Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHÚC PHẬN KIỀU THÊ Chương 3 PHÚC PHẬN KIỀU THÊ

Chương 3 PHÚC PHẬN KIỀU THÊ

8:11 sáng – 29/11/2024

Hôm Thái hậu lễ Phật, ta sớm đã đuổi Hoàng Đào đi, một mình nấp bên ngoài điện.

Chuyện này chưa chắc đã thành công, ta không muốn kéo con bé ngốc ấy theo mạo hiểm.

Thái hậu nhắm chặt mắt, quỳ trên đệm bồ đoàn, đám thị vệ bên cạnh lơ là cảnh giác, hoàn toàn không phát giác được nguy hiểm sắp ập đến.

Ta ổn định tâm thần, mở to mắt quan sát bốn phía.

Khi tiếng gõ mõ của các sư vang lên, đột nhiên bốn phía xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, trường kiếm nhắm thẳng vào những vị trí hiểm yếu.

Thị vệ bên cạnh Thái hậu lập tức giao chiến với chúng, còn đám cung nữ sợ hãi ôm đầu chạy tán loạn.

Tiếng thét, tiếng khóc, khung cảnh nhất thời hỗn loạn.

Hắc y nhân đông đảo, thị vệ tuy dốc toàn lực nhưng rơi vào thế yếu, dần dần thất thủ. 

Một tên thích khách nhân cơ hội rút kiếm, nhắm thẳng về phía Thái hậu mà lao tới.

Thời cơ đã đến, ta nhanh chân lao tới, đẩy mạnh Thái hậu ra.

Cánh tay trái ta bị lưỡi kiếm sắc bén rạch qua, vết thương rỉ máu, lộ cả thịt đỏ.

Một thị vệ nhận ra tình thế nguy cấp, lập tức vung kiếm xông vào giao chiến với hắc y nhân.

“Thái hậu nương nương, mau đi theo dân nữ!”

Ta nhíu mày, nén cơn đau, kéo Thái hậu rời khỏi đại điện.

Ta dẫn Thái hậu men theo những lối rẽ ngoằn ngoèo, cuối cùng đến một căn phòng tồi tàn.

Đây là nơi chùa từng dành cho khách hành hương nghỉ lại, nằm ở góc khuất và lâu ngày không được tu sửa, chính vì vậy mà trở thành một nơi ẩn náu tuyệt vời.

Chỗ này ta đã tốn nhiều công sức dò tìm mới phát hiện ra, chắc chắn bọn thích khách sẽ không ngờ đến.

Cho nên ta mới dám đưa Thái hậu đến đây để tạm thời lánh nạn.

“Ngươi là ai?”

Thái hậu dù vừa cùng ta thoát thân, nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghiêm, tóc mai chỉ hơi rối, khuôn mặt không chút hoảng loạn.

Ta không vội vã, chậm rãi quỳ xuống:

“Dân nữ Mục Uyển Thanh, từng có vinh hạnh theo phụ thân tham dự cung yến, từ xa được gặp Thái hậu nương nương một lần. 

Uy nghiêm của người khiến dân nữ khắc cốt ghi tâm.”

“Ồ?”

Bà khẽ liếc qua, đôi mắt phượng sắc sảo toát lên khí chất của bậc chí tôn.

“Vậy ngươi làm thế nào biết được hôm nay sẽ có người ám sát ai gia, còn xuất hiện đúng lúc cứu mạng ai gia? 

Hay là, màn ám sát hôm nay là do người phía sau ngươi sắp đặt?”

“Dân nữ sợ hãi.”

Ta cúi đầu sát đất, giọng run rẩy:

“Dân nữ không dám giấu giếm Thái hậu nương nương. 

Thật ra, đêm qua dân nữ mơ thấy một thiếu nữ mặc hồng y, nàng bảo dân nữ nhất định phải đợi ở bên ngoài đại điện để cứu lấy người mà nàng không nỡ rời xa nhất. 

Lúc tỉnh dậy, dân nữ cảm thấy giấc mơ thật hoang đường, nhưng không hiểu sao lại bị dẫn dắt mà đến nơi này.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, sau khi tỉnh mộng, gối của dân nữ vẫn còn ướt đẫm nước mắt. 

Hôm nay nhìn thấy Thái hậu, lại cảm thấy gần gũi vô cùng.”

Ta chậm rãi nói từng chữ, từng câu.

Thái hậu im lặng hồi lâu, giọng nói bỗng run run:

“Ngươi đứng lên trả lời.”

Ta khẽ nhếch môi cười, khi đứng dậy thì tự véo mạnh vào đùi một cái.

Sau đó, ta ngước lên nhìn Thái hậu, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

“Ngươi nói… trong mộng là một thiếu nữ mặc hồng y bảo ngươi đến cứu ai gia?”

Thái hậu nhíu mày thật chặt.

“Chính vậy.”

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Hồi Thái hậu, dân nữ vừa tròn mười lăm, đã qua lễ cập kê.”

“Mười lăm tuổi… Cũng đúng mười lăm năm rồi, kể từ ngày Nguyên Nhi rời ta.”

Câu cuối cùng của bà mang theo chút nghẹn ngào.

“Ngươi ngẩng đầu lên, để ai gia nhìn kỹ một chút.”

Ta tuân lệnh, ngước lên đối diện ánh mắt dò xét của bà, cố ý “hự” một tiếng.

Ánh mắt Thái hậu lập tức chuyển xuống cánh tay trái ta, thấy vết thương sâu hoắm, sắc mặt bà lộ rõ vẻ lo lắng:

“Con bé này, bị thương mà sao không lên tiếng?”

Tấm áo trắng muốt đã bị máu nhuộm đỏ nơi cánh tay, ta khẽ hít một hơi.

Thấy trong mắt Thái hậu là sự lo lắng không giả dối, ta mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Canh bạc này, ta thắng rồi.

6

Vì cứu giá có công, ta được Thái hậu giữ lại trong cung để tịnh dưỡng.

Thái y đến khám, thuốc sắc lên đều bị ta lén đổ vào chậu hoa.

Mỗi đêm, ta đều gắng chịu đau mà ngủ.

Nếu không nghiêm khắc với chính mình, sao có thể giành được chút áy náy của người quyền cao chức trọng?

Sau nhiều ngày tịnh dưỡng, mang theo vô số ban thưởng của Thái hậu, ta mới trở lại phủ.

Những thứ thưởng ban đó không quan trọng.

Ta mân mê chiếc vòng ngọc trắng muốt trên cổ tay, nhớ lại lời Thái hậu:

“Đây cũng là duyên phận. 

Vòng ngọc này vốn là một đôi, chiếc còn lại ai gia đã tặng cho Nguyên Nhi.”

Khóe môi ta khẽ nhếch.

Trong lòng Thái hậu, ta có thể sánh với Bình Nghi Công chúa, vết thương này thật không uổng phí.

Xe ngựa từ hoàng cung còn chưa vào đến cổng Hầu phủ Hình Dương thì đã bị người chặn đường.

“Mục cô nương, tiểu thư nhà ta mời cô đi xem một màn kịch hay.”

Người nói là Xuân Vũ, nha hoàn của Tống Nghi.

Nhìn vẻ hào hứng của Xuân Vũ, ta nhíu mày trầm ngâm.

Đi theo nàng đến một gian phòng thượng hạng của khách điếm Như Nguyệt, ta liền thấy Tống Nghi bước ra đón.

“Người được Thái hậu sủng ái đã trở về, thật làm người ta đợi lâu. 

Nào, mau ngồi, hai lá vàng đã chuẩn bị sẵn rồi chứ?”

Lúc này ta mới nhớ đến cuộc cá cược giữa ta và Tống Nghi.

Nàng nhướng mày, ra hiệu cho ta lắng nghe.

Ta dựng tai lên, từ phòng bên cạnh vang đến những âm thanh ái muội.

Ta bật cười: “Sao mới vài ngày không gặp, lại sinh ra sở thích nghe ‘xuân cung sống’ thế này?”

Ta và Tống Nghi chơi thân từ nhỏ, không bao giờ giấu giếm tính cách thật, vì vậy có thể mặt không biến sắc mà trò chuyện cả những chuyện chốn khuê phòng.

Nàng cười khẩy: “Giả bộ đoan trang cái gì chứ? 

Ai là người cùng ta mặc nam trang, đến Di Hương Viện vài lần?”

“Chờ xem đi.”

Tống Nghi kéo ta xuống lầu, ngồi ở đại sảnh.

Chừng nửa tuần trà sau, Vương Chiêu Minh khoác tay Liễu Điệp bước xuống lầu.

Liễu Điệp tràn đầy xuân sắc, ánh mắt dính chặt vào Vương Chiêu Minh.

Vương Chiêu Minh tinh mắt, nhìn thấy ta, liền uể oải bước tới.

Hắn dùng chiếc quạt giấy nâng cằm ta lên, ánh mắt lướt qua lướt lại: 

“Tiểu mỹ nhân, bao giờ gả cho gia đây?”

Ta nhíu mày ghét bỏ, quay đầu sang chỗ khác: 

“Cút!”

Hắn thu quạt lại, phe phẩy vài cái:

 “Tính tình bướng bỉnh thế này, gia thích. 

Đợi qua cửa rồi, gia sẽ dạy dỗ ngươi tử tế trên giường.”

Tống Nghi lập tức cầm chén trà hắt thẳng vào mặt hắn: 

“Nhìn cái dáng ngươi suốt ngày chìm trong chốn giường chiếu, chẳng có chút chí khí, đầu óc hồ đồ rồi hả? 

Bổn tiểu thư cảnh cáo ngươi, đừng có lại gần chúng ta. 

Còn chưa thành thân đã dan díu với nha hoàn của Uyển Thanh, lại còn ăn nói dâm loạn như thế, ngươi cũng xứng mơ tưởng Uyển Thanh sao? 

Ngươi không xứng!”

Vương Chiêu Minh đỏ bừng mặt, môi run rẩy: “Ngươi, ngươi, ngươi…”

Ngón tay hắn run rẩy, không thốt nổi câu nào.

“Ngươi cái gì mà ngươi? 

Định động thủ à? 

Ta chẳng ngại khiến Vương Thị Lang bị Hoàng thượng trách phạt vì không dạy dỗ nổi đứa con trai đi đánh nữ nhi của trọng thần triều đình ngay trên phố đâu.”

Tống Nghi nhướng mày, giọng lạnh lùng: 

“Còn không mau cút!”

Vương Chiêu Minh hậm hực vung tay áo, bỏ đi với khuôn mặt đầy trà và lá trà.

Liễu Điệp vội vàng giải thích: 

“Tiểu thư, không phải như các người nghĩ đâu. 

Nô tỳ với Vương công tử trong sạch. 

Hôm nay hắn chỉ hẹn nô tỳ để bàn về thơ từ thôi.”

Thật sự nghĩ mình có chút tài học sao?

Nam nữ ở chung một phòng, nói là bàn về thơ từ, đúng là nực cười.

Còn chưa gả đi, đã mất thanh danh, Liễu Điệp tất nhiên không dám thừa nhận.

Tống Nghi đảo mắt, mắng: “Ngươi cũng cút đi.”

Liễu Điệp cúi đầu không dám nói, ta phất tay ra hiệu cho nàng lui xuống.

“Đa tạ.”

“Ngươi thực sự định nhận mệnh, gả cho cái thứ như Vương Chiêu Minh sao?” Tống Nghi liếc mắt nhìn ta.

“Tất nhiên là không.”

“Thế thì tốt.”

Nàng vỗ tay, chỉnh lại y phục:

 “Nha hoàn của ngươi thật không an phận. 

Thật ngây thơ khi nghĩ rằng Vương Chiêu Minh sẽ cưới nàng ta?”

“Vở kịch hay vẫn còn ở phía sau.”

Về đến phủ, ta để Liễu Điệp đến hầu hạ ta trong việc ăn uống, sinh hoạt.

Ngày nọ, nàng bày biện xong đồ ăn thì đột nhiên nôn khan vài tiếng, rồi vội vàng chạy ra ngoài.

“Tiểu thư, nàng ta…” Hoàng Đào lo lắng lên tiếng.

“Không sao.” Ta không nhịn được, bật cười.

Để cẩn thận, ta gọi lang trung đến bắt mạch bình an cho mọi người trong phủ.

Khi lang trung ghé sát tai nói nhỏ với ta, ta hài lòng gật đầu.

Liễu Điệp quả nhiên nghĩ tốt về Vương Chiêu Minh quá rồi, giờ lại mang thai với hắn.

Thật thú vị!

Những ngày sau, nàng làm việc thất thần, hai mắt đỏ hoe, chắc chắn đã lén khóc.

Cuối cùng, nàng quỳ trước mặt ta, tay xoa bụng, nói:

“Tiểu thư, cầu xin người cứu lấy nô tỳ. 

Nô tỳ nhất thời ngu muội, bị Vương công tử lừa gạt, giờ đã mang thai cốt nhục của hắn.”

Ta giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng thì hả hê vô cùng.

“Ồ? Ngươi muốn ta cứu thế nào?”

“Tiểu thư gả qua làm chính thê, có thể đỡ nô tỳ làm thiếp không?.” 

Nàng không ngừng dập đầu, giọng nói đầy vẻ đáng thương. 

“Nô tỳ hứa, sẽ không tranh giành gì với tiểu thư, chỉ mong đứa bé trong bụng được nhận tổ quy tông.”

Nhìn ánh mắt chân thành của nàng, ta bật cười nhạt:

“Ai nói với ngươi rằng, ta sẽ gả cho Vương Chiêu Minh?

Vương phủ nhiều thị thiếp như vậy, nô tỳ nguyện làm thanh kiếm sắc bén nhất trong tay tiểu thư, giúp tiểu thư vững vàng ngồi lên vị trí chính thất phu nhân.”

Liễu Điệp hoảng sợ lắc đầu, sau đó lập tức bò thêm vài bước, ôm lấy chân ta.

Quả là một kẻ thông minh, thấy ta từ chối, liền ngay lập tức tung ra con bài tẩy, mơ tưởng kéo ta và nàng vào cùng một chiến tuyến.

“Chức vị chính thất phu nhân, ta không thèm.”

Ta hất tay đá văng đôi tay đang ôm lấy vạt áo của nàng, nói: