15
Bích Vân nằm trên giường, hai má hóp sâu, toàn thân tiều tụy, chỉ còn chút ánh sáng trong đôi mắt.
Nàng cố gắng nửa ngồi dậy.
“Huyện… Huyện chủ, tiện thiếp biết đã nhiều lần mạo phạm người, thật sự vô lễ, nay biết thân này sắp chết, mong người không chấp nhặt, nghe tiện thiếp nói vài lời tâm can.”
Anh Nương bên cạnh đã khóc không thành tiếng, được Cố Diễm kéo ra ngoài.
Ta ngồi xuống cuối giường.
“Ngươi nói đi.”
Bích Vân bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ giữa nàng và Cố Diễm.
“Lần đầu ta gặp Hầu gia, ta chỉ mới mười bảy tuổi.
“Lũ cẩu tặc man rợ chiếm cả thành, bắt ta… bắt ta múa hát cho chúng vui.
“Ta chết cũng không chịu, bị dồn đến đường cùng, người xung quanh chỉ trỏ mắng chửi ta.
“Họ nói bị man rợ ngủ cũng là ngủ, có gì khác đâu, đã làm kỹ nữ còn muốn giữ mình trong sạch, đúng là tiện nhân.
“Đúng… ta là kỹ nữ, nhưng chẳng lẽ vì làm kỹ nữ mà phải cam chịu với kẻ thù giết cha mẹ?”
Chuyện đã qua nhiều năm, Bích Vân vẫn không giấu nổi sự kích động.
“Tên đầu lĩnh lao đến ôm ta, ta sợ hãi nhắm mắt lại, cầm lấy cây trâm muốn tự sát.
“Nhưng ta chờ mãi không thấy động tĩnh gì, cho đến khi có thứ gì đó nhỏ lên mặt ta. Ta mới dám mở một mắt, phát hiện đó là máu của tên cẩu tặc.
“Một vị tướng trẻ mặc áo giáp, tay cầm trường thương, đã đâm xuyên ngực hắn.”
Câu chuyện sau này ta đã biết rõ.
“Thoát khỏi kiếp kỹ nữ, ta nhất quyết đi theo chàng, quấn lấy chàng không buông. Lúc đó, người trong lòng Hầu gia đã lấy chồng, chàng buồn bực nên nạp ta.
“Thời gian đó, là những ngày vui vẻ hiếm hoi trong đời ta.”
Nói đến đây, khuôn mặt nàng ửng hồng như thiếu nữ.
Nhưng cảm xúc ấy nhanh chóng tan biến.
“Nhưng ta biết, bên cạnh Hầu gia sớm muộn cũng sẽ có những người phụ nữ khác, ta với chàng, không thể làm vợ chồng trọn đời.
“Trong lòng chàng có người khác, bên cạnh có Anh Nương, và có người.
“Ta rất sợ, thật sự rất sợ, ta không muốn bị bỏ rơi lần nữa.
“Ta đã sớm uống thuốc phá hủy thân thể, nhưng biết Hầu gia thích trẻ con, nên mới cố giữ lại đứa bé này.
“Quả thật, Hầu gia rất vui mừng, nhưng chàng càng vui, ta càng lo lắng.”
“Ta sợ mất đứa con, mất cả trái tim của Hầu gia.”
Bích Vân bỗng có sức mạnh, nắm chặt lấy tay ta.
“Xin lỗi, là do ta điên cuồng tham luyến, hại đến Huyện chủ nương nương.”
Người sắp chết, dù ta có nghĩ thế nào, nhưng lúc này không muốn nàng còn tiếc nuối.
“Không sao.”
“Ta làm sai nên đáng chịu, không cầu xin người tha thứ.”
Nàng cố sức lắc đầu.
“Huyện chủ, ta muốn nói rằng sau khi ta chết, người nhất định phải chăm sóc tốt cho Hầu gia. Anh Nương tính tình mềm yếu, gan dạ lại nhỏ, không thể so với người có quyết đoán và trí tuệ.
“Hầu gia là người tốt nhất trên đời.
“Xin người… xin người hãy đối tốt với chàng.”
Ta và Cố Diễm, đã sớm gắn bó với nhau.
Không cần nàng nói, ta cũng không có lựa chọn nào khác.
Thấy ta gật đầu, Bích Vân thở phào nhắm mắt lại, tay nắm chặt liền buông lỏng.
16
Sau khi Bích Vân qua đời, Cố Diễm tự nhốt mình trong phòng suốt ngày uống rượu.
Ta không thể chịu nổi nữa bèn đến khuyên nhủ chàng.
Chàng tiều tụy đi nhiều, vẻ khí khái ngày xưa tựa như đã cùng người đẹp tri kỉ yên nghỉ chôn dưới mồ.
Cố Diễm ngước đầu lên.
“Nàng đến rồi, vừa hay, ta vốn định đi tìm nàng.”
Ta vừa thu dọn tàn cuộc, vừa bất lực nói:
“Hầu gia tự hành hạ mình như thế này, Bích Vân dưới suối vàng sao có thể yên lòng?”
Chàng nhìn xa xăm, giọng nói đầy bi thương.
“Là ta hại nàng ấy.”
…
Nói đến đây, Cố Diễm chớp chớp mắt, loạng choạng đứng dậy.
“Không nói chuyện của ta nữa, Chi Ý, ta thật sự có chuyện muốn nói với nàng.”
Chàng nâng hai tay, cầm lên thanh bảo kiếm trên bàn.
“Ta sớm nên trao vật này cho nàng.
“Nhưng trời cao trêu ngươi, ta đến tận bây giờ mới biết thân phận của nàng.”
Rõ ràng là vật quen thuộc như vậy, nhưng ta lại không dám chạm vào.
Ta run rẩy, không dám tin hỏi chàng:
“Đây… đây là…”
“Đây là thanh cổ kiếm của Hoài Xuyên.”
Tạ Hoài Xuyên là vị hôn phu của ta.
Chàng sẽ lén lút trèo qua tường nhà ta vào những buổi chiều hè, mang đến cho ta một bát canh mận đá tự tay làm.
Đến mùa thu, chàng thích nhất là đi săn, có lần mang về cho ta một con thỏ.
Chú thỏ nhỏ trong vòng tay ta nhảy nhót, vừa đáng yêu vừa tội nghiệp.
Chàng từng nhát mài dao xoèn xoẹt, nói sẽ làm cho ta một chiếc khăn quàng cổ.
Ta tức giận ôm con thỏ bỏ đi.
Chàng chẳng hiểu đầu đuôi làm sao ta lại giận nên cứ đứng đợi trước cổng nhà ta rất lâu.
Sau đó, đại ca không nhìn nổi, bảo ta ra cửa sau gặp chàng, nói rõ mọi chuyện.
Chàng lại tặng ta những bông hoa mà ta thích, lại còn làm mặt hề nói chuyện cười.
Ta bật cười, bảo chàng đừng săn bắt thú nhỏ nữa.
Chàng gật đầu liên tục, từ đó mỗi lần mang đến cho ta còn thêm một thứ nữa.
Các loại cỏ tươi ngon.
Chàng ngốc ấy không biết bị ai lừa, nghe nói thỏ thích ăn nhất là cỏ này.
Mọi người đều ngạc nhiên thắc mắc sao Tạ thiếu gia lại thay đổi, suốt ngày cúi đầu trong đồng cỏ nhổ cỏ.
Mùa đông, chúng ta cùng nhau đắp người tuyết.
Chàng nặn hai con thỏ nhỏ.
Ta cố tình trêu chàng.
“Một con là đủ rồi, sao lại phải có hai con?”
Chàng từ đầu mũi đến tai đều đỏ ửng.
Ấp úng hồi lâu không nói nên lời.
Nín một lúc mới thốt ra.
“Mùa xuân năm sau, ta sẽ cùng cha đi phương Bắc đánh man tộc.
“Ngươi… ngươi nhất định phải đợi ta trở về.”
Ta cười đáp lời.
Nhưng ta không thể đợi được chàng.
Lúc nguy cấp cuối cùng của trận đại chiến, quân địch đông hơn quân ta, chàng dẫn theo hai trăm binh sĩ làm mồi nhử, đến cả thây xác cũng không còn.
Ta như phát điên, nửa đêm một mình cưỡi ngựa đi tìm chàng.
Cha ta vì lo lắng nên cũng đuổi theo ta, đã bỏ lỡ thánh chỉ của Hoàng thượng triệu vào cung bàn quốc sự.
Nhà họ Thôi bị các quan ngự sử dâng tấu chương liên tiếp.
Cha ta để làm dịu bớt tranh cãi đành phải xin từ quan.
Nhìn bóng cha buồn bã mà ta chẳng thể giúp gì cho ông.
Chỉ có thể thu lại sự ngông cuồng, bắt đầu học hỏi từ các trưởng bối về cách quản lý gia đình, cách đối xử với các thiếp thất.
Làm sao để trở thành một chủ mẫu tốt.
Có lẽ có linh cảm, con thỏ nhỏ của ta từ một buổi sáng nào đó đã không còn ăn được gì nữa.
Thôi Chi Ý mười sáu tuổi, không còn con thỏ nhỏ, cũng không còn mùa xuân.
“Hoài Xuyên thường nói nếu đánh thắng trận, sẽ cầu hôn cô nương mà mình thích.
“Nhưng vì danh tiết của con gái nhà khuê các, huynh ấy chưa từng nói tên nàng.
“Sau này, trước khi Hoài Xuyên xung trận, ta nói với huynh ấy , nếu ta còn sống trở về, có thể giúp huynh gửi lời tới người con gái ấy.
“Nhưng huynh ấy lại từ chối, nói rằng để lại vướng bận chỉ khiến người ta thêm khắc cốt ghi tâm, huynh ấy hy vọng nàng quên mình đi.
“Chúng ta đã trao đổi kiếm, huynh ấy mang theo thanh kiếm của ta mà diệt sạch quân thù.
“Sau khi về kinh, ta nghĩ rằng dù không truyền lời, ít nhất cũng nên xem người con gái ấy sống thế nào. Nhưng ta tìm kiếm khắp nơi mà không có kết quả. Cho đến hôm qua, Tạ lão tướng quân đến viếng, cảm ơn ta vì đã gửi thuốc trị thương, nói rằng vừa nhìn đã biết là tự tay làm, rất cảm kích lòng tốt của ta.
“Các gia đình võ tướng thường trao đổi những thứ này, nhưng Chi Ý, chỉ có món quà của nàng gửi cho phủ Tạ gia là khác biệt, ta mới sinh nghi.
“Ta run rẩy đưa tay ra, nhưng không thể nắm chặt chuôi kiếm.
“Nàng và hình ảnh tung hoành của Hoài Xuyên thật sự rất khác nhau, vì vậy ta chưa từng liên tưởng.
“Chi Ý, nàng không nên sống như vậy.”