12
Ba ngày sau, thánh chỉ phế truất phò mã cuối cùng cũng được công bố trước thiên hạ.
Hành Tông dẫn theo hai đứa cháu đến tìm ta, quỳ trước mặt ta, nói những lời đại nnghịch bất đạo.
“Mẫu thân, trước đây con chỉ nghĩ người mạnh mẽ, giờ thì thật sự không hiểu nổi người nữa.”
“Người có biết bên ngoài họ đồn gì không? Họ nói Thái Trưởng Công Chúa tuổi đã cao mà vẫn không biết an phận, dám cả gan hưu phu, thật là chuyện quá sức nực cười!”
“Người cũng đừng trách nhi tử nói người quá tàn nhẫn, nhi tử chỉ không muốn con cháu sau này bị người dạy hư, xin người hãy đoạn tuyệt tình mẹ con với nhi tử đi.”
“Từ nay về sau, ta sẽ đường hoàng mang họ Kỷ.”
Ta bình tĩnh nghe hắn nói xong, cũng bình thản gật đầu. Mỗi người có số mệnh của mình, ta không muốn cưỡng cầu.
Từ đó về sau, Kỷ Thâm và Kỷ Hành Tông trở thành điều cấm kỵ trong phủ công chúa.
Bên ngoài quả thật giống như Kỷ Hành Tông nói, lời đồn đại lan tràn khắp nơi. Nhưng dù người ta có chửi rủa thế nào, ta vẫn là Thái Trưởng Công Chúa cao quý, vẫn vì nước mà dốc hết tâm huyết.
Sau đó, Kỷ Duy Sinh dùng thế lực của phụ thân hắn, dẹp hết những lời đồn thổi ngoài kia. Dần dần, nơi ta đi đến, không còn nghe thấy những lời thị phi nữa.
Như ta đã nói với Bùi Nhuyễn ngày đó. Mất đi Kỷ Thâm, ta vẫn là Thái Trưởng Công Chúa quyền cao chức trọng.
Vốn liếng của ta, chưa bao giờ là Kỷ Thâm.
13
Nửa năm sau, nghe nói Bùi Nhuyễn đã sinh cho Kỷ Thâm một nam nhi.
Kỷ Thâm vô cùng vui mừng, khi đứa trẻ tròn một tháng liền mời gần như toàn bộ văn võ bá quan đến phủ Kỷ để chúc mừng.
Thế nhưng thiệp mời gửi đi như nước, mà người đến lại chưa đủ ba bàn tiệc.
Kỷ Thâm dù trước đây không làm quan, nhưng nhờ thân phận phò mã, ít ai dám không nể mặt hắn. Huống chi, khi còn ở phủ công chúa, hắn sống xa hoa đã quen, luôn hưởng thụ cuộc sống phú quý. Ra khỏi phủ công chúa, hắn càng không biết kiềm chế, tiêu tiền như nước.
Kỷ Hành Tông thì không thể tiến thân trên quan trường, sau đó lại rắp tâm muốn làm ăn buôn bán. Nhưng đáng tiếc hắn chẳng có đầu óc kinh doanh, vài lần bị con nhà buôn lừa gạt đến quay mòng mòng.
Hết lần này đến lần khác, số bạc mà họ lấy từ ta chỉ trong nửa năm đã sắp cạn kiệt.
Sau khi đứa con của Bùi Nhuyễn chào đời, bề ngoài phủ Kỷ trông vẫn còn phồn thịnh, nhưng bên trong đã rỗng tuếch.
Kỷ Thâm vốn định nhân dịp đầy tháng của con Bùi Nhuyễn để vơ vét thêm tài sản. Nhưng tiếc thay, những kẻ làm quan trong triều đều là cáo già, Kỷ Thâm đã mất đi danh phận phò mã của Thái Trưởng Công Chúa.
Giờ đây, hắn gần năm mươi tuổi, chỉ giữ một chức nhàn tản, không có hy vọng thăng tiến, ai kết giao với hắn lại sợ mích lòng ta. Thế nên chẳng ai muốn dính líu đến vận rủi của hắn.
Nghe nói hôm đó hắn nổi cơn thịnh nộ trong phủ, không chịu thừa nhận rằng mình đã yếu thế và bị người ta khinh rẻ, mà trút tội lên đứa con mới sinh của Bùi Nhuyễn.
“Kể từ khi ngươi mang thai, vận mệnh của ta ngày càng suy sụp, ngươi còn dám nói ngươi không xung khắc với ta sao?”
Người mà trước đây hắn nâng niu trong lòng bàn tay, nay bị hắn tát ngã xuống đất một cách tàn nhẫn. Hắn hoàn toàn không thương tiếc thân thể của Bùi Nhuyễn vừa mới sinh con xong.
Trong phủ, hắn lớn tiếng mắng nhi tử là điềm xui, thậm chí không chịu đặt cho đứa bé một cái tên.
Bùi Nhuyễn nhìn người đàn ông trước mặt, chợt nhận ra rằng nàng ta đã sai lầm biết bao.
Nhưng nàng ta lại không thể biện minh, chỉ đành ôm đứa con vừa chào đời, lặng lẽ quay lại hậu viện.
Dạo gần đây, đêm nào nàng ta cũng mơ thấy cảnh nàng và ta gặp nhau hôm ấy. Lúc này nàng ta mới bàng hoàng nhận ra ta đã sớm cảnh báo nàng, nhưng đến giờ nàng mới tỉnh ngộ.
Buổi tiệc mừng đầy tháng vốn dĩ nên vui vẻ, cuối cùng lại bị Kỷ Thâm phá tan tành.
Kết quả, chỉ có ta là người duy nhất gửi tặng lễ vật cho gia đình họ.
14
Nửa tháng sau, phủ Kỷ gia đã bị Kỷ Thâm và Kỷ Hành Tông làm cho rỗng tuếch hoàn toàn.
Chính thê của Kỷ Hành Tông là do ta đích thân chọn cho hắn, chính là con gái của Quốc Công phủ, tiểu thư đích xuất của phủ Lưu Quốc Công, tên Lưu Nhược Lan.
Trước kia khi họ còn ân ái, Lưu Nhược Lan đã sinh cho Hành Tông một đôi nhi tử. Nhưng từ sau khi Kỷ Hành Tông đoạn tuyệt quan hệ với ta, không còn sự quản thúc của ta, hắn bắt đầu sa đọa và phóng túng.
Hắn suốt ngày lăn lộn ở thanh lâu, khi về phủ thì đổ lỗi cho Lưu Nhược Lan rằng nàng có qua lại với nam nhân bên ngoài.
Sau này, khi hắn thất bại trong việc buôn bán, bị lừa gạt, Lưu Nhược Lan chỉ nhắc nhở hắn đôi câu thì hắn liền giở thói bạo lực, đánh đập Lưu Nhược Lan trong phủ.
Lưu Quốc Công vì muốn bảo vệ con gái, đã nhiều lần tiếp tế cho phủ Kỷ gia nhưng không những không lay động được lương tâm của Kỷ Hành Tông, mà còn khiến hắn nghĩ rằng phủ Lưu Quốc Công là quả hồng mềm dễ bắt nạt.
Lưu Quốc Công, một vị lão thần đã trải qua ba triều đại, lại có ngày phải hạ mình đến tìm ta. Ông nói con gái mình như sống trong địa ngục, ông không đành lòng, muốn đưa nàng về nhà.
Ta vội vàng đồng ý, Lưu Quốc Công lúc ấy mới vui vẻ rời đi.
Sau khi ông rời đi, ta ngồi một mình trên ghế, mím môi lặng im hồi lâu.
Ta chỉ thật sự không hiểu, khi còn nhỏ Hành Tông được ta tận tâm tận lực dạy dỗ. Dù hắn không thông minh, nhưng cũng ngoan ngoãn, đáng yêu. Sao đến khi trưởng thành, hắn lại trở nên xấu xa và kỳ quặc đến vậy.
“Thưa công chúa, người quên rồi sao? Là hắn tự mình từ bỏ người mẫu thân này.”
Kỷ Duy Sinh bên cạnh đang mài mực, thấy ta phiền muộn, không nhịn được nhắc nhở ta một câu.
Ta giật mình thoát khỏi suy nghĩ lúc nãy.
Đúng vậy, hắn đã không nhận ta là mẫu thân nữa rồi. Ta nghĩ nhiều thêm nữa thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
15
Chỉ là ta không ngờ được rằng, sự phản kháng của hai cha con nhà họ Kỷ lại đến nhanh đến vậy.
Sau khi gia sản trong phủ Kỷ gia cạn kiệt, hai cha con Kỷ gia vẫn không biết kiềm chế.
Kỷ Hành Tông từ trước nhờ có ta, sau đó là Lưu Nhược Lan, nên dù không giàu sang phú quý thì cũng không đến mức túng thiếu.
Nhưng giờ đây, hắn không chỉ đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử với ta, mà còn cắt đứt quan hệ phu thê với Lưu Nhược Lan. Các gia đình quyền quý trong kinh thành cũng đóng cửa không tiếp hắn nữa. Trong chớp mắt, hắn mất đi tất cả đặc quyền.
Ban đầu, hắn còn buồn bã vài ngày, nhưng rồi lại chẳng buồn nữa.
Vì hắn vẫn còn tiền, vẫn có thể kết giao với đám thương nhân tìm đến cửa.
Tiếc rằng, những người con nhà buôn kia chỉ nhắm đến việc lợi dụng kẻ ngốc nhiều tiền như hắn. Kỷ Hành Tông vốn không có đầu óc kinh doanh, chỉ vài ngày đã bị người ta lừa gạt sạch nhẵn.
Những khoản tiền lớn như nước đổ sông đổ biển vẫn chưa đủ.Thậm chí, hắn còn giấu Kỷ Thâm, đem khế đất của phủ Kỷ gia đi cầm cố.
Còn Kỷ Thâm, dường như vì muốn trả thù, sau khi rời khỏi ta, hắn đã nạp vào phủ rất nhiều tiểu thiếp.
Những cô nương hắn cưới ngày càng trẻ, tính cách cũng ngày càng nhu mì yếu đuối. Hắn không cho phép bất cứ ai phản kháng, hễ có ai làm hắn không vui, hắn liền đuổi người đó đi, không bao giờ gặp lại.
Cha con họ cứ thế đắm chìm trong ảo mộng hão huyền. Cho đến một ngày, quan binh tiến vào phủ, niêm phong phủ Kỷ gia.
Đến lúc đó mới biết Kỷ Hành Tông bị kẻ xấu dụ dỗ, dính vào cờ bạc.
16
Phủ Kỷ gia một sớm bị diệt vong, khi bị tịch thu, nghe nói Kỷ Thâm vẫn đang đắm mình trên người của giai nhân.
Hắn không tin rằng phủ đệ của mình đã bị nhi tử cầm cố, càng không tin mình đã rơi vào cảnh khốn cùng như vậy.
Hắn mắng trời mắng đất trong phủ, yêu cầu quan binh đưa Thượng Thư Bộ Binh đến gặp hắn. Sau đó, hắn còn khoe khoang rằng mình từng là phò mã của công chúa, rồi giở trò hề trong phủ.
Tiếc thay, quan binh đã được dặn dò kỹ lưỡng từ trước. Chỉ trong vài động tác, họ đã bắt hắn ngã nhào xuống đất, quăng cả người lẫn chăn ra khỏi phủ.
Người hầu trong phủ nhanh chóng bị đuổi tứ tán khắp nơi. Ngay cả Bùi Nhuyễn, người mà hắn yêu quý nhất, cũng đã bế con trốn đi đâu không rõ.
Lúc này hắn đầu tóc bù xù, bạc trắng rũ xuống vai, lúc khốn cùng đành phải đi tìm Kỷ Hành Tông.
Vòng đi vòng lại, cuối cùng hắn tìm thấy Kỷ Hành Tông ở một sòng bạc.
Kỷ Hành Tông lúc này mồ hôi đầm đìa, người khom xuống, miệng lẩm bẩm dán chặt mắt vào bàn bạc trước mặt. Hai thương nhân đứng sau hắn liếc mắt nhìn nhau ra hiệu hiểu ý.
Kỷ Hành Tông đã đặt hết số tiền mình có vào cược, nhưng vẫn không dừng lại. Những kẻ phía sau hắn chưa có ý định buông tha.
“Mất hết áo quần cũng chẳng sao, ngươi vẫn còn quần dài mà, đúng không?”
Đám người đứng sau Kỷ Hành Tông cười ầm lên, còn hắn thì ánh mắt sáng rỡ.
“Ta cược hết! Lần này chắc chắn ta sẽ thắng!”
“Chờ ta thắng rồi, ta sẽ bắt các ngươi quỳ xuống và sủa như chó!”
Tiếc thay, hắn đã nhầm, ở đây, hắn chẳng bao giờ có cơ hội thắng.
Khi quân bài cuối cùng được lật lên, Kỷ Hành Tông đã mất cả chiếc quần dài cuối cùng.
Khi Kỷ Thâm tìm thấy hắn, Kỷ Hành Tông đang trần truồng giữa sòng bạc, mồ hôi đầm đìa, nghiến răng ken két.
“Ta chắc chắn sẽ thắng! Ta chắc chắn sẽ thắng!”
“Ta còn tóc, ta còn răng, tay chân của ta cũng có thể cầm cố cho các ngươi!”
Hắn đi loanh quanh khắp sòng bạc, gặp ai cũng níu kéo hỏi vay tiền.
“Ta là con trai của Thái Trưởng Công Chúa! Ta là con của Thái Trưởng Công Chúa!”
“Các ngươi chỉ cần cho ta mượn tiền, ta sẽ bảo mẫu thân ta lập các ngươi làm hoàng đế!”
Tiếc rằng hắn quên mất, chính vì hắn là con trai ta, thế nên, những kẻ thương nhân kia chỉ muốn sỉ nhục hắn, nhưng không dám thật sự lấy mạng hắn.
Kỷ Thâm thấy hắn như vậy, chỉ biết ôm chặt lấy hắn, khóc lóc thảm thiết.
Kỷ Hành Tông vừa thấy Kỷ Thâm đến, lập tức tươi cười rạng rỡ. Hắn chìa tay ra trước mặt cha mình đòi tiền:
“Phụ thân, cho con tiền!”
“Chỉ cần cho con tiền, con có thể chuộc lại phủ Kỷ gia, người tin con đi.”
“Chỉ cần một chút thôi là con sẽ lật ngược tình thế! Chỉ cần một chút nữa thôi!!!”
Ngay lúc đó, máu từ mũi và miệng hắn bất ngờ trào ra, hắn thở hổn hển vài hơi rồi thở không nổi nữa.
Và cứ thế, hắn cứng đờ người, chết ngay trong vòng tay của cha mình.
……