng thực sự khóc vì ta. Trong lòng ta có một cảm giác khác lạ, như thể có thứ gì đó đã đè nén nó không còn kiểm soát được nữa.
“Điện hạ, sao không tĩnh tâm lại, suy nghĩ kỹ lưỡng, thành trì có thể sụp đổ vì một lỗ nhỏ, ngài luôn coi trọng chi tiết.”
Lời của Thẩm Vận khiến ta trầm tư, rốt cuộc ta đã làm sao, dường như mỗi khi gặp chuyện liên quan đến Thẩm Kiều, ta như bị nàng nói đúng, đầu óc trở nên mê muội. Có lẽ đây là tình yêu như Thẩm Kiều đã nói?
Thẩm Vận và mẫu hậu đều nói đúng, nàng rất phù hợp để làm hoàng hậu, nàng đã sắp xếp Đông Cung một cách hợp lý. Những người được đưa vào Đông Cung đều là trợ lực của ta.
Vì vậy, ta nghĩ rằng mình nên đối xử tử tế với nàng ấy. Thế nhưng, mỗi khi suy nghĩ này xuất hiện, ta lại cảm thấy có điều gì đó không đúng, như thể ta không nên quan tâm đến việc của nàng ấy.
“Kiều Kiều, trong lòng Cô chỉ có mình nàng, nàng phải tin Cô.”
“Thật sao?”
Mỗi khi Thẩm Kiều hỏi ta như vậy, trong đầu ta ngay lập tức muốn đáp lại là thật. Nhưng ta lại có chút do dự.
Gần đây chúng ta luôn cãi nhau vì điều này. Ta bình tĩnh lại suy nghĩ, nếu là trước đây, ta chắc chắn không bao giờ kiên nhẫn như vậy. Có lẽ đây chính là thứ mà Kiều Kiều gọi là tình yêu.
Chuyện bên này của ta còn chưa giải quyết xong với Thẩm Vận, thế mà , bên Thẩm Kiều lại xảy ra vấn đề.
Nàng ấy đã làm một chuyện bất kính với Ngũ đệ, hơn nữa lại còn trước mặt rất nhiều người, trong đó có cả mẫu hậu.
Nàng ấy bị mẫu hậu giữ lại trong cung để trách phạt, sau đó bị đưa về phủ bằng một chiếc kiệu.
Ta đến gặp nàng ấy, thấy nàng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, ta đau lòng đến mức không thể thở nổi.
“Kiều Kiều, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa nghe thấy giọng của ta, nàng nước mắt ngấn lệ nhìn ta, trông thật đáng thương.
“Điện hạ, người phải làm chủ cho thiếp!”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Ta vội vàng tiến lên ôm nàng vào lòng.
“Là… là… Thiếp nghi ngờ tỷ tỷ đã hạ độc thiếp, điện hạ đừng trách tội thiếp, chắc chắn là thiếp đã làm điều gì không phải, khiến tỷ tỷ tức giận, tất cả đều là lỗi của thiếp.”
Trong lòng ta có chút cảm giác lạ, lời nói của nàng có điều gì đó không ổn, tại sao lại muốn ta làm chủ, nhưng lại không trách tội? Nhưng lòng ta vẫn bảo phải làm chủ cho Thẩm Kiều.
Vì vậy, ta theo cảm giác trong lòng mà đến chất vấn Thẩm Vận, ta dùng một tay bóp cổ nàng.
Nàng nhìn ta, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển thành bình tĩnh, một sự bình tĩnh lạnh lùng đến tột cùng, như thể đã truyền đến đầu ngón tay ta.
Ta đang làm gì thế này, tại sao ta lại đến đây bóp cổ nàng, đột nhiên sau lưng ta toát mồ hôi lạnh, ta rốt cuộc bị sao vậy?
Dù ta có thiếu sót, nhưng từ nhỏ đã học cách trị quốc, được đào tạo như một thái tử tương lai, tại sao ta lại hành động bồng bột như vậy?
Khi ta còn chưa biết phải làm gì thì Tích ma ma đến. Dù giọng bà ấy không mấy thân thiện gì nhưng ít nhất cũng giúp ta thoát khỏi tình cảnh khó xử này.
Vì cái lòng tự tôn của thái tử, ta chỉ có thể giả vờ tức giận rồi rời đi.
Thẩm Vận sau đó cáo bệnh, giao quyền quản lý Đông Cung cho Thẩm Kiều, Thẩm Kiều trở nên dễ cáu giận hơn, Thẩm Vận nhân cơ hội đó, đưa Từ Dung và Vương Uyển Nghi đến bên ta.
Một người cởi mở, có kiến thức về binh pháp. Một người dịu dàng, khéo léo thấu hiểu lòng người.
Ta đến gặp Thẩm Kiều, nàng ấy chỉ biết phàn nàn với ta, trong lòng ta dường như có một chút khó chịu. Ta liền theo cảm giác đó, cũng chấp nhận ý của Thẩm Vận, thường xuyên qua lại với Từ Dung và Vương Uyển Nghi.
Ta dường như đã chứng minh được rằng, tránh xa Thẩm Kiều thực sự khiến ta bình tĩnh hơn, giống như ta đã từng. Nhưng mỗi khi gặp nàng ấy, ta lại cảm thấy như lời Thẩm Vận đã nói, ta trở nên mê muội.
Ta bắt đầu nghi ngờ liệu đây có thực sự là tình yêu như Thẩm Kiều nói không?
Sau đó, Thẩm Kiều phạt Vương Uyển Nghi, ta đột nhiên cảm thấy ta không còn nhận ra Thẩm Kiều trước mắt nữa. Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu mà thôi.
Tuy vậy, ta vẫn rất tức giận, Thẩm Kiều thời gian này đã nhiều lần làm ta mất mặt, hơn nữa mẫu hậu cũng đã nhiều lần nhắc nhở, nếu nàng ấy cứ tiếp tục kiêu ngạo như vậy, ta làm sao bảo vệ được nàng ấy?
Ta thuyết phục bản thân, rằng ta sẽ rút lại quyền quản lý Đông Cung của nàng ấy.
Phải thừa nhận rằng, thái tử phi của ta được lựa chọn rất tốt. Thẩm Vận nhanh chóng dẹp loạn Đông Cung, mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo, ta cũng biết Thẩm Vận lén lút cài người của mình vào.
Điều này không có gì đáng trách, dù chỉ là một Đông Cung nhỏ, cũng giống như trị quốc, cần có sự kiểm soát lẫn nhau.
Vì vậy, ta chấp nhận hành động này của nàng ấy, quả thật nàng ấy đã quản lý Đông Cung tốt hơn, đến mức phụ hoàng cũng khen ngợi rằng hậu cung của ta yên tĩnh hơn so với các hoàng tử khác.
Tuy nhiên, đột nhiên Thẩm Kiều đưa ra một ý tưởng về đại pháo.
Ta nghe mà vui mừng khôn xiết. Nếu điều này khả thi, biên cương có thể yên ổn trong vài năm, dân chúng sẽ không phải chịu cảnh chiến tranh, hơn nữa còn có thể mở rộng lãnh thổ.
Tốt, rất tốt, ta vỗ bàn đứng dậy.
Ta liền dẫn Thẩm Kiều vào cung, quả nhiên phụ hoàng vừa nghe đã rất vui mừng. Ngài đặc biệt cho phép Thẩm Kiều vào Công Bộ cùng thảo luận.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Thẩm Kiều mang thai, ta mừng rỡ vô cùng.
Ta đột nhiên cảm thấy không ai có thể sánh bằng nàng ấy, trước đây ta thậm chí còn lạnh nhạt với nàng ấy, thật sự là không nên, sự mơ hồ trong lòng ta bị áp chế, như những hạt bụi nhỏ bị thổi bay đi, không còn đáng kể.
Nhưng niềm vui của ta chưa kịp kéo dài bao lâu…