“Ta cưới bà nội nhà ngươi ấy! Cút càng xa càng tốt!”
Nhị Lang Thần quân nằm bẹp trên đất, Đại Uyên cũng từ dưới đất bò dậy, phủi sạch cỏ trên đầu.
“Hú…hú…”
Một con chó đen theo sau bay ra, bốn chân chổng lên trời.
Nhị Lang Thần quân phi thân lên đỡ lấy Hạo Thiên Khuyển.
Hắn đặt Hạo Thiên Khuyển xuống đất, bất đắc dĩ nhún vai.
“Ta đã biết sẽ thế này! Thôi về đi!”
Cha ta giận dữ quay vào, ta đứng ở cửa tiễn họ.
“Các ngươi về đi, cha ta sẽ không bao giờ để ta lấy người của Thiên tộc.”
Đại Uyên mặt mày đầy vẻ khó xử.
“Nhưng Tiểu Phượng cô nương, cô là Phượng Hoàng chín đuôi trời sinh, mang đại khí vận, nếu lấy chồng chỉ có thể lấy người cũng mang khí vận tương đương. Chúng ta Thiên tộc…”
Nhị Lang Thần quân vỗ vai Đại Uyên tiên quân.
“Thôi bỏ đi, thế gian này không chỉ có Thiên tộc mới mang đại khí vận.”
Hai người quay lưng rời đi.
Không biết có phải ta nhìn nhầm hay không.
Con mắt thứ ba của Nhị Lang Thần quân vốn luôn nhắm, lúc nãy hình như mở ra một chút.
Ta hỏi cha tại sao Thiên Đế lại đổi người.
Cha nói không biết, nhưng hình như sư phụ đã đi một chuyến tới tiên sơn Côn Lôn, về thì Thiên Đế đã đổi rồi.
17.
Ta mới trở về được một ngày, người đến cửa liên tiếp không dứt, đều là đến cầu hôn.
Khỉ thúc thúc mang theo một giỏ đào, dẫn theo một chú khỉ nhỏ khá khôi ngô.
“Lão Phượng Hoàng, ngươi xem con khỉ con này thế nào! Dáng vẻ thanh tú, võ công cao cường, quan trọng nhất là nó rất sạch sẽ, trên người chưa bao giờ có chấy rận!”
Cha ta cười nhạt, đẩy cái giỏ đào được mang tới.
“Con gái ta không thích ăn đào.”
Ý nói: Từ chối rồi nhé!
Khỉ thúc thúc vừa đi không lâu, Hải Long Vương mang theo con trai là Ngạo Diệu tới.
Hải Long Vương hai cái sừng lông xù xì, rất thú vị, lỗ mũi hướng lên trời nhấp nháy, chợt lại thấy cái sừng không còn thú vị nữa.
Hắn cười vang dội.
“Con khỉ kia mỏ nhọn mặt khỉ, ngay cả quần áo cũng không mặc. Suốt ngày ngủ trong hang đá, có gì tốt! Nhìn con trai ta Ngạo Diệu xem, từ nhỏ đã lớn lên cùng con gái ngươi, nếu kết duyên, đúng là nhân gian gọi là ‘Rồng phượng trình tường’!”
Cha ta rất hài lòng với Ngạo Diệu, dù sao từ nhỏ lớn lên cùng nhau, biết rõ gốc gác.
Nhưng nhìn Hải Long Vương một cái, lại thử thăm dò mở lời:
“Hải Long Vương luôn hiện thân hình thật, chẳng hay nguyên hình của lệnh lang có giống vậy không?”
Hải Long Vương vung tay lớn:
“Con trai, hiện nguyên hình cho Phượng Hoàng nhạc phụ xem!”
Ngạo Diệu rất nghe lời, lập tức hiện nguyên hình.
Hắn vừa hiện nguyên hình, cha ta liền nhíu mày.
Sừng giống hươu, đầu giống lạc đà, mắt giống thỏ, cổ giống rắn, vảy giống cá, vuốt giống chim ưng, tai giống bò, quan trọng là có cái mũi heo.
Cha ta mặt mày cứng đờ, phất tay.
“À, chuyện này… các ngươi thuộc thủy tộc, chúng ta Phượng Hoàng là hỏa tộc, nhân gian nói ‘Nước lửa không hòa hợp’, chuyện này phạm xung khắc, thôi bỏ qua đi.”
17.
“Được rồi! Cũng là từ chối khéo vậy!
Ngạo Diệu cúi đầu chán nản rời đi, nương ta có chút không nỡ.
“Ngạo Diệu đứa trẻ này cũng rất tốt, sao lại từ chối nó?”
Cha ta lắc đầu.
“Trông nó xấu quá, với lại tên cũng không may mắn, Ngạo Diệu, ngạo dược, không được, không may mắn!”
Đang nói chuyện, sư thúc đeo áo cà sa, niệm phật hiệu bước vào.
Cha ta đập bàn đứng dậy.
“Đại sư, ngài là người xuất gia sao lại góp vui! Chẳng lẽ ngài muốn đệ tử của ngài hoàn tục để cưới con gái ta?”
“A Di Đà Phật, thí chủ hiểu lầm rồi! Người xuất gia sao có thể thành thân, ta chỉ đến thăm Tiểu Phượng.”
Nghe vậy, cả gia đình ta thở phào nhẹ nhõm.
Nói chuyện một lúc, cha nương ta ra ngoài lo bữa cơm chay, để ta và sư thúc trong phòng.
Sư thúc cúi đầu, nét mặt siêu thoát khiến người khác cũng thấy an bình.
“Tiểu Phượng, hôm nay ta đến thật ra là có chuyện muốn nói, nhưng thấy cha ngươi phản ứng mạnh quá, ta không dám nói!”
Ta nhìn thấy nét mặt và giọng nói bình tĩnh của ông ấy, cảm thấy buồn cười.
“Sư thúc, ngài muốn nói gì, Tiểu Phượng nghe đây.”
Ông gật đầu, tay cầm tràng hạt không ngừng.
“Gần đây ta nhìn thấy thiên cơ, phát hiện ngươi có ba đoạn nhân quả chưa kết thúc. Nhân quả của thế gian này sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện sau này của ngươi, nên tốt nhất ngươi nên giải quyết, tránh phiền phức sau này.”
“Nhân quả? Nhưng ta chưa từng xuống trần gian mà!”
Sư thúc lấy ra một cái bát tử kim.
Tay khẽ lướt qua, cái bát như một chiếc gương, hiện ra cảnh tượng.
Đó là trần gian, ta trong ba kiếp khác nhau, bên cạnh đứng là…
“Sư phụ! Đây là sư phụ ta? Sư thúc, sao ta lại cùng sư phụ ở trần gian?”
Sư thúc thu bát tử kim lại, niệm một tiếng phật hiệu.
“Thiên cơ bất khả lộ, nhưng thật ra có nơi vẫn có thể lộ ra!”
18.
Ta làm theo lời sư thúc, ta đi tìm tỷ muội của ta, Ngưu Mã.
Ta không phải đang chửi người.
Tỷ muội tốt của ta thực sự tên là Ngưu Mã.
Cha tỷ ấy là Ngưu Đầu, nương là Mã Diện, nên sinh ra tỷ ấy tên là Ngưu Mã.
Ta mang đến rất nhiều đồ ăn ngon,tỷ ấy lén dẫn ta đến Vọng Hương Đài.
Vọng Hương Đài là nơi mọi linh hồn đều phải đến.
Nghe nói nơi này cho phép người chết trước khi đầu thai nhìn lại những chuyện còn vướng bận lúc còn sống.
Đây chính là nơi sư thúc nói rằng có thể nhìn thấy thiên cơ.
Ở đó, ta thấy ba đoạn nhân quả của mình.
Kiếp thứ nhất, ta là tiểu thư nhà giàu, còn người là một kẻ buôn bán. Cha ta không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, gả ta cho người khác, rồi phái sát thủ tới giết người . Nghe tin người chết, ta phát điên.
Kiếp thứ hai,người là hoàng đế cao cao tại thượng, ta là phi tần bị nhốt trong cung lạnh.Người cố ý lạnh nhạt với ta, muốn ta khuất phục, nhưng ta bị người khác hại chết trong cung lạnh. Nghe tin ta chết, người phát điên.
Kiếp thứ ba, chúng ta là thanh mai trúc mã, ngày thành thân, thổ phỉ vào làng, chúng ta chưa kịp bái đường đã bị thổ phỉ giết chết.
Gân xanh trên trán ta giật giật.
Đây là cái gì chứ!
Tư Mệnh, sổ mệnh này là ngươi viết sao, ngươi có phải quá rảnh không!
Ngưu Mã vội vàng an ủi ta:
“Tiểu Phượng, muội nhìn cái này đi, có lẽ là sư phụ của muội để muội mau chóng khỏi vết thương, dẫn muội xuống trần gian lịch kiếp. Muốn thành đại đạo, phải lịch kiếp, nhân sinh bát khổ, không thể thiếu một khổ nào.”
“Sư phụ muội thật yêu thương muội, một lần dẫn ngươi lịch ba kiếp, sau này sẽ bớt rất nhiều phiền phức.”
Ta bình thường ít tu luyện, nghe tỷ ấy nói ta cũng không hiểu lắm.
“Ngưu Mã, ta không hiểu tỷ nói gì, nhưng sư thúc nói ta dính nhân quả.”
Ngưu Mã chỉ vào hình ảnh trên Vọng Hương Đài nói:
“Nói là nhân quả của muội, không bằng nói là chấp niệm của sư phụ muội . Muội nhìn xem, ba kiếp này, các ngươi đều không thực sự bách niên giai lão. Chấp niệm của ngài ấy chính là nhân quả của muọi.”
“Vậy ta phải làm sao để tiêu trừ nhân quả này?”
Ngưu Mã liếm liếm ngón tay dính đầy mạch nha đường, miệng nói không rõ:
“Gả cho ngài ấy, chấp niệm của ngài ấy tiêu tan, nhân quả của muội cũng tiêu tan.”
Ta bật dậy từ dưới đất.
“Ngưu Mã, tỷ đừng nói bậy, ngài ấy là sư phụ ta.”
Ngưu Mã chẹp chẹp miệng không cho là đúng:
“Sư phụ thì sao, sáu giới chúng ta không coi trọng những lễ nghi vô nghĩa đó. Hơn nữa, ngài ấy đã đánh dấu muội , có gì mà không gả được.”
Lại là dấu ấn!
Thần núi gia gia cũng nói sư phụ đã để lại dấu ấn trên người ta.
“Ngưu Mã, dấu ấn là gì vậy?”
Ngưu Mã với vẻ mặt ngây thơ.
“Dấu ấn chính là nguyên dương của hồ ly, các ngươi ở kiếp thứ hai đã thành thân, ngài ấy với muội đã ân ái, vì vậy… Ấy, muội chạy gì vậy…!”
Điên rồi, điên thật rồi!
Ta và sư phụ, chúng ta…
A a a a a a!
20.
Ta quay trở về núi Kỳ Phượng không quay đầu lại.
Ta nằm trên giường, treo mình trên cành cây, bay trên trời, cũng không thể nào xua đi những hình ảnh đó trong đầu.
Chỉ còn cách co mình lại trong phòng.
Có một số chuyện, một khi đã chấp nhận được thiết lập như vậy, sẽ trở nên kỳ quái.
Chúng ta nói là thầy trò, thực ra chưa bao giờ thật sự nghiêm túc đối xử với nhau như thế.
Chúng ta đã cùng nhau trộm đào tiên, cũng đã từng lăn lộn trên thảo nguyên ở Thanh Khâu.
Thỉnh thoảng ngài ấy sẽ biến thành nguyên hình nằm trên đùi ta ngủ, ta đương nhiên mượn cớ tìm lông tạp màu mà vuốt ve thoải mái.
Danh nghĩa là sư phụ của ta, nhưng chưa từng dạy ta cái gì, phần lớn thời gian đều là để ta gây họa, sau đó giúp ta dọn dẹp tàn cuộc.
Ngày ta bị nhổ lông vũ, là ta chủ động tìm Minh Diệp, nếu không cũng sẽ không để hắn có cơ hội ở riêng với ta mà ra tay.
Ta tìm Minh Diệp là để nói rằng, sau khi đại hôn có thể để ta tiếp tục ở Thanh Khâu theo sư phụ hay không.
Ta có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết nói với ai.
Ta lại mang theo một đống đồ đến tìm Ngưu Mã.
“Ngưu Mã, tỷ nói ta thật sự phải gả cho sư phụ ta sao?”
Ngưu Mã nghe ta nói vậy, ngay cả đồ ăn cũng không ăn nữa.
Ánh mắt sáng lên nhìn ta.
“Tất nhiên là phải gả rồi, sư phụ muội là tộc hồ ly! Nam nhân tộc hồ ly đẹp không ai sánh bằng, sư phụ muội lại càng là người xuất sắc trong số đó. Các ngươi thần tiên thọ với trời, tất nhiên phải tìm người mình thích để ở bên nhau mãi mãi.”
“Muội ở bên ngài ấy, vạn nhất nhìn chán mặt ngài ấy rồi, còn có thể để ngài ấy biến thành nguyên hình để muội vuốt ve thoả thích, chẳng phải là tuyệt vời sao!”
Ta thấy Ngưu Mã nói rất có lý.