20
Có lẽ để giữ thể diện cho ta, Phí Tri Thuật không nói gì.
Chàng bình thản cùng ta thả đèn sông, rồi dẫn ta đến một chiếc cầu vắng vẻ.
Ta vừa ngồi xuống cột cầu thì cảm giác bóng tối ập đến trước mặt.
Phí Tri Thuật đặt tay lên đầu ta, cúi xuống hôn lên môi ta.
Ta bị hôn đến không kịp phản ứng.
Một lát sau, khi có người đi ngang qua, Phí Tri Thuật mới thả ta ra.
Chàng đặt tay lên vai ta, bóp nhẹ.
“Nàng sợ rồi, thả lỏng đi.”
Ta hồi thần lại, khuôn mặt trắng bệch dần dần ửng hồng trở lại.
Trong lòng vẫn còn hoảng loạn, nên ta nói trước điều có lợi cho mình.
“Chàng đã tự nguyện cưới ta.”
“Ừ, còn gì nữa?”
“Tương Nghi, lời quận chúa nói có đúng không? Nói thật với ta.”
Giọng chàng không nghiêm nghị, thậm chí còn mang ý an ủi.
Mũi ta cay xè.
“Chàng vẫn tin lời ta nói sao?”
Phí Tri Thuật nhìn ta đầy nghiêm túc.
“Tất nhiên rồi. Chúng ta là phu thê, nàng nói, ta sẽ tin.”
21
Ngày đầu tiên ta gặp Phí Tri Thuật, trời mưa to gió lớn.
Ta lại một lần nữa bị mẫu thân mắng thẳng vào mặt.
“Mau cút ra ngoài cho ta.”
Chỉ một lát sau, ta đã bị đuổi ra khỏi cửa nhà.
Ta đập cửa, khẩn thiết cầu xin.
“Con biết lỗi rồi, mẫu thân, con thật sự biết lỗi rồi, cho con vào nhà đi, con cầu xin người!”
Dù nói thế, nhưng thực ra ta chẳng biết mình đã sai ở chỗ nào.
Rõ ràng ta chỉ đang ăn cơm bình thường, không gây ồn ào cũng không quấy phá.
Mẫy thân đột nhiên bực tức đặt đũa xuống và nói ta không kính trên nhường dưới.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, lý do duy nhất ta có thể nghĩ ra là lúc bước vào nhà, ta đã bước chân trái trước.
22
Ta biết mình không thể mở được cánh cửa đó, vì trước đây ta chưa bao giờ mở được.
Nhưng hôm đó thời tiết tệ như vậy, ta nghĩ rằng mẫu thân sẽ thương cảm cho ta.
Trái tim của mẫu thân làm bằng đá, cuối cùng bà cũng chẳng thương hại ta.
Lúc đó, gia đình ta vừa mới từ đất Thục chuyển đến kinh thành không lâu.
Mẫu thân ta biết rõ ta không quen thuộc nơi này, cũng không có bạn bè để nhờ cậy, nhưng bà vẫn nhẫn tâm đuổi ta ra ngoài.
Nếu đã như vậy, thì đừng trách ta nhẫn tâm.
Ta ngồi xuống bậc thềm trước cửa, chống cằm, không biểu cảm gì và nghĩ rằng sắp tới ta phải giả vờ ốm một trận vừa đủ lớn.
Để phụ thân ta biết rằng, sự dịu dàng hiền hậu, yếu đuối của mẫu thân ta chỉ là giả vờ.
Sự thật là mẫu thân rất ác độc, giống như hổ đói vồ mồi.
23
Kế hoạch của ta cuối cùng đã không thực hiện được, Phí Tri Thuật tình cờ đi ngang qua và thấy ta như một con chó bị ướt sũng.
Chàng không hỏi ta tại sao ta lại ngồi ở đó, cũng không hỏi ta đã xảy ra chuyện gì.
Chàng chỉ đưa chiếc ô của mình cho ta và đặt hai búp sen vào tay ta.
“Vừa mới hái, hạt sen ngọt thanh, có thể giải khổ.” Chàng nói.
Ta ngơ ngác nhìn chàng, Phí Tri Thuật quả là một người có dung mạo xuất sắc, đôi mắt sáng như sao, dung nhan thanh tú, dáng vẻ như một cây tùng kiêu hãnh.
Nhưng sắc mặt chàng lạnh lùng, toát lên vẻ xa cách, khiến người lạ cũng không dám đến gần.
Ta biết rằng, có người ngoài mặt thì hiền lành nhưng lòng dạ ác độc, mà cũng có người ngoài lạnh trong mềm.
Mẫu thân ta là người thuộc loại thứ nhất, còn Phí Tri Thuật là loại thứ hai.
24
Ta vốn định hỏi tên của Phí Tri Thuật để có dịp cảm ơn sau này.
Nhưng Phí Tri Thuật chỉ nói: “Chỉ là việc nhỏ, không cần phải cảm ơn.”
Về sau, ta biết được rằng chàng chính là Phí Tri Thuật, một đại tài tử nổi tiếng ở kinh thành.
Ta cũng biết rằng người trong lòng của chàng là quận chúa Chiêu Dương.
Ta tự biết mình không xứng với chàng, không dám quấy rầy, chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm nhìn.
Giống như bao người khác ở kinh thành, ta cũng nghĩ rằng chàng và quận chúa rồi sẽ thành thân.
Thậm chí ta còn tưởng tượng đến cảnh đám cưới của họ sẽ xa hoa đến nhường nào, và sẽ nhận được bao nhiêu lời chúc phúc từ mọi người.
Không ngờ lại xảy ra biến cố.
25
Bốn năm trước, Phí Tri Thuật vẫn chưa phải là thừa tướng.
Chàng bị người khác vu oan, dính líu đến một vụ án mạng và bị nhốt trong ngục của Bộ Hình.
Sinh mạng con người không phải chuyện đùa.
Khi đó, rất nhiều người nói rằng, thiên tài như Phí Tri Thuật có lẽ sẽ bị chôn vùi trong vụ án này.
Nhưng ta không tin.
Ta không tin rằng Phí Tri Thuật là kẻ xấu, cũng không tin rằng chàng sẽ chết.
Ta ngây thơ hy vọng rằng quận chúa Chiêu Dương sẽ chạy đôn chạy đáo để cứu chàng ra ngoài.
Dù gì họ cũng thân thiết như vậy, chẳng phải sao?
Nhưng một ngày nọ, ta đã tận tai nghe thấy quận chúa Chiêu Dương nói với người khác:
“Biết sớm rằng hắn là kẻ giết người bừa bãi, không phân biệt đúng sai, ta đã chẳng bao giờ thân thiết với hắn.”
Trong khoảnh khắc đó, ta như bị sét đánh trúng.
Ta không hiểu.
Mọi người đều nói rằng tình cảm giữa họ rất sâu đậm.
Nhưng khi Phí Tri Thuật cần nàng ấy nhất, nàng không giúp chàng thì thôi, tại sao còn đổ thêm dầu vào lửa?
26
Ta thực sự muốn cứu Phí Tri Thuật ra ngoài.
Nhưng ta không có khả năng đó.
Phụ thân ta dù được thăng chức đến kinh thành, nhưng sau khi đến đây cũng chỉ nhận được một chức vụ nhàn rỗi.
Nghe thì có vẻ oai phong, có thể gọi là “đại nhân,” nhưng chẳng có thực quyền.
Còn ta thì càng không phải nói, chẳng là gì cả.
Ta đã nghĩ đủ mọi cách, gửi đi rất nhiều tiền bạc, lo lót nhiều nơi, cuối cùng cũng được phép gặp Phí Tri Thuật vào một đêm nọ.
Ta mang cho chàng thịt nướng và canh lê hạt sen, hy vọng chàng có thể ăn chút gì đó nóng hổi để ấm lòng.
Nhưng Phí Tri Thuật không động đũa.
Chàng ngồi trên đống cỏ khô, lưng thẳng tắp, giọng khàn khàn hỏi: “Nàng đến đây làm gì?”
Trên người chàng đầy vết roi, rõ ràng là đã bị tra tấn. Nhưng khi nói, giọng chàng vẫn lạnh nhạt, dường như không hoan nghênh sự có mặt của ta.
Nước mắt ta rơi thành hàng.
“Chàng yếu đến nỗi sắp không nói ra hơi rồi, tại sao vẫn còn hung dữ như vậy?”
Phí Tri Thuật im lặng một lúc, rồi giải thích: “Ta không có hung dữ với nàng.”
Ta vẫn khăng khăng: “Có đấy, ta cảm nhận được chàng đang hung dữ.”
Chàng không nói gì thêm.
27
Phí Tri Thuật luôn như vậy, nói lạnh lùng là lạnh lùng ngay.
Lúc đó, chúng ta đã quen biết hơn một năm, mỗi lần gặp nhau, chàng chỉ nói hai câu rồi im lặng.
Không khí trở nên nặng nề.
Ta chủ động làm hòa, đẩy chén đũa về phía chàng.
“Ăn chút đi, nếu không ta… sẽ cảm thấy khó chịu.”
“Được, cảm ơn nàng.”
Ta nhìn chàng ăn cơm, khi miệng chàng không còn khô khốc nữa, ta mới cẩn thận hỏi.
“Phí Tri Thuật, chàng có thể chết không?”
“Có thể, mà cũng có thể không.”
“Thật sao? Ta cứ nghĩ chàng sẽ có cách cứu mình ra khỏi đây.”
“… “
“Trong truyện người ta viết như vậy mà.”
“… Xin lỗi, ta không có tài giỏi như thế, đã làm nàng thất vọng rồi.”
28
Trước khi rời đi, ta nói với chàng: “Ta đã đưa cho cai ngục ít bạc, bảo họ đối xử tốt với chàng hơn.”
Phí Tri Thuật nhíu mày: “Nàng không cần phải làm đến mức đó vì ta.”
Lòng ta đầy cảm giác thất bại.
Tấm lòng của ta bị chối từ, dù ta vốn không mong chờ được cảm ơn, nhưng vẫn thấy tủi thân và khó xử.
“Dù sao thì ta cũng đã làm rồi, chàng đừng bận tâm, ta đâu có dùng tiền của chàng.”
“Ta không có ý đó… Thôi được rồi, nàng đi đi, sau này đừng đến nữa.”
Chàng nói những lời vô tình như thế, ta dù là một cô gái mạnh mẽ đến đâu cũng không thể ở lại được nữa.
Ta đứng dậy, đáp lại.
“Được.”
29
Sau đó, vụ án được làm sáng tỏ, Phí Tri Thuật tự nhiên cũng được thả về nhà.
Hoàng thượng biết chàng bị oan ức, ban thưởng rất nhiều thứ.
Nào là vàng bạc, châu báu, ngọc ngà, thật đúng là phát tài.
Phí Tri Thuật nghỉ ngơi vài ngày, rồi mang theo lễ vật đến nhà ta để tạ ơn.
Ta ngạc nhiên nhìn cả sân đầy những thùng lễ vật, lắp bắp: “Chàng, chàng không cần phải làm thế này.”
“Ta cần làm, trong suốt 36 ngày trong ngục, chỉ có nàng đến thăm ta. Ta rất biết ơn nàng.”
Phí Tri Thuật nhẹ giọng xin lỗi: “Hôm đó, giọng ta không hay, thật xin lỗi, nàng đừng giận.”
“Ta không giận.”
Nói xong, ta nhìn về phía sân của mẹ kế, lấy hết can đảm.
“Nếu thật sự biết ơn ta, vậy… chàng có thể cưới ta không?
“Ta đã đến tuổi gả đu, mẹ kế muốn ta đi làm thiếp cho người khác. Ta không muốn.”
30
Dù ta nói là mẫu thân, nhưng thật ra đó chỉ là mẹ kế.
Bà là vợ kế của phụ thân ta, đối xử với ta chẳng tốt lành gì, thật sự không xứng đáng để ta gọi một tiếng “mẫu thân.”
Chỉ là nếu ta không gọi bà như thế, bà nhất định sẽ đến khóc lóc, than vãn với phụ thân ta.
Khi đó, phụ thân sẽ mắng ta, thậm chí đánh ta.
Người chịu khổ vẫn là ta, Phí Tri Thuật thực ra đã do dự.
Ta hiểu chàng đang do dự điều gì.
Chàng thích quận chúa Chiêu Dương, chỉ là khi chàng gặp nạn, quận chúa Chiêu Dương đã khiến chàng thất vọng.
Ta cũng thấy mình có chút ép buộc, nên nói thêm với chàng.
“Nếu không được, thì để ta làm thiếp của chàng cũng được, ít nhất ta biết chàng chính trực, sẽ không làm khó ta.”
Phí Tri Thuật đưa ra quyết định.
Chàng cong ngón tay, vuốt nhẹ dưới cằm ta.
“Làm thiếp sao được? Dù có thế nào cũng phải cưới hỏi đàng hoàng.”
Vậy là, ta và Phí Tri Thuật đã thành thân.