“Cuối cùng thì bản cung cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Hừ, cái họ Diệp kia muốn đấu với bản cung, có đấu nổi không?
Nhà họ Dương ta đã có người kế nghiệp, còn nhà họ Diệp thì sao?
Ha ha, ha ha.”
Huynh trưởng của ta, Dương Văn Ngữ, là con trai độc nhất của hầu phủ; phu quân của ta, Diệp Uy, là con trai duy nhất của tướng quân phủ.
Diệp Uy đã nhiều lần bị ám sát nơi biên giới, có một lần nguy hiểm tột độ, chàng vì bảo vệ nữ tử kia mà bị thương tổn căn bản, dù sau này có thể hồi phục đôi chút, nhưng không bao giờ có thể có con được nữa.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến chàng bất chấp tất cả mà đưa nữ tử ấy về nhà.
Ban đầu, chàng chỉ định giấu nữ tử ấy nơi biên cương mà thôi.
Chàng động lòng với nữ tử đó, nhưng không đến mức làm lung lay nền tảng gia đình ở kinh thành.
Lần này trở về, mục đích chính của chàng là tiếp tục chữa bệnh, còn việc đưa nữ tử kia về là để bảo vệ đứa bé trong bụng nàng ta.
Nếu không thể sinh con nữa, đứa trẻ này sẽ là đứa con duy nhất của chàng.
Chàng cực kỳ coi trọng huyết thống, không thể mất đi đứa con duy nhất này.
Những điều này vốn là bí mật, nhưng với mạng lưới của tẩu tẩu thì không thể che giấu được.
Khi nghe tin này, ta càng quyết tâm hơn.
Không những phải trao đứa con trong bụng cho người khác, mà còn muốn khiến chàng cả đời không bao giờ được gặp mặt nó.
Cô cô, phụ mẫu, và tẩu tẩu đều sẵn lòng giúp ta thực hiện tâm nguyện này.
Đối với kẻ phụ bạc, không ai muốn hắn sống tốt cả.
Cô cô thực lòng thương yêu ta.
Trước khi hồi cung, người còn hạ chỉ để ta có thêm thời gian tĩnh dưỡng, kéo dài thời gian cầu phúc thêm ba tháng.
Người nhắn nhủ Diệp tướng quân rằng ta phải kéo dài thời gian cầu phúc, không muốn ta phải chứng kiến nữ tử biên cương sinh con, tránh việc sinh lòng oán hận khiến phu thê chia lìa.
Dù Diệp Uy có nhớ ta đến mấy, chàng cũng chỉ có thể nuốt ngược lời nhớ thương vào trong.
Trước khi trở về tướng quân phủ, ta ghé qua hầu phủ để thăm đứa bé.
Đứa bé được nuôi dưỡng rất tốt.
Nó là niềm hy vọng của toàn bộ hầu phủ, là mặt trời nhỏ của tất cả mọi người.
Từ khi có đứa bé, phụ thân ta vốn định lui về dưỡng già, nay càng hăng hái hơn khi lên triều.
Tổ mẫu ta ngày ngày đều muốn gặp mặt, ôm ấp cháu chắt.
Miệng lúc nào cũng khen: “Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan, thật tuyệt, thật tuyệt.”
Tẩu tẩu và huynh trưởng ngày càng ân ái hơn.
Nhà ngoại của tẩu tẩu cũng kỳ vọng rất lớn vào đứa trẻ này.
Nhìn vào gia đình hạnh phúc của ta, họ sống ngày càng sung túc, ta thực sự cảm thấy mình chẳng còn mong muốn điều gì hơn nữa.
Nhưng gia đình ta lại không nghĩ vậy.
Tẩu tẩu nắm lấy tay ta, dặn dò rằng, nếu muốn hòa ly thì cứ hòa ly.
Ta mỉm cười gật đầu, rồi trở về tướng quân phủ.
Lúc này, nữ tử kia cũng đã sinh hạ một tiểu nữ nhi, gầy gò nhỏ bé, nhưng rất ngoan ngoãn.
Khi ta đến thăm, Diệp Uy đứng ngay phía sau ta.
Ta không rõ chàng lo sợ ta ghen tuông mà tổn thương đứa trẻ, hay chàng sợ ta nhìn thấy nó mà sinh lòng đau xót, nên muốn an ủi ta.
Chàng không rời ta nửa bước.
Nhìn thấy sự cẩn trọng trong thái độ của chàng, ta nói:
“Tướng quân, không cần lo lắng, đây là cốt nhục của chàng, thiếp sẽ không làm tổn thương nàng.”
Ta lại quay sang nói với nữ tử kia:
“Trịnh di nương sinh nở không dễ, phải dưỡng thân thật tốt và chăm sóc cẩn thận cho đứa trẻ.
Trước ba tuổi, không cần phải đến thỉnh an ta.”
Trịnh di nương cảm kích nhìn ta.
Ta nhìn qua đứa trẻ một lần nữa.
Tiểu cô nương trong lòng nàng, nhắm chặt mắt, miệng khẽ mấp máy, động tác giống hệt như con ta lúc mới sinh.
Bản năng khiến ta muốn dặn dò vài câu.
Nhưng thấy ta nhìn chằm chằm vào đứa trẻ, nàng liền căng thẳng, lùi lại một bước, ánh mắt đầy đề phòng.
Nhìn nàng như vậy, ta thở dài trong lòng, thôi vậy.
Nhìn gần, so với lần đầu gặp, nàng còn tiều tụy hơn nhiều, sắc mặt trắng bệch, gương mặt lộ rõ vẻ già nua.
Ta có phần hiểu được sự lo lắng của nàng.
Hiện giờ, dung nhan nàng tàn phai, đứa trẻ là tài sản quý giá nhất của nàng.
Nói thật, ta có hận nàng, nhưng không hận nhiều.
Nếu phải nói, ta hận Diệp Uy hơn.
Trước khi xuất giá, ta đã nghe không ít những câu chuyện về những nữ nhân si tình bị phụ bạc.
Phu quân của ai đó từng hứa không nạp thiếp, nhưng sau hôn lễ, hoặc là ngủ với nha hoàn, hoặc là dính líu đến biểu muội.
Khi chuyện vỡ lở, họ không tự trách mình, mà đổ lỗi cho nữ nhân.
Hoặc là nói nha hoàn không biết xấu hổ, bỏ thuốc lên giường; hoặc là biện minh do mình uống say, nhận lầm người khác là thê tử.
Cuối cùng, rất ít người hòa ly, còn lại thì sống trong oan ức cả đời.
Mẫu thân từng hỏi ta: “Dung nhi, nếu phu quân con cũng làm chuyện như vậy, con sẽ làm gì?”
Ta đáp: “Con sẽ giết cả hai.”
Mẫu thân vội vàng ngăn lại:
“Không thể làm vậy, họ đáng chết, nhưng không nên để con phải gánh lấy cái giá quá lớn.
Dung nhi, nhớ kỹ, luôn có cách khác để giải tỏa nỗi giận.”
Đúng vậy, dù sao cũng phải xả giận.
Theo như thám tử báo lại, Trịnh di nương vốn là con nhà lành, phụ thân nàng là quan trấn thủ thành, từ nhỏ nàng đã học võ.
Sau khi Diệp Uy đến, nàng tự nguyện theo quân, hai người cùng chiến đấu kề vai sát cánh, cứu mạng nhau, dần nảy sinh tình cảm, rồi không kìm lòng được mà gần gũi nhau.
Ta không biết nên đánh giá thế nào.
Ta không ở trong hoàn cảnh đó, nên rất khó hiểu được thứ tình cảm ấy.
Cả hai người bọn họ, ta đều không thể hiểu nổi.
Trịnh thị xuất thân từ nhà quan, được giáo dưỡng tốt, sao có thể biết rõ tướng quân đã có chính thất mà vẫn cố tình tiếp cận?
Tướng quân, người có uy tín danh dự, biết rõ thê tử mình đang ở nhà mong ngóng, lại vẫn vi phạm lời thề, thờ ơ mà đáp lại tình cảm của nữ nhân khác.
Giống như bị hạ thấp trí tuệ vậy.
Có lẽ, trước cảnh sinh tử, con người ta sẽ thay đổi.
Tình cảm nảy sinh từ cảnh sinh tử khác với tình cảm mà ta và Diệp Uy vun đắp trong đời thường.
Nếu không, tại sao chàng lại phản bội ta?
Nhưng ta lại nghĩ đến huynh trưởng và tẩu tẩu.
Tình cảm của họ, dù là tình yêu bình thường, vẫn rất bền chặt.
Ta cảm thấy không cam tâm.
Nếu không phải vì ta đã lén lút trao nhi tử duy nhất của Diệp Uy cho tẩu tẩu, có lẽ ta đã hận chàng đến chết.
Nhưng từ khi trao con cho tẩu tẩu, nhìn thấy chàng cứ sống trong sự mù mờ, khổ sở vì không có con, ta lại cảm thấy mọi chuyện chẳng còn quan trọng nữa.
Đối với một tướng quân coi trọng huyết thống hơn cả sinh mệnh, thật khó mà phân định rõ ràng, ai phụ ai nhiều hơn.
Diệp quý phi đã tìm những thái y giỏi nhất để bí mật chữa trị cho Diệp Uy.
Nghe nói kết quả không tốt lắm.
Chàng cần tích lũy rất lâu mới có thể gắng gượng hoàn thành một lần.
Chàng không muốn dồn hết cơ hội cho Trịnh di nương.
Mấy lần chàng lo lắng đến tìm ta, nhưng đều bị ta từ chối.
Ta nói: “Tướng quân, đừng phí sức vào thiếp nữa.
Thiếp không dám chắc có thể sinh con.
Trịnh di nương đã chứng minh là có thể sinh, cơ hội quý giá, hãy để dành cho nàng ấy, đừng lãng phí.”
Diệp Uy vừa thẹn, vừa tức, vừa không cam lòng.
Chàng nói: “Dung nhi, ta biết nàng có oán giận ta, trách ta phụ bạc nàng.
Nhưng nàng cũng không thể mãi giữ lấy chuyện đó mà không buông.
Nàng là chính thất của ta, có nghĩa vụ sinh con đẻ cái cho ta.”
Ta nghe vậy chỉ cười nhẹ:
“Tướng quân, nếu nói về lý lẽ, thiếp còn có hai điều không rõ, mong tướng quân chỉ bảo.
Thứ nhất, đời người quân tử lời hứa nặng tựa nghìn vàng.
Tướng quân từng hứa chỉ yêu mình thiếp, thiếp tin tưởng không nghi ngờ.
Thế nhưng, chúng ta vừa thành thân được ba tháng, ngài đã cùng Trịnh di nương vụng trộm không hôn thú, đây là đạo lý gì?
Thứ hai, chính thất chưa sinh con, mà thiếp thất lại đã có, đây lại là đạo lý gì?”
Nghe xong, sắc mặt Diệp Uy tím tái, nhưng không nói được một lời nào.
Chàng tự biết mình sai, nhưng không có cách nào đối phó với ta, chỉ có thể nghiến răng bỏ đi.