Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHU QUÂN CỦA TA BỊ MẤT TRÍ NHỚ Chương 4 PHU QUÂN CỦA TA BỊ MẤT TRÍ NHỚ

Chương 4 PHU QUÂN CỦA TA BỊ MẤT TRÍ NHỚ

8:08 sáng – 31/10/2024

31
Chúng ta là phu thê, nhưng cuộc sống sau hôn nhân thật sự chẳng có gì đáng kể.

Ban đầu, chàng chỉ làm việc ở Ngự Sử Đài, nhưng sau hai năm kết hôn, chàng thăng tiến không ngừng, cuối cùng trở thành thừa tướng.

Quyền lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều.

Chàng bận rộn với công việc, lại không mấy thích ta.

Ta chỉ có thể giữ bổn phận, làm tròn vai trò của một người thê tử.

Công bằng mà nói, Phí Tri Thuật đã cho ta rất nhiều.

Địa vị, danh phận.

Sự chu đáo, dịu dàng.

Nhưng ta vẫn không thỏa mãn.

Ta còn muốn tình yêu.

Vì vậy, khi biết chàng mất trí nhớ, ta đã đưa ra một quyết định sai lầm.

Ta nói với chàng: “Chàng rất yêu ta.”

32
Ánh trăng sáng như dải lụa.

Phí Tri Thuật im lặng hồi lâu.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, nhưng trên sân khấu kịch ở xa thì tiếng hát vang lên rất náo nhiệt.

Ta đã nói một lời dối trá lớn đến mức không dám nhìn thẳng vào chàng, chỉ cúi đầu đếm từng hoa văn trên mũi giày của mình.

“Xin lỗi chàng, nhưng ta không muốn hoà ly.”

Phí Tri Thuật đáp: “Ta chưa nói sẽ hoà ly.”

Ta nghẹn ngào một chút: “Chàng cũng đừng bỏ ta.”

Lúc này đây, ta vẫn còn cứng đầu.

“Ta thật sự xin lỗi vì đã lừa chàng, nhưng nếu được làm lại một lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy.

“Chàng thích ai, ta không quan tâm, ta chỉ biết rằng—”

Ta ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Phí Tri Thuật, từng chữ từng câu rõ ràng:

“Nếu tình yêu không có sự sắp đặt của trời, thì ta sẽ tự mình giành lấy.”

33
Có lẽ vì ta quá trơ trẽn, Phí Tri Thuật bật cười vì tức giận. Chàng không thể làm gì khác ngoài việc gõ nhẹ vào trán ta, lắc đầu, rồi đi thẳng.

Ta đứng dậy chạy theo, nhưng chàng cố tình bước nhanh hơn để trêu chọc ta.

Ta đành phải chạy nhanh để theo kịp chàng.

Về đến phủ, Phí Tri Thuật đi vào thư phòng, trước khi đi còn nói lại một câu:

“Sau này sẽ tính sổ với nàng.”

Ta không biết “sau này” là khi nào, cũng không biết chàng sẽ tính sổ với ta như thế nào.

Ta chỉ biết rằng, sau lễ Trung Nguyên, Phí Tri Thuật bỗng nhiên bận rộn hơn.

Ta sai tỳ nữ đi dò la, mới biết rằng kẻ đã ám sát chàng trước đây đã bị bắt.

34
Nói đến đám thích khách đó, phải nhắc đến vụ bê bối gian lận kỳ thi khoa cử năm ngoái.

Năm ngoái, trong kỳ thi hội, có một thí sinh tên là Trương Kha, rất tài năng, đỗ đầu cả trong kỳ thi tú tài lẫn kỳ thi cử nhân.

Hắn từ Ích Châu lên kinh dự thi, vốn rất tự tin, nhưng lại rớt kỳ thi đình.

Lúc đó, các thế gia ở kinh thành lũng đoạn, nhiều kẻ đã lợi dụng khoa cử để mua quan bán tước.

Trương Kha biết có chuyện mờ ám, liền cùng các thí sinh tài năng khác viết thư tố cáo quan chấm thi.

Hoàng thượng giao vụ này cho Phí Tri Thuật xử lý.

Phí Tri Thuật vì quyết tâm làm rõ vụ việc, đã đắc tội với hầu hết các thế gia liên quan.

Sau vụ gian lận, Phí Tri Thuật thăng chức thành thừa tướng, trở thành người quyền lực chỉ dưới một mình hoàng thượng.

Những thế gia đó không nuốt nổi cục tức, đã mua chuộc những kẻ giang hồ để ám sát chàng.

Để xử lý những kẻ thích khách đó, Phí Tri Thuật đã bận rộn thêm nửa tháng nữa.

35
Sau khi vụ án được giải quyết, chưa kịp nghỉ ngơi thì tin tức về việc quận chúa Chiêu Dương đính hôn đã lan truyền.

Ta vốn không biết tin này.

Là quan Ngự Sử Lý đại nhân đến phủ bàn công việc với Phí Tri Thuật, và ta nghe được.

Thời tiết đã bắt đầu lạnh, hai người ngồi trong sân, vừa đun trà vừa trò chuyện.

Sau khi bàn xong công việc, Lý đại nhân vẫn chưa rời đi.

Ông nhìn Phí Tri Thuật và trêu đùa:

“Nghe nói quận chúa Chiêu Dương đính hôn rồi, ngài có ý kiến gì không?”

Phí Tri Thuật không ngẩng đầu lên: “Quận chúa đính hôn thì liên quan gì đến ta?”

Thấy chàng thản nhiên, Lý đại nhân vỗ trán.

“Ôi chao, ta quên mất ngài bây giờ đã mất trí nhớ, có lẽ ngài còn chẳng nhớ nổi mặt quận chúa là thế nào nữa.”

“Sao có thể?”

Phí Tri Thuật rót thêm trà cho ông, cử chỉ tao nhã và điềm đạm.

“Ta đã nhớ lại rồi.”

Lý đại nhân kinh ngạc.

“Ồ?! Khi nào vậy?”

“Năm sáu ngày trước thôi, chưa lâu.”

36
Ta đang bê đĩa bánh, đứng cách đó vài bước.

Rất rõ ràng, ta nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của họ.

Ta không cố tình nghe lén — không, thực ra là ta cố tình.

Ban đầu, ta định mang bánh đến cho họ, nhưng khi đến gần và nghe thấy họ đang nói về quận chúa Chiêu Dương, ta dừng bước.

Ta chỉ muốn nghe xem Phí Tri Thuật nghĩ gì về việc quận chúa đính hôn.

Không ngờ, chàng đã khôi phục trí nhớ rồi.

Ta đắn đo một chút, cuối cùng không bước lên nữa mà quay trở về.

Thảo nào.

Mấy ngày trước, dù bận rộn xử lý vụ thích khách, nhưng chàng vẫn dư thời gian để gặp ta.

Chàng cố tình không gặp ta.

Vì chàng đã nhớ ra.

Nhớ ra rằng chàng không thích ta nữa.

37
Nửa canh giờ sau, Phí Tri Thuật quay trở lại phòng.

Ta ngồi trước bàn, mặt thì tỏ vẻ giận dữ nhưng đôi mắt lại đỏ hoe không thể kiềm chế.

Phí Tri Thuật bật cười bất lực.

“Sao thế? Ta còn chưa nói gì mà nàng đã muốn khóc nữa rồi.”

Chàng nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt của ta, động tác dịu dàng, cử chỉ đầy thân thiết.

Hoàn toàn không thể nhận ra, chỉ mới vừa nãy thôi, chàng vẫn còn lạnh lùng, xa cách như băng tuyết.

Ta trừng mắt nhìn chàng, đầy giận dữ mà nói:

“Ta nghe hết rồi! Sao chàng phục hồi trí nhớ mà không nói cho ta biết?Chàng muốn lừa ta vì ta đã lừa chàng sao? Chàng nhìn ta lo lắng mỗi ngày, chàng có cảm thấy đắc ý không?”

Phí Tri Thuật chợt ngưng lại trong giây lát.

Sau đó, chàng nắm lấy cằm ta, xoay qua xoay lại ngắm kỹ một lúc, rồi bật cười khẽ:

“Thật đúng là kẻ xấu còn dám mách trước.

“Tống Tương Nghi, nàng đúng là nhỏ nhen.”

Cái gì?! Chàng nói ta nhỏ nhen ư? Được rồi, ta thừa nhận mình có chút nhỏ nhen thật.

Nhưng làm sao ta có thể để chàng chửi mắng được?

Đặc biệt là lúc này, khi ta đang rất giận.

Ta phản bác lại: “Phí Tri Thuật, chàng đúng là đồ tồi.”

Phí Tri Thuật: “Ừ, ta là đồ tồi.”

38
Ta bị nghẹn lời trong giây lát.

Chàng đã thừa nhận, nếu ta còn tiếp tục tranh cãi, thì thật sự chứng minh rằng ta đúng là nhỏ nhen mất rồi!

Phí Tri Thuật thật là có cách cãi nhau vô lý!

Ta ậm ừ: “Cũng không phải là quá tồi.”

Phí Tri Thuật bóp nhẹ tai ta.

“Tương Nghi, xin lỗi, ta đã giấu nàng.

“Nhưng nếu nàng không nghe được, ta cũng sẽ tiếp tục giấu.”

Khoan đã, khoan đã.

Sao thái độ của chàng chẳng hề hối lỗi chút nào, lại còn ngang nhiên thế này?

Giống hệt như ta lúc bị chàng phát hiện ra nói dối trước đó.

Phí Tri Thuật khi ấy còn nói sẽ tính sổ với ta.

Chẳng lẽ đây chính là cách chàng tính sổ với ta sao?

Sao trên đời lại có chuyện như thể nghiệp báo quay lại nhanh đến vậy?

Ta vừa định nổi giận mà bật dậy, thì lại nghe thấy giọng nói của Phí Tri Thuật.

Chàng dịu dàng nói với ta:

“Ta cứ nghĩ, nàng sẽ thích Phí Tri Thuật khi mất trí nhớ hơn.”

39
Ta lập tức phủ nhận.

“Không phải, ta thích Phí Tri Thuật, dù chàng có ở trạng thái nào ta cũng thích.”

Mặc dù, đúng là Phí Tri Thuật khi mất trí nhớ dễ gần hơn.

Ta nói rất chân thành, nhưng Phí Tri Thuật lại không tin.

Chàng nhẹ giọng: “Nàng lại nói dối rồi đúng không? Ta đã thấy tờ giấy hòa ly trong thư phòng rồi.

“Trước khi ta mất trí nhớ, nàng định hòa ly với ta đúng không?”

À… chuyện đó.

Đúng là ta từng viết.

Thậm chí còn viết nhiều lần.

Vì sau khi thành thân, thỉnh thoảng ta cũng không thể chịu đựng nổi tính cách của Phí Tri Thuật.

Mỗi khi cảm thấy bực bội, ta lại nổi giận viết một bức thư hòa ly.

Nhưng ta chưa bao giờ có ý định đưa thư hòa ly cho chàng.

Ta chỉ viết để xả giận, không thực sự muốn rời xa chàng.

Viết xong rồi, xả giận xong, ta lại xé nó đi.

Tờ hòa ly mà chàng nhìn thấy, chắc là một lần ta quên xé đi.

40
Phí Tri Thuật nghe xong câu chuyện, khẽ “ồ” một tiếng.

“Vậy nên, nàng cũng thích Phí Tri Thuật đã hồi phục trí nhớ, đúng không?”

“Đúng rồi,” ta hỏi, “còn chàng thì sao?”

“Ta sao?”

“Chàng thích quận chúa Chiêu Dương.”

“Ta chưa từng thích nàng ta.”

“Chàng lừa ta, ai cũng nói thế, mà ta cũng thấy rồi. Chàng còn hái mơ cho nàng ấy, cười rất vui vẻ.”

Phí Tri Thuật có vẻ bối rối: “Chỉ vậy thôi à? Chỉ vì hái mơ? Vậy còn ta vừa hôn vừa ôm vừa ngủ với nàng thì sao?”

Ta: “…”

Sao chàng có thể nói chuyện ngủ như vậy chứ?

“Và đó là lúc nào? Sao ta không nhớ?”

Ta vội vàng nói: “Là năm ta đến kinh thành, khi quả mơ chín ở trên cao, chàng đã kéo cành mơ xuống để nàng ấy có thể hái được.”

Rất hiếm khi, ta thấy trên mặt Phí Tri Thuật hiện lên một cảm xúc gọi là cạn lời.

Cảm xúc đó khiến ta nghi ngờ rằng có lẽ chính ta mới là người đang cố tình gây sự.

“Có lẽ, ta không vui như nàng tưởng, đó chỉ là tưởng tượng của nàng.”

Phí Tri Thuật dịu giọng nói: “Cũng có thể, hôm đó tâm trạng ta tốt nên trông có vẻ vui vẻ.”

“Nhưng, ta có thể chắc chắn rằng, ta không có tình cảm nam nữ với Chiêu Dương. Nếu phải nói, chúng ta chỉ là bạn, nhưng sau khi ta bị giam, tình bạn ấy cũng chấm dứt rồi.

“Nếu ta hái mơ cho người ta thích, ta sẽ tự tay hái cho nàng. Chứ không chỉ kéo cành xuống để nàng tự hái.”

“Thật không?”

“Tất nhiên rồi, cây mơ dễ thu hút sâu bọ, ta không muốn người mà ta thích bị cắn khi chỉ đơn giản là ăn một quả mơ.”