17
Khi ta biết tin này, ngoài trời đang mưa như trút nước. Kỷ Duy Sinh đang cùng ta đánh cờ trong phòng, phụ thân của hắn gần đây liên tiếp được thăng chức, nên hắn rất vui mừng.
Hắn an ủi ta:
“Tham lam quá mức sẽ tự chuốc lấy họa, thưa công chúa, mỗi người đều có số mệnh.”
Ta phất tay cho hạ nhân lui ra, chấp nhận lời an ủi của Kỷ Duy Sinh.
Rồi ta rất thẳng thắn hỏi hắn:
“Kỷ Duy Sinh, ngươi vào phủ công chúa của ta, cầu mong điều gì?”
Hắn dường như bị sự thẳng thắn của ta làm cho hoảng sợ, bàn tay cầm quân cờ khẽ run, rồi quỳ xuống.
“Thần cầu sự bình an.”
Quân cờ trên bàn bị hắn làm rơi, ván cờ thực ra đã phân thắng bại từ lâu. Chỉ là hắn cứ kéo dài, không muốn để ta thua trước, nên mới kéo dài đến tận bây giờ.
“Ngươi có muốn bước vào quan trường không?” Ta hỏi hắn tiếp.
Hắn do dự rất lâu, rồi mới khẽ gật đầu.
“Thần muốn.”
Ta đáp ứng hắn.
Thời gian như quay ngược, ta chợt nhớ rằng ta cũng đã từng hỏi Kỷ Thâm câu hỏi tương tự.
“Ngươi có muốn bước vào quan trường không?”
Khi đó, hắn cũng ở độ tuổi thanh niên, nhưng để làm ta vui lòng, hắn giấu đi tham vọng của mình.
“Thần không muốn.”
“Thần chỉ nguyện ở bên công chúa, suốt đời suốt kiếp.”
18
Lần gặp lại Kỷ Thâm, hắn chống gậy, bước đi ở một góc khuất của kinh thành, dựa vào việc ăn xin để sống.
Thỉnh thoảng, hắn cũng đi ngang qua phủ công chúa, vệ binh trong phủ sẽ trêu chọc hắn đôi câu. Hắn cũng chẳng để tâm, miệng còn điên cuồng hò hét:
“Đại gia, đại gia, ta còn biết múa nữa.”
“Ta sẽ múa cho đại gia xem, xin đại gia thưởng cho ta chút cơm.”
Đám vệ binh lập tức thay đổi sắc mặt, xua đuổi hắn đi chỗ khác.
Hắn lê cái chân khập khiễng định đi thì đột nhiên trong bát của hắn có một đồng bạc nhỏ.
Hắn ngẩng đầu, thấy một nữ tử mặc y phục bằng sa mỏng màu hồng đã lướt qua hắn.
Hắn vội đưa đồng bạc lên miệng cắn thử xem có phải bạc thật không, thấy đúng là bạc thật thì hắn quỳ xuống, dập đầu:
“Cảm tạ đại ân nhân! Cảm tạ đại ân nhân!”
Tiếc thay, ân nhân đã không ngoảnh lại. Nàng lúc này đang đứng trước phủ công chúa, thấy ta bước ra liền nhẹ nhàng thi lễ.
Đây là vì lần đầu tiên nàng gặp ta không hành lễ, nên nàng nợ ta một lời chào.
Ta cũng nhẹ nhàng cúi đầu đáp lễ.
Hoàng hôn buông xuống, câu chuyện của ta vừa mới bắt đầu, còn nàng, sẽ tiếp tục đi trên con đường mà mình đã chọn.