7
Họ Thôi là ngoại gia của Hoàng thượng, từng được xưng là thế gia hưng thịnh nhất, môn sinh trải khắp thiên hạ, nhưng từ khi Thái hậu cô cô qua đời Thôi gia đã dần suy tàn.
Lúc cần, phụ thân ta là ngoại cữu phò tá xã tắc; lúc không cần, ông là quyền thần mưu mô.
Do đó, sau khi phụ thân từ quan về dưỡng lão, chỉ giữ tước vị hư danh, hai huynh trưởng cũng rời xa quan trường.
Nhiều năm qua, ngoài việc cha mẹ vào cung bái yết đúng kỳ thì gia đình ta không còn liên hệ với triều đình.
Cho đến khi Cố Diễm lập công trạng lớn, lại nắm giữ binh quyền, cục diện thay đổi.
Hoàng thượng lúc này mới nhớ ra, Thôi gia còn một nữ nhi chưa gả có thể kết thân.
Để ngăn ngừa hai nhà kết đảng, người đã ban cho Anh Nương cáo mệnh, chưa thành hôn đã đặt một cái gai giữa ta và Cố Diễm.
Theo chân thị vệ qua hành lang dài, ta đứng trước cửa điện Long Hoa, cởi áo khoác nặng nề. Vẻ thờ ơ trên mặt được thay bằng nụ cười giả dối, bước vào trong.
Hoàng thượng ngồi trên cao, bên trái là Linh tỷ tỷ.
Người cười hỏi ta: “Chi Ý và Vệ Bắc hầu sống chung thế nào?”
Nhìn như đại huynh lo lắng quan tâm tiểu muội, nhưng thực chất là thăm dò.
Chúng ta đương nhiên là sống không tốt.
Nhưng Bích Vân không thể nhắc đến, nàng hiện đã bị ta áp chế. Anh Nương vào cung cùng ta cũng không thể nhắc, nàng là phu nhân cáo mệnh do Hoàng thượng ban.
Ta đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.
“Hoàng thượng là kẻ lừa đảo.”
Người tỏ vẻ hứng thú: “Ồ? Sao lại nói vậy?”
Ta bĩu môi.
“Ban đầu nói Cố Diễm ngàn tốt vạn tốt, nhưng hóa ra chàng chỉ là kẻ không hiểu phong tình, suốt ngày bôn ba bên ngoài, chẳng thấy bóng dáng đâu.”
Nói đến đoạn cuối, ta làm ra vẻ ngượng ngùng: “Chỉ biết tặng vàng bạc, không biết… không biết ở cạnh ta nhiều hơn.”
Với Hoàng thượng, tặng quà là thái độ với hôn sự, xa cách là bằng chứng hai người không hòa hợp.
Người rất hài lòng với câu trả lời này.
“Ngươi thật là trẻ con, Vệ Bắc hầu là trọng thần triều đình, sao có thể đắm chìm trong tình cảm nam nữ.”
Thấy Hoàng thượng bị chọc cười, ta thở phào nhẹ nhõm.
Người đứng dậy rời đi.
“Được rồi, Quý phi cũng rất nhớ ngươi, ở lại nói chuyện với nàng đi.”
Linh tỷ tỷ không có quan hệ huyết thống với ta, nhưng ta luôn thích gần gũi với nàng.
Hoàng thượng đi rồi, nàng vẫy tay gọi ta lại ngồi bên cạnh.
Nét cười duyên dáng, mắt đẹp long lanh.
Linh tỷ tỷ sinh rất đẹp, chưa đến tuổi cập kê đã là mỹ nhân số một kinh thành.
Hoàng thượng vừa gặp đã yêu liền hạ chỉ phong làm Quý phi, dùng lễ nghi Hoàng hậu đón vào cung, từ đó hai người ân ái có thừa.
Linh Quý phi nương nương là đối tượng mà tất cả các cô gái trong khuê phòng đều ngưỡng mộ.
Nàng chỉ vào bàn điểm tâm, dịu dàng nói: “Toàn là những món muội thích, tỷ híccho người chuẩn bị từ sớm.”
Ngồi trong ấm các đợi vài canh giờ, ta cũng thực sự đói, nghĩ đến yến tiệc sau này cũng chỉ là chén chú chén anh, chẳng dùng được mấy đũa.
Suy nghĩ kỹ, ta quyết định ăn no một chút.
Trong lúc ăn, ta hỏi Linh tỷ tỷ: “Nương nương sao không hỏi muội dạo này thế nào?”
Nàng véo má ta, cười nhẹ: “ Muội là người thông minh lanh lợi nhất, làm sao có ngày không tốt?
“Huống chi, nghe nói Vệ Bắc hầu là người tốt.”
Nói xong, không khí bỗng trở nên im lặng, Linh tỷ tỷ ra hiệu cho cung nữ mang nước đến rửa tay cho ta.
“Thời gian không còn sớm, muội cùng ta đi dự yến tiệc nhé.”
8
Ta và Anh Nương ngồi hai bên Cố Diễm.
Chàng dường như có tâm sự, cầm ly ngọc để Anh Nương rót rượu liên tục, uống hết ly này đến ly khác, uống như hũ chìm.
Thỉnh thoảng ta liếc nhìn Anh Nương, vẫn nghĩ về chuyện viết tiểu thuyết.
Chúng ta trở thành tâm điểm của bữa tiệc.
Khi ta nhận ra, đã thấy mình bị vây quanh bởi những ánh mắt tò mò.
Ta ho khẽ một tiếng rồi nâng chén.
“Thiếp thân kính hầu gia một ly.”
Cố Diễm hơi say, tay cầm không vững nên nghiêng qua một bên khiến rượu đổ ra ngoài.
Anh Nương giật mình kêu lên một tiếng, vội dùng khăn lau vết bẩn trên người, thần sắc hoảng loạn nhìn ta.
Ta lập tức xin phép Hoàng thượng, đưa nàng đi thay y phục.
Trong gian phụ, các cung nữ mang hương thơm và y phục mới lên, đồng loạt quỳ xuống.
Anh Nương mặt lạnh lùng, im lặng không nói.
Ta vẫy tay: “Các ngươi lui xuống hết đi.”
Khi thấy mọi người đặt đồ xuống và rời đi, nàng mới kéo tay áo ta, mắt đẫm lệ.
“Ta vừa rồi trước mặt Hoàng thượng thất lễ, có phải đã làm mất mặt Hầu phủ? Hoàng thượng có phạt ta không?”
Ta đã nhận ra, vẻ lạnh lùng là lớp vỏ bọc của nàng.
Anh Nương nhà nghèo, không nuôi nổi thêm mấy đứa con, mẹ Cố Diễm đã mua nàng về để bên cạnh như một nửa con gái.
Nàng vốn nghĩ rằng mình có thể an phận ở lại điền trang là tốt lắm rồi.
Ai ngờ sau này theo Cố Diễm thăng tiến, trở thành phu nhân cáo mệnh.
Nàng chưa từng thấy qua cảnh này, đành làm vẻ mặt lạnh tạo dáng vẻ người lạ chớ gần, thực ra bên trong vẫn là cô gái nhỏ thích khóc.
Hơn nữa còn là một cô gái nhỏ yêu khóc viết truyện ăn khách.
Ta an ủi: “Không sao, rượu là do hầu gia đổ, nếu có phạt thì cũng phạt chàng.”
Anh Nương càng nắm chặt, mặt trắng bệch: “A? Vậy phải làm sao?”
Ta cười.
“Ta đùa thôi, mau vào sau bình phong thay y phục đi.”
An ủi xong Anh Nương, bên kia Cố Diễm lại say mèm.
Tiệc tàn, lúc về phủ, ta dìu chàng đang xiêu vẹo vừa vào sân, liền sai người chuẩn bị nước giải rượu và các thứ.
Cố Diễm còn chưa kịp cởi áo ngoài, đã ngã ngay xuống giường, ánh mắt mơ màng nhìn ta bận rộn.
Sau khi kiểm tra nước giải rượu đã nguội, ta nhẹ nhàng lay Cố Diễm.
“Biết chàng khó chịu, uống hết nước giải rượu rồi nghỉ ngơi.”
Chàng nhăn mặt.
“Ta đâu có say.”
Ta nghĩ một chút, rồi gật đầu liên tục, lắc lắc chén, kiên nhẫn dỗ:
“Hầu gia có bản lĩnh thì uống hết chén rượu này nữa, mới gọi là thật sự tửu lượng cao.”
Chàng tức giận bật dậy, uống cạn chén, rồi nhấm nháp hồi lâu.
“Rượu này không ngon bằng lúc nãy.”
Ta gật đầu ra hiệu cho các nha hoàn tiến lên cởi giày và áo khoác cho chàng.
Cố Diễm lại không hài lòng.
“Đêm khuya, ngủ gì mà ngủ!”
Ta hít một hơi sâu, nghĩ đến khoản thu nhập phong phú từ các cửa hàng, nhẫn nhịn, nặn ra nụ cười.
“Vậy hầu gia muốn làm gì?”
Chàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát.
“Ta muốn ngắm trăng.”
Ôi, ta thật không biết chàng còn biết ngắm trăng cơ đấy?
Trong lòng ta thầm mỉa mai, nhưng ngoài miệng vẫn sai người dọn bàn và đệm ra ngoài.
Sắp xếp xong, ta gọi Cố Diễm ra ngoài.
Chàng tỏ vẻ khó hiểu: “Đi đâu? Trăng không phải ở đây sao?”
Ta nhìn theo hướng tay chàng chỉ.
Là viên dạ minh châu phát sáng trên bàn.
…
Nước giải rượu này hiệu quả chậm quá.