Thấy ta không nói gì, tỷ ấy tiếp tục tuôn một tràng:
“Nếu muội không gả cho ngài ấy, đợi đến khi ngài ấy cưới một nữ tiên xinh đẹp nào đó làm sư mẫu của muội, lúc đó muội không thể vuốt ve lông của ngài ấy được nữa đâu, sư mẫu sẽ tức giận đấy!”
Nghe đến đây, ta không nhịn được nữa!
Không thể được, lông của sư phụ mềm mại mượt mà, chỉ có ta mới được vuốt ve, người khác không được!
Chỉ cần nghĩ đến việc người khác sẽ vuốt ve lông của sư phụ, cơn giận của ta không kìm lại được, hoa Bỉ Ngạn vừa mới nở, lập tức bừng lên một mảng.
Ta trực tiếp biến thành nguyên hình, bay về phía Thanh Khâu.
Như sợ đến trễ, sẽ có nữ tiên vào phòng, vuốt ve lông của sư phụ.
21.
Thanh Khâu một mảnh yên bình tĩnh lặng, căn nhà gỗ của sư phụ đứng giữa một rừng đào.
Ta không kìm nén được mà đẩy cửa bước vào.
Sư phụ vẫn nhắm mắt tĩnh tọa, sự đột nhập đột ngột của ta, dường như làm người kinh ngạc.
Người cau mày, sống sượng nôn ra một ngụm máu.
“Sư phụ, ngài làm sao vậy?”
Giữa chân mày người hiện ra một tia đen mờ, như thể bị tâm ma ám ảnh.
“Sư phụ, tâm ma của ngài sao lại nặng thế này? Ngài đã làm gì vậy!”
Người cầm lấy khăn tay bên cạnh lau miệng, mệt mỏi phẩy tay:
“Không sao, ta sống đến tuổi này, làm sao có thể không có một hai tâm ma, chịu đựng là được.”
Người nâng tay vuốt lại tóc mái bị gió thổi loạn của ta.
“Gió cuốn lửa thổi mà chạy vào đây,con lại gây ra chuyện gì nữa?”
Nhắc đến tâm ma, ta có chút đau lòng.
Ta và sư phụ ở bên nhau bao năm, người chưa từng có tâm ma. Chắc chắn là chấp niệm ở nhân gian ba đời làm hắn đau lòng đến vậy.
Lúc này, ta cuối cùng cũng hiểu được ánh mắt của sư phụ khi nhìn ta, trong đó chứa đựng đầy tình ý.
Ta lấy hết dũng khí hỏi hắn:
“Sư phụ, hai trăm năm qua vết thương của con lành lại như thế nào?”
Sư phụ ngạc nhiên nhướn mày.
Ta ngắt lời người sắp nói:
“Đừng nói dối, ngài đã từng nói, làm việc gì tốt với người khác đều phải nói ra, nếu không người đó sẽ bị mấy viên kẹo dụ dỗ đi mất!”
Sư phụ im lặng không nói.
“Hai trăm năm, ba đời, chấp niệm của người đã hóa thành tâm ma thế nào, dấu ấn của người trên người con, người thực sự nghĩ con sẽ mãi mãi không biết sao?”
Nhắc đến dấu ấn, trên khuôn mặt tái nhợt của sư phụ hiện lên một chút ửng hồng.
Sư phụ nhẹ thở dài, nhìn thẳng vào mắt ta.
“Vậy nên, com đến đây, là muốn làm gì?”
Ta nâng tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay sư phụ.
“Con đến để giúp người tiêu trừ tâm ma.”
“Hiền Huệ, ta nguyện ý ở bên ngài, vậy ngài thì sao?”
“Hiền Huệ, những ngày gần đây người đến cầu hôn, đạp đổ cả ngưỡng cửa nhà ta, ngài thực sự không lo lắng sao?”
Nghe đến tin này, ánh mắt ngài ấy cuối cùng cũng hiện lên chút lo lắng.
“Ta vẫn đang tu luyện, không biết… có người đến nhà muội cầu hôn.”
Ta cầm một lọn tóc của ngài ấy rơi trên vai, xoắn nhẹ trong tay, cảm giác như lông của ngài ấy khi ở nguyên hình.
“Sư phụ, vậy ngài có muốn đến cầu hôn không?”
“Vậy, ta cần mang theo lễ vật gì?”
“Ngài đáp ứng điều kiện một điều kiện của muội, lễ vật gì cũng không cần mang!”
Hiền Huệ cười nhẹ, như có ngàn sao gom vào trong đôi mắt ngài ấy.
“Chỉ cần muội đề cập, trong sáu giới này, ta đều có thể tìm ra.”
Ta xoa xoa tay, một bộ dáng nôn nóng.
“Ngài biến thành nguyên hình đi, tay ta lạnh, ngài làm hộ bao tay lông hồ ly, vai ta lạnh, làm áo khoác lông hồ ly, cổ ta lạnh thì làm khăn choàng lông hồ ly thế nào?”
Hiền Huệ tiến lại gần ta, mũi chạm vào mũi ta.
“Đều theo ý muội.”
22.
Ta trở về núi Kỳ Phượng, cảm thấy chân mình nhẹ nhàng như gió.
Cha nương ta ra đón, kéo tay ta vào nhà.
“Tiểu Phượng, con đi đâu vậy? Người đến cầu hôn, cha và nương con đã giúp con chọn rồi, tất cả đều ở trong nhà, con mau vào chọn xem thích ai?”
Đi được hai bước, nương ta dừng lại, nhìn vào cổ ta.
“Ơ, Tiểu Phượng, chiếc áo khoác này trên cổ con thật đặc biệt, đây là lông của con vật gì vậy?”
Ta ngẩng đầu với vẻ mặt kiêu ngạo.
“Đây là con hồ ly tuyết bạc duy nhất trên trời dưới đất, con rể của cha nương!”
Hoàn –