Ta khẽ cười.
Thoải mái?
Nơi nào thoải mái chứ.
Ngài ngồi trên cao, nhìn thấy quá nhiều thứ, mà hầu như chỉ là bề mặt, chỉ biết ta được sống trong lụa là gấm vóc, nhìn bề ngoài có vẻ như sung sướng.
Ngài làm sao biết được ta đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt lạnh nhạt sau lưng?
Nhưng trước mặt ngài, ta luôn giữ vẻ giả tạo, ta đáp: “Hoàng huynh nói đúng.”
Ngài khẽ giãn mày, dường như rất hài lòng.
11
Ta vẫn sống trong cung điện cũ, vẫn được gọi là Quận chúa.
Danh xưng Thế tử phi dường như đã cách ta rất xa rồi.
Bề ngoài, mọi thứ đều bình yên.
Nhưng ta biết, họ đang bàn tán xôn xao sau lưng.
Người đã từng hòa ly một lần, rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mà lại quay về cung?
Ta và bệ hạ, rốt cuộc có quan hệ gì?
Ta mặc kệ những lời đồn đại, mỗi ngày vẫn đều đặn đến nơi Thái hậu từng ở, sao chép kinh Phật suốt cả ngày.
Ánh nến trước mặt nhấp nháy, ta thành tâm cúi đầu lạy. Lạy vì Thái hậu đã khuất, và cả vì đứa con vô tội của ta.
Giọng của bệ hạ vang lên bên tai ta.
“Những ngày qua, mọi chuyện có suôn sẻ không?”
“Thế tử của Vệ Hầu hiện đang ở ngoài điện Thừa Càn, khẩn cầu được gặp nàng một lần.”
Tay ngài đặt lên vai ta, ấm nóng lạ thường.
Ta giật mình ngẩng đầu lên, không thể nhìn rõ biểu cảm trong mắt ngài.
Gió từ hành lang thổi qua, làm những tờ kinh thư vừa chép bay lật phật khắp nơi.
Ta ngừng lại một chút, rồi hỏi khẽ: “Vậy hoàng huynh có muốn ta gặp hắn không?”
Ngài bật cười khẽ.
“Hơn một năm không gặp, nàng thông minh hơn nhiều rồi.”
Ta lặng lẽ gật đầu: “Phải.”
Ngài lảng tránh câu hỏi của ta, chuyển sang chuyện khác.
Ta biết, ngài chỉ nói vậy để truyền đạt lại, trong lòng thực ra không hề muốn ta gặp Thẩm Thừa Châu.
Thẩm Thừa Châu, Thẩm Thừa Châu.
Ta thầm niệm hai lần tên hắn, chỉ thấy thật xui xẻo.
Hắn đã có kiều thê bên cạnh, hà tất gì phải tìm đến ta?
Bệ hạ cúi người, nhặt một tờ kinh thư rơi trên mặt đất, lông mày khẽ động, rồi đột nhiên lên tiếng: “Nếu không phải biết rõ đây là nàng chép, trẫm còn tưởng mình từng viết những dòng này.”
Tim ta như ngừng đập trong khoảnh khắc.
Ngài mím môi, nhìn ta thật lâu rồi mới quay bước rời đi.
Đợi khi ngài đi khỏi, ta nhìn vào lòng bàn tay mình.
Lạnh toát, mồ hôi ướt đẫm. Có một khoảnh khắc ta gần như không thở nổi.
Nếu ngài không nhắc, ta đã gần như quên mất.
Trước khi vào cung, ta vốn không phải người chăm chỉ đọc sách. Cả ngày chỉ mải mê rong chơi, chữ nghĩa viết ra thật tệ, đến mức chẳng khác gì nét chữ của một đứa trẻ tập tành.
Thái hậu ngày ngày nhìn những dòng chữ ta viết mà lo lắng, miệng lẩm bẩm rằng câu “chữ như người” thật sự là lời nói dối.
Thiên tử thương mẹ, không lâu sau liền triệu ta vào thư phòng.
Ngài ngồi trước bàn, gương mặt tuấn tú đầy vẻ châm biếm, rồi ném cho ta một tập chữ mẫu: “Hãy luyện theo.”
Chỉ ba chữ ngắn gọn, nhưng khiến ta phải đối diện với những dòng chữ ấy mỗi ngày, luyện tập khổ sở suốt hai canh giờ.
Ngài là thiên tử, quyền sinh quyền sát.
Lời ngài nói, ta buộc phải nghe theo.
Nhưng về sau ta mới biết, những chữ mẫu ta chép theo, là của chính ngài.
12
Kể từ sau ngày đó, bệ hạ thường xuyên đến thăm ta.
Ngài ở lại chừng một hai canh giờ, chúng ta cũng chẳng nói nhiều, mỗi người làm việc riêng của mình. Nhưng mỗi chiều tà, bước chân ngài lại in dấu tại Hải Đường Uyển.
Dần dần, điều đó trở thành một sự ngầm hiểu giữa hai chúng ta, không cần lời nói.
Ta đã sống trong cung nhiều năm, tất nhiên biết rõ những lời đàm tiếu sau lưng mình ra sao.
Lời đồn đại thật đáng sợ.
Nhưng ta không quan tâm.
Ta thậm chí còn cảm thấy những ngày này trôi qua thật yên bình.
Cho đến một ngày, khi ta cùng bệ hạ chơi cờ trong Ngự Hoa Viên, ta tình cờ gặp Thẩm Thừa Châu đang cô độc đến tìm ta.
Hắn nhìn ta và bệ hạ ngồi đối diện nhau, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ: “Hai người…?”
Gương mặt hắn dần trở nên trầm lặng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, ta không biết hắn đã nghĩ gì.
Ta chỉ biết rằng, hắn lạnh lùng thốt ra bốn chữ.
“Nguyên lai như thế.”
Lời này chứa đựng quá nhiều ý nghĩa, ta không thể phân định, và cũng không muốn tìm hiểu.
Bệ hạ dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của Thẩm Thừa Châu, ngài bình thản đặt một quân cờ xuống.
Rồi nhìn ta, đôi mắt đen sâu thẳm: “Tới lượt nàng rồi.”
Đúng, tới lượt ta.
Dù thế nào, ván cờ này phải chơi đến cuối cùng.
Mọi việc đều phải có bắt đầu và kết thúc.
Dưới ánh nắng chiều, ta chậm rãi đặt quân cờ xuống, rồi vô tình liếc nhìn Thẩm Thừa Châu.
Đường nét cằm hắn căng ra, nắm tay siết chặt, trong mắt hắn có quầng thâm, dường như đã lâu rồi hắn không ngủ ngon giấc.
Giờ đây, liệu hắn có cảm thấy mình bị phản bội không?
Và kẻ hắn đối diện lại là thiên tử cao cao tại thượng, dù chỉ một lời oán trách nhẹ nhàng cũng không thể thốt ra.
Mãi sau này ta mới biết, từ lời bệ hạ.
Thẩm Thừa Châu đã cầu xin được gặp ta rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng thất vọng mà trở về.
Và sau lần gặp gỡ này, khi hắn từ cung trở về, vị tiểu thiếp xinh đẹp trong nhà hắn dường như bỗng dưng bị hắn ghét bỏ.
Hắn ngày đêm đóng cửa, say sưa trong thư phòng.
Mỗi ngày, ngoài việc tiếp tục cầu kiến ta ở ngoài cung, hắn còn đi khắp kinh thành tìm một chiếc vòng ngọc tinh xảo nhất.
Hắn muốn làm một chiếc vòng giống hệt chiếc vòng mà mẹ ta để lại cho ta.
Thật sự quá nực cười.
Tình thật hay giả, chính hắn liệu có phân biệt được không?
Hắn làm việc đó quá lộ liễu, trong mắt người ngoài, không biết chừng họ sẽ nghĩ rằng bệ hạ đã dùng quyền lực để đoạt lấy thê tử của hắn.
Thích Bình lo lắng suốt ngày vì những lời đồn đó, nhưng bệ hạ vẫn không hề thay đổi, ngày nào ngài cũng đến gặp ta như thường lệ.
Có lần, ta vô tình nhìn thấy tấu chương của các quan viên gửi lên bệ hạ, khẩn cầu ngài lập hậu, phong phi.
Ngài chỉ dùng bút son phê một nét, nhanh chóng bác bỏ tất cả.
Cũng giống như con người của ngài ấy, bướng bỉnh và kiêu ngạo, khiến người khác không thể đoán được.
Chẳng bao lâu sau, có một chuyện gây xôn xao khắp thành.
Thế tử của Vệ Hầu, Thẩm Thừa Châu, vừa cưới bình thê mới thì nàng ta sẩy thai.
Nghe nói, nnàngta bị thương khi tranh cãi với Thẩm Thừa Châu.
Quả báo lại quay về chính hắn.
Đứa con của Hứa Yên chết đúng vào thời điểm gần giống như đứa bé của ta.
Nghe đồn, nguyên nhân của cuộc tranh cãi là vì một chiếc vòng ngọc.
Liệu hắn có tìm được chiếc vòng giống hệt chiếc đã bị vỡ của ta năm xưa hay không?
Ta không biết.
Lần này, ta cuối cùng cũng gật đầu đồng ý gặp hắn.
Ngày hôm đó tuyết đã rơi, trắng xóa khắp đất trời.
Khi thấy ta, đôi mắt vốn mờ mịt của hắn mới lóe lên chút ánh sáng.
Ta bước đến trước mặt hắn, không nói một lời.
Hắn nhìn ta, môi khẽ động, bàn tay đưa ra muốn chạm vào ta, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại giữa không trung.
Chưa đợi ta hỏi, hắn tự mình nói trước.
“Hứa Yên đã mất đứa con trong bụng rồi.”
“Uyển Uyển.”
“Ta không biết làm sao nữa. Ngày ấy như có ma xui quỷ khiến, ta một mực muốn ở bên nàng ta.”
“Khi nàng ta đối xử với nàng như thế, ta lại nghĩ rằng chẳng phải chuyện lớn lao gì.”
“Nhưng ta thật sự không nghĩ như vậy.”
Hắn giải thích từng câu, như thể đang cố gắng nói cho ta điều gì đó.
Ta ngắt lời hắn: “Ta không muốn biết những chuyện này, nó cũng chẳng liên quan gì đến ta.”
“Chúng ta đã hòa ly, không còn bất kỳ cơ hội nào để quay lại nữa.”
Khi ta dứt lời, đôi mắt hân đỏ hoe, nhìn ta chằm chằm, cố kìm nén không bật khóc.
Hắn nói: “Sẽ có cách mà, phải không? Uyển Uyển, hãy tin ta thêm một lần nữa.”
Ta bật cười giễu cợt, bất giác nhớ lại ngày ta sẩy thai, bệ hạ đã hỏi ta bên giường, liệu ta có biết mình sắp chết không.
Ta nói như trêu chọc: “Được thôi, nếu ngươi quỳ lạy từng bước ba lần, cho đến khi ta hài lòng, ta sẽ tin ngươi thêm một lần nữa.”
Với một người kiêu ngạo như hắn, việc quỳ lạy như vậy thà chết còn hơn.