Tặng sắc xuân
Ta phải phá vỡ giấc mộng làm phu nhân của hầu phủ mà người tỷ muội tốt của ta, từng ao ước.
Kiếp trước, nàng vong ân bội nghĩa, ép phụ thân ta phải nạp nàng làm thiếp, sau đó đuổi ta và mẫu thân ta ra khỏi hầu phủ.
Nhìn thấy ta và mẫu thân chật vật, nàng hả hê cười khinh bỉ:
“Mục Uyển Thanh, ngươi thật giống một con tiểu cẩu.”
Sống lại một kiếp, giờ đây là nàng quỳ gối cầu xin ta tha thứ.
Còn ta thì bóp cằm nàng, cười nhạt:
“Liễu Điệp, ngươi thật giống một con tiểu cẩu!”
1
Trên con đường núi dẫn đến chùa Sùng Phúc, xe ngựa của hầu phủ Hình Dương quả nhiên gặp phải một đám đại hán đang bắt giữ một cô nương.
Ta vén rèm xe ngựa nhìn thoáng qua, nhìn cảnh tượng chẳng khác gì kiếp trước, chính là khởi đầu của cơn ác mộng nhà họ Mục.
Người đó chẳng phải là tỷ muội tốt ở kiếp trước của ta, Liễu Điệp hay sao!
Ta siết chặt tay, nhẹ nhàng vỗ lên tay mẫu thân để trấn an.
Sau đó, vén rèm xe lên, cao giọng quát:
“Dừng tay!”
Liễu Điệp thấy vậy, liền vùng vẫy thoát ra rồi vừa bò vừa lăn đến trước xe ngựa, cúi đầu lạy:
“Cầu xin tiểu thư, phu nhân cứu lấy tiểu nữ.”
“Các ngươi là ai? biết điều thì mau cút đi!”
Đại hán râu quai nón tức giận quát lớn:
“To gan! không được vô lễ với tiểu thư nhà ta.
Tiểu thư nhà ta chính là đại tiểu thư Mục Uyển Thanh của hầu phủ Hình Dương.”
Thị nữ thân cận của ta, Hoàng Đào, lạnh lùng lên tiếng.
Đại hán râu quai nón chắp tay, nói:
“Dù là hầu phủ cũng phải theo quy củ mà làm việc.
Con tiểu tiện tỳ này trốn khỏi Di Hương Viện, chúng ta đang muốn bắt nó về.
Nếu quý nhân muốn giữ nó lại, thì hai mươi lượng bạc.”
“Liên quan gì đến ta?”
Nhìn khuôn mặt Liễu Điệp lập tức biến sắc, ta hài lòng giấu đi nụ cười nhếch nơi khóe miệng.
“Nếu đã vậy, chúng ta sẽ mang người đi.”
Đại hán râu quai nón xoa tay, chuẩn bị bước tới.
“Tiểu thư, cầu xin các người phát lòng từ bi cứu lấy tiểu nữ.
Tiểu nữ không muốn bị họ bắt về, họ sẽ đánh chết tiểu nữ mất.”
Liễu Điệp sợ hãi lao tới, nắm lấy chân ta, khẩn thiết cầu xin.
Sau khi thưởng thức đủ biểu cảm trên gương mặt nàng, ta mới gật đầu ra hiệu.
Hoàng Đào lấy túi tiền, móc ra một thỏi bạc, không cam lòng đưa cho tên râu quai nón.
Ta cố ý quan sát Liễu Điệp đang quỳ dưới đất, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào túi tiền, lộ rõ sự tham lam.
Trong lòng ta khẽ cười lạnh.
Tên râu quai nón cùng đám người nhận bạc liền rời đi, còn Liễu Điệp thì bò lên vài bước, dập đầu lia lịa:
“Tiểu thư đại ân đại đức, nô tỳ khắc cốt ghi tâm, chỉ nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp tiểu thư cùng phu nhân.”
“Không cần báo đáp.” Ta cười lạnh nhạt.
Có kẻ nào báo ân mà tìm đủ cách để chủ tử nạp mình làm thiếp, sau đó đuổi chính thất cùng nhi nữ ra khỏi nhà, lại còn hãm hại đến cùng?
Ân tình như vậy, ta thật không dám nhận.
Ta hiểu rõ nàng.
Với tính cách của Liễu Điệp, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ cơ hội tiến vào Hầu phủ Hình Dương.
Liễu Điệp ngẩng đầu, trán nàng vì dập đầu mà đỏ ửng, trông thật đáng thương.
Nước mắt đầm đìa: “Cầu xin tiểu thư đừng đuổi nô tỳ đi.
Nô tỳ không nơi nương tựa, bị phụ thân là kẻ cờ bạc bán vào Di Hương Viện, đã không còn đường sống.
Nếu tiểu thư không thu nhận, nô tỳ chỉ còn cách xuống dưới cửu tuyền gặp mẫu thân.”
Nói rồi, nàng từ từ đứng dậy, loạng choạng bước tới, định đâm đầu vào gốc cây lớn bên cạnh.
Vậy thì chết đi!
Ta lặng lẽ nhìn nàng.
Khổ nhục kế và màn ép chết này là nghề sở trường của nàng.
Mẫu thân ta lòng dạ từ bi, không nhịn được mà lên tiếng:
“Đừng làm chuyện dại dột, thật tội nghiệp đứa nhỏ.”
Nghe vậy, Liễu Điệp liền ngã khuỵu xuống đất, che mặt khóc nức nở.
Mẫu thân bước tới, đỡ nàng dậy:
“Thôi, đứng lên đi.
Hầu phủ Hình Dương chúng ta nuôi thêm một người cũng không sao.”
“Đa tạ phu nhân! Đa tạ phu nhân!”
Liễu Điệp lau nước mắt, qua kẽ hở của chiếc khăn tay, lén lút nhìn ta.
Ta cười nhạt với nàng:
“Mẫu thân ta đã lên tiếng, từ nay ngươi sẽ ở bên cạnh ta, hầu hạ ta.”
Liễu Điệp vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
“Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ hèn mọn tên là Liễu Điệp.”
Nàng ngẩng khuôn mặt nhợt nhạt lên, đôi mắt cẩn thận liếc nhìn ta.
Ta thật muốn móc mắt nàng ra.
Nhìn thật đáng ghê tởm!
Ta cố nén sự khó chịu, chìa tay ra: “Tên của tỷ tỷ thật dễ nghe.”
Sống lại một đời, ta vốn có thể chọn con đường khác để tránh xa nàng.
Nhưng ta không thể kiềm chế được mối hận sâu trong lòng mình.
Vì thế, ta lại một lần nữa đi vào vết xe cũ, cứu nàng.
Bởi vì…Tiểu cẩu thì phải giữ bên cạnh hành hạ mới thú vị.
2
Liễu Điệp theo chúng ta trở về Hầu phủ, cố ý nhìn ngó khắp nơi.
Cứ nhìn đi, cứ nhìn đi.
Phủ đệ nguy nga, phú quý như thế này, kiếp này ta sẽ tự tay trao cho nàng, nhưng nàng liệu có xứng đáng nhận hay không?
Ta để nàng làm việc trong viện, những việc vặt như quét dọn, không quá xa cũng không quá gần để có thể theo dõi hành động của nàng.
Dẫu sao cũng từng chung sống bốn năm, ta biết rõ tính cách của nàng, chắc chắn sẽ không chịu yên phận ở vị trí này.
Ta gọi Hoàng Đào vào, chọn một bộ y phục đưa cho nàng.
“Tiểu thư, chuyện này… không nên.” Hoàng Đào vội vàng lắc đầu.
“Có gì mà không nên?
Từ nhỏ ngươi đã theo bên ta, chỉ là một bộ y phục thôi.”
Ta nhíu mày, giả vờ tức giận, “Hơn nữa, mấy ngày nữa có hội thơ ngoài đồng, Hoàng Đào của chúng ta dáng vẻ xinh xắn đáng yêu, biết đâu lại lọt vào mắt xanh của vị công tử nào.”
Qua khóe mắt, ta nhìn thấy Liễu Điệp đang đứng trong sân, vểnh tai nghe ngóng.
Ta cố tình nói lớn: “Nghe đâu vị công tử nhà họ Vương nhân hậu, ôn hòa, thích bảo vệ kẻ yếu, diện mạo lại anh tuấn.
Vương Thị Lang chỉ có một đứa con trai này, muốn gì được nấy, khiến đám con cháu nhà quan chúng ta ai cũng ghen tị.”
Liễu Điệp tự cho mình dung mạo xinh đẹp, lòng dạ lại cao hơn trời.
Ta cố ý để nàng nghe được tin này, nàng nhất định sẽ có hành động.
Quả nhiên, một ngày kia, nàng quỳ trước mặt ta, nước mắt lã chã:
“Không biết nô tỳ đã làm gì không đúng, khiến tiểu thư không vui.
Cầu xin tiểu thư nói rõ, đừng lạnh nhạt với nô tỳ.
Từ ngày được tiểu thư cứu, nô tỳ đã coi tiểu thư là người thân thiết nhất trên đời.”
Ta cầm chén trà, nhìn nàng qua làn khói mờ ảo.
Nàng cũng từng diễn màn kịch này.
Trong những lời nói đầy vẻ đáng thương, ta đã từng vì cảm thông với cảnh ngộ bi đát của nàng mà đối xử tốt gấp trăm lần, xem nàng như tỷ tỷ ruột thịt.
Kết quả thì sao?
Hừ!
Kiếp trước, vì sao ta lại không nhìn thấu gương mặt giả dối này của nàng chứ?
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta vốn trời sinh tính tình lãnh đạm.”
Kiếp này, nàng còn muốn dùng tình cảm để lấy lòng ta?
Đúng là nực cười.
“Tiểu thư đối với mọi người trong phủ đều cười nói thân thiện, chỉ riêng với nô tỳ…”
Nàng cúi đầu, không nói thêm gì.
“Những người đó từ nhỏ đã hầu hạ ta, ta cười với họ nhiều hơn cũng là lẽ thường.
Ngươi không biết sao, ta vốn không thích học thuộc.
Những năm trước, ta chán ghét nhất là hội thơ.
Nếu ngươi có thể học thuộc vài bài thơ, mấy ngày nữa có thể thay mặt Hầu phủ tranh tài…” Ta dừng lại, không nói hết câu.
“Nô tỳ nhà nghèo, nhưng cũng từng theo một tú tài nghèo hàng xóm đọc sách vài năm.
Nô tỳ sẽ hết lòng hầu hạ tiểu thư.” Liễu Điệp vui mừng gật đầu lia lịa.
Nàng là kẻ thông minh, nên chỉ cần vài câu là đã hiểu rõ ý ta.
Và điều ta cần chính là sự thông minh ấy của nàng.
Buổi học kết thúc, ta trở về khuê phòng, liền thấy một bóng dáng đứng trước gương đồng.
Kẻ đó đang dùng hộp son phấn của ta, đeo trang sức của ta, mặc y phục của ta.
Liễu Điệp nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, hoảng sợ quỳ xuống:
“Tiểu thư thứ tội, nô tỳ chưa từng thấy qua những thứ tốt đẹp như vậy, nhất thời ma xui quỷ khiến mới lén dùng đồ của tiểu thư.”
Ta mỉm cười, đỡ nàng đứng dậy, từ bàn trang điểm cầm lấy thỏi son, cẩn thận thoa lên môi nàng.
“Chuyện này có gì đâu?
Nữ nhân mà, ai cũng yêu thích trang điểm làm đẹp, huống chi ngươi vốn trời sinh đã xinh đẹp.
Bài thơ ngươi đã học thuộc chưa?”
Ta xoay đầu nàng lại, cùng nàng nhìn vào gương đồng, thưởng thức biểu cảm cứng ngắc trên gương mặt nàng.
Nhưng vẫn kịp thấy trong mắt nàng thoáng qua tia mãn nguyện, dường như rất hài lòng với dáng vẻ này của mình.
“Thưa tiểu thư, nô tỳ đã học thuộc cả rồi.”
Trả lời xong, Liễu Điệp lại trở về dáng vẻ rụt rè như cũ.
“Tốt lắm.”
Ta nhếch môi cười, “Những thứ này thưởng cho ngươi.”
Nàng bước những bước nhỏ, đầu đội đầy trang sức, cẩn thận rời khỏi phòng.
Ta lấy khăn tay, chậm rãi lau tay, chỉ nghĩ tới việc vừa chạm vào môi nàng đã khiến ta buồn nôn.
Nhưng nàng đã cố gắng như vậy vì hội thơ, thật khiến ta cảm thấy hài lòng.
Dù sao, điều ta muốn chính là nàng nổi bật trong hội thơ.
3
Ngày hội thơ dã ngoại, ta dẫn Liễu Điệp ăn mặc lộng lẫy cùng xuất hiện.
“Tiểu thư, người nhìn nàng ta kìa, miệng thì nói không dám nhận y phục tiểu thư ban tặng, nhưng thân mình thì cứ đeo lên hết.
Xem cái dáng vặn eo vặn người, người không biết còn tưởng nàng ta mới là chủ tử!” Hoàng Đào bĩu môi thì thầm vào tai ta.
Ta nhìn Liễu Điệp, không biết giữ lễ tiết, đi trước cả ta, khóe môi nhếch lên cười nhạt.
Kẻ càng thiếu thốn thì càng muốn khoe khoang.
Ta chọn chỗ ngồi xuống, bắt chuyện cùng các tiểu thư quen biết.
“Tiểu thư, trong vườn kia có mấy bông hoa nở rộ, màu sắc lại hợp với y phục hôm nay của người.
Nô tỳ đi hái vài cành cài lên tóc người, chắc chắn sẽ làm dung mạo người thêm phần rực rỡ.” Liễu Điệp cúi người, nhỏ nhẹ nói.
Ánh mắt ta liếc qua góc vườn, thấy bên cạnh có Vương Chiêu Minh và mấy kẻ công tử phong lưu đang đứng trò chuyện, rồi lại nhìn dáng vẻ giả vờ hồn nhiên của Liễu Điệp, như thể thực sự chỉ muốn đi hái hoa.