Ta gả vào Phủ Tướng Quân rồi mới biết trong phủ không còn một ai còn sống.
Trong từ đường âm u, những bài vị xếp thành hàng kia, chỉ nghe tiếng lão quản gia thở dài:
“Nam nữ, già trẻ trong nhà này đều đã tử trận ngoài sa trường hết cả rồi.”
Ta chỉnh lại bộ áo cưới đỏ rực trên người:
“Vậy… người cưới ta là ai?”
Vừa dứt câu thì một bài vị đột nhiên rơi xuống dưới chân…
1
Cảnh tượng bỗng chốc im lặng. Ta hết nhìn bài vị, lại nhìn quản gia:
“Cái này… tự rơi xuống à?”
Quản gia lau trán không có chút mồ hôi nào, bước lên đỡ bài vị:
“Phù Cừ cô nương, lần này thành thân với người chính là Thiếu Tướng Quân của chúng ta, người vừa tử trận ngoài sa trường nửa tháng trước.”
Ta giả vờ bình tĩnh gật đầu:
“Được.”
Quản gia xoắn tay:
“Cô nương…”
Ta nói:
“Ta có thể dâng hương cho bọn họ được không?”
Quản gia sửng sốt:
“Tất nhiên… là được.”
Ta đưa quạt cưới cho quản gia, cầm cây hương đốt lên bằng lửa nến, cung kính quỳ xuống chiếu, dâng ba nén hương, từng bó ba nén một đặt trước mỗi bài vị.
Làm xong hết mọi việc vừa đứng dậy thì đã thấy quản gia ở bên cạnh khóc ròng ròng một cách khó hiểu.
Ta ngạc nhiên hỏi:
“Ngươi sao vậy?”
Quản gia nước mắt rơi như mưa:
“Cô nương thật là… quá tốt rồi.”
Ta an ủi vỗ nhẹ tay ông, lặng lẽ đưa cho ông khăn tay:
“Sau này cứ gọi ta là Thiếu Phu Nhân đi.”
2
Trước khi chưa gả vào đây, ta đã nghe qua rất nhiều lời đồn.
Ví dụ như phủ Tướng Quân mỗi nửa đêm lại vang lên tiếng khóc, dọa người qua đường không ngủ yên giấc.
Ví dụ như rõ ràng mấy ngày trước vừa nhận được tin Tướng Quân tử trận từ tiền tuyến, thế mà Tướng Quân lại đột ngột xuất hiện trước cửa phủ gõ cửa.
Mấy chuyện kỳ quái đó khiến cho mọi người trong thành đều bàng hoàng, giờ khu vực này đã không còn mấy dân chúng ở lại nữa.
Còn ta, một cô nương xinh đẹp và vĩ đại này, là nữ nhi của một thân tín trước mặt Hoàng Thượng, cũng là một kẻ nổi tiếng có mệnh xui xẻo.
Năm trước, phụ thân gả ta cho một Trạng Nguyên vừa đỗ đầu kỳ thi. Trong khoảng thời gian ba tháng chờ cưới, Trạng Nguyên liên tục bị giáng chức.
Nhưng phụ thân không tiện từ chối vào phút cuối, đành cắn răng gả ta, kết quả ngay trong ngày thành thân Trạng Nguyên bị phát hiện có ý mưu phản. Cả nhà bị lưu đày, thân thích bị chém đầu.
Hoàng Thượng nghĩ đến việc ta là tân nương mới cưới, liền cho ta tự về nhà. Sau đó chuyện cưới gả khó khăn, không ai dám đến cửa cầu thân nữa.
Sau hai năm, Hoàng Thượng ban hôn, vừa vung tay một cái liền ban cho ta một vị Đại Tướng Quân.
Ta vui đến mức không ngủ được ba ngày liền.
Không ngờ vừa vào cửa, đón tiếp ta chỉ có quản gia chân thọt và bà vú mặt không cảm xúc nhưng gan dạ.
Thôi kệ, chuyện đến thì cứ yên lặng đón nhận.
Chỉ là một phủ Tướng Quân bị ma ám mà thôi, ta còn sợ sao?
…
Sau khi trời tối, ta thu mình trên giường khẽ hỏi:
“Phồn Cô Cô, một mình ngươi có sợ không?”
“Muốn vào ngủ cùng ta không?”
Phồn Cô Cô đáp:
“Thiếu Phu Nhân cứ ngủ đi, nô tì ở bên ngoài đợi.”
“Ngươi không sợ sao?”
Giọng Phồn Cô Cô không chút biến đổi:
“Nô tì có gì phải sợ chứ.”
Ta bật dậy ngồi dậy:
“Ngươi gan lớn vậy sao? Vậy chắc hẳn ngươi từng trải qua không ít chuyện rồi!”
Không ai trả lời, ta lại tự mình cuộn vào trong chăn:
“Các ngươi sao lại còn cô lập ta thế này a a a a a!”
Chật vật cả nửa đêm, cuối cùng cũng ngủ được.
Nửa đêm nửa tỉnh nửa mê, ta đưa tay ra thì dường như chạm phải một lồng ngực rắn chắc. Người ấy đưa tay nắm lấy tay ta, kéo ta vào lòng:
“Đừng ồn.”
Ta đột ngột mở mắt, hét lên chói tai:
“A a a a a Phồn Cô Cô có ma a a a a a!”
3
Hôm sau, ta mang theo hai quầng thâm lớn dưới mắt, mở cửa ra.
Phồn Cô Cô đứng ở cửa điềm nhiên hỏi:
“Thiếu Phu Nhân, đây có phải kiểu trang điểm mới thịnh hành ở kinh thành không?”
Ta nhìn chằm chằm:
“Ha ha, Cô Cô, cái này không buồn cười chút nào.”
Phồn Cô Cô nói:
“Nô tì biết, nô tì không cười người.”
Ta gặp phải ma rồi, ta không đùa đâu.
Nhưng khi ta nói chuyện này với người trong phủ, họ đều nhìn ta với ánh mắt như ta là kẻ điên. Tạ Quản gia Tạ Thúc thậm chí còn muốn mời một đại phu đến xem cho ta.
“Không phải! Là ma thật đấy, Cô Cô! Ê, Cô Cô! Đừng đi!”
Đêm lại xuống, Phồn Cô Cô lại một lần nữa từ chối lời đề nghị ngủ cùng ta.
Ta thu tay rụt lại, co người trong chăn, chỉ để lộ hai mắt, ngọn nến bên cạnh nhảy múa với ánh lửa ma quái.
“Ta, Hứa Phù Cừ, cả đời này chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý! Trạng Nguyên kia bị chém đầu vì hắn vốn dĩ không phải người tốt! Không liên quan gì đến ta cả!”
“Ta thậm chí còn vĩ đại hy sinh cho Đại Tướng Quân! Ta cao quý như vậy, ngươi đừng tìm ta nữa…”
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một đốm lửa. Ta hét to một tiếng, tung chăn lên thì…
Là Tạ Thúc và Phồn Cô Cô đứng trước mặt ta.
Ta lập tức giả vờ như không có gì xảy ra:
“Tạ Thúc, Phồn Cô Cô còn chưa ngủ sao? Chào buổi tối.”
Tạ Thúc nhìn ta nói:
“Thiếu Phu Nhân sợ à?”
Ta vung tay lớn tiếng:
“Sợ gì? Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng sợ gì cả!”
Tạ Thúc nói:
“Lần đầu gặp ở từ đường thấy Thiếu Phu Nhân bình tĩnh như vậy, lão nô còn tưởng Thiếu Phu Nhân không sợ mấy thứ này.”
Ta nhìn ông, lại ngẩng lên nhìn trời, ngón chân bắt đầu cào đất.
Con người chính là vậy, rất sĩ diện, chỉ cần không phải một mình ta ở đó thì ta còn có thể giả làm Quan Âm Bồ Tát luôn đấy.
Thấy ta không nói gì, Tạ Thúc nói:
“Lão nô dẫn Thiếu Phu Nhân đi một nơi nhé.”
Phủ Tướng Quân rất lớn, dù ta chưa đi tham quan đàng hoàng nhưng ngày đầu vào phủ bị dìu đi qua bảy ngã tám lối, ta cũng đoán được.
Đình giữa hồ, hành lang dài hàng chục mét, cây cối xanh tốt và sàn nhà sạch sẽ không chút bụi bẩn, đủ thấy đám nô tì rất tận tâm chăm sóc nơi này.
Hàng chục cái ghế lớn nhỏ, cột hành lang đều khắc chữ “Gia Quốc Vĩnh An,” dù giờ đã vắng bóng người, vẫn có thể thấy đây từng là một gia đình lớn, ấm áp đến nhường nào.
Ta khoác áo choàng, đi theo Tạ Thúc qua từ đường, vòng qua hoa sảnh, dừng lại trước một cánh cửa lớn.
“Thiếu Phu Nhân, mời.”
Dưới ánh mắt ra hiệu của bọn họ, ta nhận lấy chiếc đèn trong tay Phồn Cô Cô rồi bước vào.
Cho dù về sau tiến cung, trong mắt ta cũng khó có cảnh tượng nào sánh được với khung cảnh trước mắt.
Đây là một kho binh khí rất lớn, nhưng không có một binh khí nào là còn nguyên vẹn.
Trên tường treo những thanh trường kiếm gãy, đại đao nứt vỡ, cung tên đứt dây, áo giáp vấy máu, yên ngựa đầy vết đao, dải tóc tơi tả, trâm hoa vỡ nát, từng món từng món được sắp xếp chỉnh tề trên tường.
Cỏ dại mọc lên từ các khe hở trên phiến đá xanh, thậm chí còn nở ra những bông hoa trắng nhỏ.
Khung cảnh này, đẹp đến mức chấn động, đẹp đến mức bi tráng.
“Đây là…”
“Đây là nơi an nghỉ cuối cùng của các tướng quân.”
Tạ gia đầy lòng trung liệt, bất kể nam nữ đều có thể cầm kiếm ra chiến trường, cưỡi ngựa khoác giáp, ở đây lưu lại vật cuối cùng của bọn họ để làm kỷ niệm.
Nhưng nơi này đầy cỏ dại, phủ đầy bụi, chứng tỏ đã lâu không có ai mở cửa nơi này.
Tạ Thúc lại khóc, Phồn Cô Cô bên cạnh lặng lẽ đưa khăn cho ông.
Tạ Thúc lau nước mắt nói:
“Thiếu Tướng Quân không có vật gì để lại.”
Ta gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ta hiểu ý của Tạ Thúc, ông muốn nói với ta rằng, đây là Tạ gia được những linh hồn trung thành trấn giữ, nơi nào cũng có thể có ma quỷ, duy chỉ nơi này là không.
Trên đường trở về, ta thấy nhiều bà vú, cũng có nhiều cô gái trẻ và trẻ nhỏ, phủ này đã không còn chủ nhân, làm gì cần đến nhiều tôi tớ như vậy?
Ta vẫn không nhịn được mà hỏi Tạ Thúc:
“Tại sao trong phủ Tướng Quân lại có nhiều nô tỳ như vậy?”
Theo lý mà nói, không cần nhiều người đến vậy.
Tạ Thúc cúi đầu:
“Người ở đây phần lớn là vợ và con gái của những tướng sĩ đã khuất, vì không nơi nương tựa nên ở lại phủ Tướng Quân.”
Ta mang theo tâm trạng nặng nề trở về phòng, khoảnh khắc này ta thật sự không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Ta ôm gối ngửa mặt nhìn trần nhà, trong lòng cảm thán không thôi.
“Vì sao người tốt luôn không sống lâu nhỉ?”