13
Cố Diễm không kịp thay quan phục, vội vàng trở về.
Bích Vân nằm trong lòng chàng, rì rầm khóc.
“A Diễm, con của chúng ta không còn rồi…”
Cố Diễm cũng đau lòng, thậm chí mắt chàng ươn ướt, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, an ủi không ngừng.
“Không sao, không sao, dù có hay không có con, tình cảm chúng ta mới là quan trọng nhất.”
“Không!”
Giọng Bích Vân trở nên thê lương, ngón tay nàng run rẩy chỉ vào ta.
“Đều là tại nàng, đều vì bát canh đó mà ta mất con.”
“Không được nói bậy! Chi Ý không bao giờ làm chuyện đó.”
Cố Diễm không cần suy nghĩ liền lập tức ngắt lời nàng.
Nghe vậy, Bích Vân như một con sư tử cái, lập tức quay sang chỉ trích Cố Diễm.
“Ý chàng là gì? Chẳng lẽ vì nhà họ Thôi quyền thế, chàng muốn che giấu cho nàng ta sao? Có phải vì ta xuất thân thấp kém, nên đáng bị mất con của mình?”
Nàng nắm chặt tay phu quân của mình, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng và oán hận.
Ta là người đầu tiên nhận ra có điều bất thường, liền hô lên một tiếng, vội vàng gọi người đi tìm đại phu.
Tấm trải giường nhanh chóng bị nhuộm đỏ một mảng, máu chảy từ dưới thân Bích Vân…
Tay ta bị vấy bẩn dính đầy máu, Bích Vân lại ngất đi.
Điều này càng làm cho ta bị gán tội ghen tuông hãm hại.
Giải thích cũng không ai nghe, ta dứt khoát dùng thái độ cứng rắn để đè bẹp những lời đồn đại trong viện.
Một bà tử nhiều lời nhất bị Thiến Nhi đánh sưng mặt trước mặt mọi người.
Ta ngồi ở giữa sân, nhấm nháp trà, nghe tiếng kêu của bà ta dần yếu đi, mới lên tiếng:
“Từ nay nếu còn kẻ nào ăn nói lung tung, sẽ có kết cục như vậy!”
Lời ít nhưng đủ để răn đe.
Tối đó, Anh Nương đến gặp ta.
“Những lời đồn ấy, Huyện chủ không cần để tâm, không mấy ngày sẽ qua thôi.”
Ta cuộn chiếc khăn tay trong lòng đầy phiền muộn.
“Ngươi tin ta sao?”
Nàng giọng nhẹ nhàng nhưng rất kiên định.
“Huyện chủ đối đãi tốt với chúng ta, đâu phải dựa vào lời người ngoài.
“Không chỉ ta, Hầu gia cũng tin rằng chuyện này không phải do Huyện chủ gây ra.”
Được Anh Nương tin tưởng như vậy khiến ta bớt phiền muộn đi phần nào.
Nhưng vừa nhắc đến Cố Diễm, ta lại lo lắng.
Người ngoài nói thế nào không quan trọng, chỉ sợ chàng nghi ngờ.
Thân thiết nhất cũng là vợ chồng, còn cả nửa đời sau phải sống cùng nhau, ta không muốn sống trong sự nghi kỵ.
Hôm sau, mẹ ta sai người đến đưa tin, bảo ta về nhà một chuyến.
Ta không rõ có việc gì, liền vội vàng lên xe ngựa về Thôi phủ.
Vừa bước vào phòng khách, ta thấy đầy người.
Các di nương và những tỷ muội đồng lứa đều có mặt.
Mọi người đang bàn tán xôn xao.
Mẹ thấy ta đến, vội nói: “Con mới tân hôn chưa đến nửa năm, đã gây ra chuyện như vậy.
“Mẹ nghe mà tim đập loạn, liền gọi mọi người đến cùng nghĩ cách cho con.”
Không ngờ ngay cả mẹ cũng nghĩ như vậy về ta.
Ta bỗng cảm thấy mọi thứ thật hoang đường.
Ta im lặng ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng.
“Ta đã bảo con rồi, mau chóng dứt khoát để tránh hậu họa, cứ do dự mãi, để đến khi nàng ta có mang mới ra tay!”
Đại đường tỷ giận dữ nhưng cũng không trách móc được.
“Ý nhi còn trẻ, việc này sau này có kinh nghiệm sẽ ổn thôi.”
Tam thẩm nghiêm túc nói đỡ cho ta.
“Con làm hại dòng dõi của Vệ Bắc hầu lúc này, có biết rằng ngũ muội con sắp bàn chuyện hôn nhân, lại làm tổn hại đến danh tiếng của nó.”
Một vị trưởng bối xa ta không nhớ nổi tên, đang bất bình thay cho hôn sự sau này của nữ nhi nhà mình.
“Ta biết con khó xử, nhưng cũng không thể vì giận dữ mà làm tổn hại đến thể diện của Hầu gia.”
Cuối cùng là mẹ ta.
Ta không nhịn được nữa.
“Con đã làm gì sai? Từ khi thành hôn, con hầu hạ phu quân, quản lý việc nhà, từng lời nói, từng bước đi đều là suy nghĩ kỹ lưỡng.
“Bích Vân mất con đau lòng, nếu Hầu gia thực sự chán ghét con vì không làm tròn bổn phận chủ mẫu, con cũng không có lời nào để nói.
“Nhưng chẳng lẽ mẹ cũng nghĩ rằng con là kẻ độc ác hiểm độc?”
Bà thấy ta khóc thì vội ôm ta vào lòng, cũng rơi nước mắt theo.
“Không, không, mẹ không có ý đó…”
Khi ta bình tĩnh lại, lòng đã thông suốt phần lớn.
Mẹ ta vốn tính đơn thuần, khi chưa xuất giá thì được ngoại tổ phụ yêu thương, sau khi kết hôn cũng được cha ta yêu thương hết mực, chưa từng hiểu rõ việc trị gia nội trợ.
Hôm nay bà lo lắng cho ta nên mới bị những lời đồn thổi làm hoảng sợ mà gọi ta về.
14
Lúc đó có người thì thầm.
“Chính mình đã được lợi ích, còn gì mà không nhận?”
Ta nghe thấy, liền nghiêm giọng hỏi:
“Ngươi nói ta được lợi ích gì?”
Bà ta bị ta dọa, giọng nhỏ dần.
“Chẳng qua là chuyện tranh sủng của chính thê thiếp thất, ngươi muốn độc chiếm Vệ Bắc hầu.”
Thân là thê tử, phu quân là chỗ dựa lớn nhất trong đời.
Đó là lẽ thường tình, từ xưa đến nay không đổi.
Vì thế mà hại người, tranh sủng, dường như cũng là điều đương nhiên.
Ta xẹp hơi, như chấp nhận số phận mà cúi đầu xuống.
“Là ta hành động không đúng, khiến mọi người lo lắng.”
Đột nhiên, ta bị ai đó nắm lấy khuỷu tay đỡ lên.
Là Cố Diễm.
Chằng đứng hướng ngược ánh sáng, ta không thấy rõ mặt chàng.
Nhưng giọng chàng vang dội, ai trong phòng cũng nghe rõ.
“Chi Ý thông minh hiền thục, được gả vào Hầu phủ, là phúc ba đời của Cố Diễm.”
Mẹ ta bước nhanh lên phía trước, nước mắt chưa kịp lau khô, nhưng nét mặt đã giãn ra.
“Các con có thể tương kính như tân, thật là tốt.”
Đúng vậy, phu quân của ta đã đến giải vây cho ta.
Ta cố nở nụ cười, trong lòng tự thấy vui mừng.
Suốt đường đi, ta cứ suy nghĩ miên man, đến nửa chừng mới nhận ra Cố Diễm có điều không ổn.
Chàng khàn giọng nói: “Bích Vân sắp không qua khỏi.”